Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 20: Chương 20: Vương Gia cứu thiếp






Vân Khương Mịch không nghĩ được rằng, thoát khỏi Mặc Phùng Dương nhưng lại không thoát được ngoài cửa.

Ai mà ngờ được rằng vừa ra cửa đã đụng phải Đức Phi. Nàng dự định chuồn mất, không ngờ lại bị Đức Phi nhìn thấy. Thế là bị chặn cửa, ép nàng quay về.

“Bổn cung không biết rằng một kẻ bị cẩm túc, bị trượng phu ruồng bỏ như người còn có thể tự do ra vào Vương phủ?”

Nhìn Vân Khương Mịch lui lại từng bước, sắc mặc Đức Phi vô cùng khó coi. Nhớ lại hình phạt đánh gậy kia của Đức Phi, hiện tại mông nàng cũng còn hơi đau. Lúc đó là vẫn đang ở nhà người ta, lại thêm việc lo lắng cho Phong Bảo. Bây giờ nàng đã hết bị cấm túc, lại còn có giao dịch với Mặc Phùng Dương. Nếu lại còn bị Đức Phi nắm trong tay như quả hồng mềm, thì tự nàng cũng sẽ mắng mình vô dụng. Cá khô cũng phải có ngày lật lại. Vân Khương Mịch cười cười: “Con dâu cũng không biết, hóa ra mẫu phi có sở thích chặn cửa ạ”

“Càn rỡ!”

Đức Phi tức giận, đang muốn tát nàng một cái, để đứa con dâu gan to bằng trời này nhớ lâu một chút, thì thấy Mặc Phùng Dương đang đi đến gần.

Bà còn chưa lên tiếng đã thấy Vân Khương Mịch hộ nhẹ một tiếng: “Vương Gia, cứu thiếp!” Lao vào lòng Mặc Phùng Dương ngay trước mặt Đức Phi. Đức Phi nhìn mà trợn tròn mắt, bàn tay đang giơ lên cứng lại giữa không trung.

Mặc Phùng Dương cũng sửng sốt, bên eo lại bị Vân Khương Mịch ngắt nhẹ một cái, nàng đang nhắc nhở hắn: “Giao dịch, giao dịch!”

Đã hứa là sẽ bảo vệ nàng trước mặt tất cả mọi người mà.

Hắn lấy lại tinh thần, một tay bảo vệ nữ nhân trong lòng, một tay bắt lấy tay Đức Phi: “Mẫu phi, có chuyện gì cũng từ từ nói”.

Đức Phi thấy thế thì trợn tròn mắt “Dương nhi! Con bị ả nữ nhân này rót bùa mê gì thế?”

Không quan tâm là vẫn còn đang ở cửa Vương phủ, Đức Phi tức giận hỏi: “Chẳng lẽ con đã quên ả ta đã làm gì con, làm gì Lệ Nga hay sao?"

“Mẫu phi, vào trong rồi nói”

Mặc Phùng Dương cảm thấy bất đắc dĩ, che chở Vân Khương Mịch về vương phủ.

Trong sảnh chính.

Mặc Phùng Dương nhìn Đức Phi trừng Vân Khương Mịch như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, bất đắc dĩ giải thích, nói: “Mẫu phi, Vân Khương Mịch đã hối cải làm người”

“Nhi thần cũng đã tha thứ cho nàng. Hi vọng mẫu phi cũng đừng làm khó nàng nữa” “Bổn cung làm khó nàng ta?” Đức Phi giận giữ, nắm chén trà trong tay quăng tới.

Chén trà là nhằm ngay mặt Vân Khương Mịch mà quăng tới nếu như đập trúng...

Nước trà trong chén có làm bỏng mặt nàng này không là một chuyện, nhưng nếu đập hỏng mặt, trầy xước hủy dung thì cũng không phải chuyện tốt gì.

Vòng ngọc phát ra cảm giác nóng rực, Vân Khương Mịch đang muốn tránh đi.

Thì đã thấy Mặc Phùng Dương vung tay, bắt lấy chén trà, sắc mặt thản nhiên, nói: “Vân Khương Mịch, nàng về trước đi, bổn vương và mẫu phi vẫn còn vài lời muốn nói”.

Biết Mặc Phùng Dương là có lòng che chở cho mình, mặc dù chủ yếu là do giao dịch trước mắt, nhưng Vân Khương Mịch vẫn nghe lời mà đi ra.

Đức Phi căm tức nhìn hắn: “Dương nhi, con là bị bỏ bùa phép gì hay sao?”

“Mẫu phi, không phải nhi thần bị bỏ bùa phép gì, mà là vì Vân Khương Mịch vẫn còn giá trị lợi dụng với nhi thần”

Mặc Phùng Dương đến gần, dặt chén trà vào tay Đức Phi.

Hắn và Vân Khương Mịch đã hứa rằng sẽ không nói chuyện giao dịch này ra cho bất kì ai, ngay cả Đức Phi cũng không được nói.

Vân Khương Mịch đứng ngoài cửa nghe được câu này, mới yên tâm rời đi.

Nàng bây giờ đã tự do, nợ cũ với Tần Nghiên Tuyết nàng sẽ từ từ tính toán. Nhưng trước lúc đó, e rằng còn có một vài chuyện phiền phức khác cần phải giải quyết.

Đó là phải lấy được sự cảm thông của Mặc Lệ Nga và sự tin tưởng của Đức Phi.

Nếu không, hai mẹ con này ngáng chân nàng, thì ngay cả Mặc Phùng Dương cũng khó mà che chở nàng mãi được.

Năm đó, chuyện với Mặc Lệ Nga, tuy là do Tần Nghiên Tuyết hãm hại, nhưng vốn là nàng cũng có ý ác độc.

Là muốn dùng sự trong trắng của Mặc Lệ Nga để bực ép Mặc Phùng Dương vào trong, đồng ý cưới nàng.

Nhưng không ngờ bị Tần Nghiên Tuyết ngáng đường, hại Mặc lệ Nga suýt chút nữa đã thật sự mất đi sự trong trắng.

Cho nên bắt buộc phải giải thích cho Mặc Lệ Nga chuyện năm đó.

Mấy ngày liên tiếp, Vân Khương Mịch cuối cùng cũng đã hiểu đại khái những việc trong Vương phủ. Cố Bắc Trung mỗi ngày trời vừa sáng là lại đến, ở thư phòng dạy cho Phong Bảo viết chữ đọc sách.

Có ông ngoại chăm nom cho Phong Bảo, nàng cũng yên tâm không ít.

Sáng sớm nhìn thấy Cố Bắc Trung dắt Phong Bảo ra viện Thanh Ảnh, Vân Khương Mịch cũng dự định ra ngoài một chuyến.

Khuôn mặt nhỏ này của Phong Bảo quá bắt mắt.

Nếu bị người ta nhìn thấy, không chừng sẽ gây ra phiền phức. Cho nên, chờ đến khi nàng đứng vững gót chân rồi mới có thể dẫn Phong Bảo đi thăm cậu Cố Thanh. Phủ Ứng Quốc Công bên kia cũng có chút nợ cũ cần tính toán. Mấy ngày nay, nàng đã sớm âm thầm phải người đi theo dõi Tần Nghiên Tuyết.

Trong phủ vẫn chưa có hạ nhân nào có thể để nàng hoàn toàn tin tưởng, nên cũng chưa thể phải người điều tra chuyện năm xưa.

Việc báo thù cũng không thể vội vàng. Nhưng việc có liên quan đến Mặc Lệ Nga, Vân Khương Mịch phải cầu cứu Mặc Phùng Dương hỗ trợ. Hai ngày này, Mặc Phùng Dương đã đưa Như Minh cho nàng, tạm thời cho nàng sai vặt Còn có một nha hoàn tên Như Ngọc, cũng được hắn đưa đến hầu hạ thân cận nàng.

Vân Khương Mịch vừa mang theo Như Ngọc ra ngoài, Như Minh đã trở về, vẻ mặt hốt hoảng “Vương Phi, ta đã ra rõ ràng. Năm đó, trong số những người kia, chỉ còn Du Chí còn sống” “Tên Du Chí kia chơi bời lêu lổng, hiếp yếu sợ mạnh, trước đó vừa bị người ta đánh gãy tay chân” “Hắn ta không có chỗ ở cố định, chỉ cư trú trong một ngôi miếu hoàng ở thành đông.” “Tốt lắm”. Sắc mặt Vân Khương Mịch trở nên lạnh lẽo: “Nếu hắn còn sống, vậy thì đi thăm viếng hắn thôi” “Vương Phi, đi ngay bây giờ sao?” Như Minh gãi gãi đầu: “Chẳng lẽ không nói cho chủ nhân một tiếng sao ạ? “Bổn Vương Phi bây giờ hành động tự do, còn cần phải báo cáo cho hắn ta làm gì?”

Vân Khương Mịch liếc mắt một cái, lấy ra một thỏi bạc, nói: “Hoặc là người đi theo ta, hoặc là người trở về hầu hạ Vương Gia nhà ngươi đi, đừng cản đường ta”

Lại là bạc.

Mấy ngày nay đi theo Vương Phi làm việc, hắn đã để dành được không ít tiền riêng.

Như Minh vui vẻ nhận bạc, nhét vào trong ngực: “Như Vân đang hầu hạ chủ nhân đấy thôi, không cần đến thuộc hạ”.

“Thuộc hạ cũng không ham gì phần bạc này! Nhưng mà bởi vì Vương Phi, ngài đi đến chỗ kia đường xá xa xôi, chắc chắn sẽ có nguy hiểm, thuộc hạ vẫn là nên theo bảo vệ ngài”

“Thế còn tạm được.” Vân Khương Mịch nghiêng người đi qua, thẳng lưng đi ra khỏi cửa. Như Minh và Như Ngọc nhìn nhau, theo sát phía sau.

Vân Khương Mịch không biết rằng, nàng vừa ra khỏi cửa, trong ngõ tối chếch đối diện Vương phủ có một trung niên nam nhân đang ngó dáo dác, thấy thế liền nhanh chóng quay người biến mất trong ngõ nhỏ.

Chỉ lát sau, gã trung niên này đã đến một tòa nhà.

“Minh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.