Trong phòng, chẳng ai nói lời nào, ngay cả tiếng vi vu của gió cũng muốn tháo chạy ra ngoài cửa sổ, chỉ còn lại tiếng nước chảy không ngừng, nó róc
rách lấp đầy thời gian, lấp đầy những khe hở bối rối, lấp đầy khoảng
cách giữa người với người. Giống như gió giăng kín bầu trời. Giống như
mưa khỏa lấp vực sâu. Giống như bí mật sinh sôi vô tận len khắp mọi hốc
cây trong rừng thẳm.
Bộ tiểu thuyết viễn tưởng này, đã được khép
lại đánh cạch một tiếng trong tiếng ho của Cung Minh. Tôi nghĩ anh ta
không hề muốn để mọi người mặc sức tọc mạch vào bí mật và đầu mối bên
trong. Thậm chí ngay cả trang bìa anh ta cũng không muốn bị người ta
nhìn thấy. Nếu có thể, tôi nghĩ nhất định anh ta sẽ đem bộ thiên thư kỳ
quái này đổi thành một trang bìa trên đó có ghi bốn chữ cỡ lớn “Tân Hoa
Tự Điển” màu xanh đen. Anh ta có quá nhiều việc muốn che đậy, là một kẻ
ngốc như tôi cũng có thể cảm nhận được. Cho nên tôi tin, Cố Ly chắc chắn biết nhiều chuyện hơn tôi. Dòng thứ chín chương thứ ba triết học cuộc
đời của nó chép: Vô sự bất đăng tam bảo điện, bất thị Diêm Vương bất xao môn[1] .
[1] Vô sự bất đăng tam bảo điện, Bất thị Diêm Vương bất xao môn: Không có chuyện gì hệ trọng thì không đến điện Tam Bảo, không
phải Diêm Vương không gõ cửa. Ý nói không lo chuyện bao đồng, làm đúng
phận sự, không phải việc của mình không xen vào, không làm việc không
đúng lúc đúng chỗ.
Cung Minh hắng giọng, dáng vẻ cực kỳ bình
thản: “Sao mọi người đều đến vậy, thật trùng hợp. Lục Thiêu chào anh,
rất vui được gặp anh, nhưng hôm nay tình hình sức khỏe của tôi không tốt lắm, hơn nữa còn có mấy việc chưa xử lý xong. Lần này chắc không bàn
bạc được rồi, rất xin lỗi. Đợi tôi ra viện, tôi sẽ hẹn anh ngay. Nếu có
thể hợp tác với anh, “M.E” chúng tôi vô cùng vinh hạnh.”
Cung
Minh vừa nói xong, Lục Thiêu cũng gật gật đầu đáp, tỏ ý cung kính với
mọi người, rồi lui ra khỏi phòng. Trước khi đi, anh ấy khẽ đưa mắt ra
hiệu với tôi. Nhưng tôi chẳng tài nào nắm bắt được tín hiệu đó, mọi tế
bào não của tôi trước đó mấy phút đều chết sạch rồi. Lúc này, ngay cả số chứng minh nhân dân của mình tôi cũng chẳng thể nhớ nổi. À không, đừng
nói là số chứng minh nhân dân, ngay cả giới tính trên giấy chứng minh
của tôi là gì chưa chắc tôi đã biết.
Chuyện của Sùng Quang đã
khiến mọi chuyện rối rắm phức tạp trong tình huống này giảm đi trông
thấy. Nhưng bầu không khí trong phòng bệnh vẫn chẳng dịu đi, chẳng qua
chỉ khiến mức độ căng da đầu của người ta từ cấp bậc “buồng an ninh”
trước đó hạ xuống thành “phòng tra tấn” mà thôi. Trong không gian chẳng
lớn cũng chẳng nhỏ này đang chứa đầy các dụng cụ tra tấn vô hình, cảm
giác bất cứ lúc nào cũng sẽ có người bị ném lên trói gô lại, rồi thành
thật khai báo.
“Cô tìm tôi có việc?” Cung Minh ngồi xuống ghế
sofa to rộng, trông điệu bộ kia cũng đủ biết anh ta đã thiết lập lại
thành công tuyến phòng vệ an toàn của mình – Sùng Quang vừa đi, điều đó
đồng nghĩa anh ta chẳng còn gì đáng để lo lắng nữa, bất cứ cục diện thế
nào anh ta đều có thể kiểm soát được. Về điểm này tôi không chút nghi
ngờ, cho dù lúc này Cố Ly là một phần tử khủng bố trên ngực quấn đầy
thuốc nổ muốn xông vào cùng chết với anh ta, tôi tin Cung Minh có thể
bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra, và trong vòng ba phút đã có
thể bước vào giai đoạn đàm phán ngay được.
Chỉ có Sùng Quang.
Cung Minh là chiến thần bất bại Achilles, còn Sùng Quang chính là gót chân
chí mạng trên người anh ta – năm đó khi nữ thần biển cả Thetis mẹ đẻ của ông ta túm chặt lấy mắt cá chân của ông ta và đem ông ta vào trong dòng Acheron, nếu bà ấy biết trước cái gót chân duy nhất chưa nhiễm nước của dòng Acheron đó sẽ trở thành nhược điểm duy nhất của ông ta, thì tôi
tin rằng bà ta nhất định sẽ không hề do dự mà buông tay, để đứa bé ấy
chìm hẳn vào dòng sông này.
“Đúng vậy.” Cố Ly đáp lại. Tôi nhìn mặt nó, cảm giác nó và Cung Minh phải là một mảng xốp lớn trên sông.
“Vậy sao cô không gọi điện thoại trước? Cô không cảm thấy trực tiếp chạy qua đây tìm tôi, rất không đúng mực sao?” Cung Minh đang mặc bộ quần áo
bệnh nhân kẻ sọc bằng chất liệu thuần coton, mái tóc bung mềm, trông
giống một thanh niên văn nghệ có chút bất thường, nhưng nét sáng ngời
trong đôi mắt ấy đã bán đứng anh ta. Ánh mắt anh ta giống như hai con
dao phẫu thuật.
“Tình huống khá đặc biệt, cho nên đến trực tiếp.
Nói qua điện thoại không rõ hết được, hơn nữa, nếu anh biết tôi đến là
vì việc gì, tôi tin anh cũng sẽ không muốn tôi chọn cách dùng điện thoại để nói với anh.” Cố Ly chẳng hề suy sụp trong ánh mắt không gì không
xuyên thủng của Cung Minh kia, trước khi đến đây, chắc chắn nó đã tập đi tập lại vô số lượt trong đầu rồi. Trước khi đẩy cánh cửa lớn này ra, nó nhất định đã tắm qua trong dòng Acheron.
“Tôi biết cô muốn hỏi
gì tôi.” Mí mắt của Cung Minh sụp xuống một nửa, ánh nắng rọi trên đôi
mi khiến có thể thấy rõ từng cọng một, giống như râu tua vểnh thẳng tắp
của cỏ Kim Tuyến trong hang núi nắng ráo.
“Sao?” Ngược lại Cố Ly không ngờ anh ta sẽ nói như vậy.
“Nhưng tôi đề nghị cô tìm một hoàn cảnh tương đối riêng tư, vì chuyện cô muốn
biết, sẽ không khiến cô cảm thấy vui vẻ, cũng không khiến dòng họ của cô thêm vinh đâu.” Cổ áo bệnh nhân của Cung Minh khẽ phanh ra, khiến tôi
lờ mờ có thể cảm nhận được thứ mùi vị tựa hồ như trong phòng mổ lan ra – mùi thuốc sát trùng sạch sẽ đến mức khiến người ta khó chịu. “Tôi đề
nghị, không được có người ngoài.”
Cố Ly hít một hơi thật sâu,
lồng ngực căng lên một chút, nó quay sang nói với Lam Quyết: “Anh đi xe
về công ty trước đi, giữ chìa khóa xe cho tôi là được, đợi lát nữa tôi
tự về.”
Lam Quyết gật gật đầu, lặng lẽ đóng cửa đi ra. Cố Ly quay đầu lại, nhìn Cung Minh, sau đó ánh mắt chuyển sang phía Kitty.
Cung Minh khẽ nhếch mép lên, trông giống đang cười, nhưng đôi chân mày của
anh ta lại thoáng có chút gượng gạo, nét mặt có chút phức tạp. Anh ta
gật đầu với Kitty, Kitty như hiểu được liền quay người rời khỏi phòng
bệnh. Trông chừng, rõ ràng cô ta đã thở phào một hơi.
Trong căn phòng chỉ còn lại ba người: Cung Minh, Cố Ly, tôi.
Cục diện phức tạp trong nháy mắt đổ sụp thành một cục diện bế tắc kiểu tam
giác, trong đầu tôi lập tức suy xét, tôi phải tìm một cái cớ thế nào để
mau chóng chuồn khỏi đây. Tôi tự cho rằng mối quan hệ của mình với Cố Ly đủ vững chắc, nhưng chỉ cần hai chúng tôi không phải sinh ra cùng một
tử cung, thì tôi vẫn mãi là “người ngoài”.
Tuy trong lòng nhận
thức như thế, nhưng tôi vẫn không muốn nghe những chữ bảo tôi phải tránh đi từ miệng Cung Minh, tôi biết như vậy có vẻ hơi bất bình thường và
“cô là cái thá gì”, nhưng tôi thà thức thời đào tẩu, chứ không muốn bị
Cung Minh cách ly. Tôi thừa nhận mình làm không đến mức vũ trang toàn
bộ, chuyên nghiệp cực đỉnh, một phần xúp ba đồng sáu hào tư cũng đòi
viết hóa đơn giống Kitty. Tôi đối với Cung Minh, đối với Sùng Quang,
tình cảm của tôi đối với hai anh em họ càng ngày càng phức tạp, tôi
không biết mình phát hiện ra điểm này từ khi nào, tôi chỉ biết, đầu tôi
lại vừa bị đẩy vào nước.
Hơn nữa, trừ việc sợ Cung Minh bảo tôi
rời đi ra, thực tình tôi còn sợ Cố Ly bảo tôi ở lại hơn. Bản năng tự vệ
trong tôi mách bảo rằng, tuyệt đối không được xen vào chuyện trước mắt.
Câu ấy nói thế nào nhỉ, nơi có người, thì có giang hồ. Cùng một đạo lý,
nơi có bí mật, thì ắt có thuốc trừ sâu, phải xem bạn có muốn cạn chén
hay không. Ba lần bảy lượt, trăm vạn nghìn vụ, vô số bận, Cố Ly và tôi
đã tay trong tay đón tiếp hết quả lựu đạn này đến quả lựu đạn khác bay
thẳng về phía mình, từ khi học cấp ba đến nay nó và tôi đã tay trong tay nhìn người ta nhảy lầu, đến khi học đại học tôi và nó đã tay trong tay
nhìn khói sau đuôi xe của Diệp Truyền Bình phụt cho một chữ “Dơ”[2] rõ
to trên mặt, suốt dọc đường về, thê thảm vô cùng, nghĩ lại mà phát sợ.
Nó là con chuột Jerry[3] vũ trang toàn thân, tay cầm binh khí người mặc
áo giáp, nhưng tôi chỉ là một con chuột thường, tay không tấc sắt, cáo
mượn oai hùm. Tục ngữ nói, khinh thương bất hạ hỏa tuyến[4]. Nhưng tôi
đã bị thương rồi, tôi muốn rút lui.
[2] Ở đây cùng với ý giễu cợt, kiểu như đồ mặt dơ.
[3] Ý nói lanh lẹ thông minh tinh quái.
[4] Bị thương nhẹ thì không lùi khỏi trận tiền. Ý nói chiến đấu kiên cường đến cùng không nản chí.
Tôi vừa định mở miệng, Cố Ly đã lên tiếng.
Nó chẳng thèm nhìn tôi, bình thản nhìn Cung Minh, nhưng lại nói với tôi: “Lâm Tiêu, cậu về công ty trước đi.”
Tôi ngẩn người ra.
Sự thù hận của con người thực ra được chia làm hai loại: một loại mang
nhiệt độ của hỏa diệm sơn và sắt thép nung chảy, toàn thân từ trên xuống dưới mỗi tế bào đều đầy ắp sự nôn nóng muốn phải cùng sống cùng chết
với đối phương, nghiền thành bã, thiêu thành than, thề phải cùng tan
xương nát thịt mà hóa thành bụi khói đen sì thổi khắp thế giới này mới
thôi; còn một loại khác, thì mang cái vẻ ớn lạnh của gió thu và đêm dài, chẳng có chuyện phục thù đến mức điên cuồng mất nhân tính, chỉ có sự
chán ghét hờ hững, sự xa lạ lạnh lùng, muốn quên đi hắn ta, tránh xa hắn ta, cảm thấy nhục nhã khi nhắc đến hắn ta, muốn tránh khỏi thế giới của hắn ta, từ đó mà không còn liên quan gì đến hắn ta nữa.
Tôi hoàn toàn chắc chắn, sự oán hận của tôi đối với Cố Ly tuyệt đối không phải loại thứ nhất.
Khoảng một tuần trôi qua, Cung Minh đã ra viện, hôm đó vừa đúng dịp cuối tuần. Tôi gọi điện thoại hỏi Kitty, xem có cần tôi đi lo thủ tục xuất viện
không, Kitty nói qua điện thoại là không cần, lo mà tận hưởng cuối tuần
đi. Nhưng trong câu nói sau cùng, cô ấy khiến tôi chợt thấy không mấy
thoải mái, cô ấy nói: “Mọi thứ đều nhờ có cô đấy.”
Cái cảm giác đó lại đến.
Cảm giác này khiến tôi cảm thấy mình có bệnh.
Theo lý mà nói, tôi phải cảm thấy vui vì không cần tăng ca cuối tuần, tôi
phải vui vì không phải đối mặt với gương mặt lạnh tanh lúc nào cũng đề
phòng cảnh giác của Cung Minh, tôi phải thỏa thích lăn lộn trên chiếc
giường mềm mại trong nhà vừa xem những bộ phim sụt sùi ướt át của TVB
vừa ăn đồ ăn nhanh mà trải qua một ngày cuối tuần ý nghĩa nhất. Nhưng
được như vậy rồi, tôi lại cảm thấy lạc lõng. Đây chẳng phải là có bệnh
là gì?
Giống như mấy ngày trước, khi ở trong phòng bệnh của Cung
Minh, Cố Ly bảo tôi về công ty trước, cảm giác của tôi cũng y như vậy.
Con người chính là một loài động vật kỳ lạ, bạn càng bảo nó thoải mái,
thì nó càng muốn tự tìm phiền phức cho mình.
Có điều từ sau khi
rời khỏi phòng bệnh của Cung Minh, Cố Ly cũng chẳng đề cập gì đến chuyện của ngày hôm đó nữa. Tôi chẳng tài nào biết được trong phòng bệnh hôm
đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, với kiểu tư duy siêu việt lạ thường của hai người họ, có xảy ra bất cứ chuyện gì tôi cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Họ có khả năng tựa vào nhau đồng thời ngồi xếp bằng trên giường bệnh,
dùng một sợi len chơi trò tạo hình bằng dây trên đầu ngón tay suốt cả
ngày, cũng có thể trong vòng nửa phút đã tung quyền cước, tóm lấy Hồng
Anh đại đao chém nhau vù vù suốt buổi chiều. Thật sự, tùy cơ ứng biến.
Giống như con mèo nổi tiếng thế giới Erwin Schrodinger ấy, trước khi
chưa mở hộp ra, bạn sẽ không biết được nó là mèo sống hay mèo chết, một
con mèo có thể cùng lúc ở trạng thái vừa sống lại vừa chết, nó muốn
không nổi tiếng thế giới e cũng khó.
Suốt mấy ngày liền, tôi thăm dò ý tứ, nhưng cũng chẳng phát hiện Cố Ly có hành động gì bất thường.
Trái tim cảnh giác của tôi cũng dần thả lỏng trở lại. Hơn nữa vì liên
quan đến chuyện Cung Minh nằm viện, những việc cần giải quyết ở công ty
cũng ngày càng nhiều, hiện nay sáng nào tôi cũng có thể giống như Kitty
vừa chat MSN, vừa dùng QQ gửi văn bản, cùng lúc đính kèm file dữ liệu
trên các bức thư điện tử, rồi đồng thời có thể rất chính xác chuyển một
bản fax cho khách hàng, tất nhiên, suốt quá trình ấy còn có thể gọi di
động, nếu cần thiết – nhưng Kitty luôn trội hơn tôi một bậc, cô ta cùng
lúc làm nhiều việc như tôi, còn có thể thuận tay thay băng vệ sinh.
Trong những ngày này, lượng cà phê tôi uống ngày càng nhiều, khi cầm từng ly
từng ly cà phê dốc ngược vào cổ họng, cái cảm giác ấy thực ra rất giống
với việc rót dầu cho chiếc máy thu hoạch cỡ lớn. Với tốc độ như vậy, lọ
cà phê rang mà tôi vừa mua bỏ trong ngăn tủ kia, đã nhanh chóng trơ đáy. Nhờ tác dụng của cà phê, tôi duy trì được trạng thái long lanh của ánh
mắt trong suốt thời gian làm việc, giống như hai chiếc đèn pin cực lớn.
Giữa chừng còn có mấy lần khi Diệp Truyền Bình đi qua phòng làm việc,
tôi loáng thoáng cảm giác bà ta mỉm cười với tôi. Đúng vậy, bà ta giống
Cung Minh, Cố Ly, những quản lý cấp cao bọn họ, đều thích nhìn đám nhân
viên cấp dưới điên cuồng tận sức kiếm tiền cho công ty như một con ngựa.
Nhắc đến Cố Ly, có một điểm tương đối khác thường là, từ sau khi ra khỏi
phòng bệnh của Cung Minh, nó bắt đầu vào ra phòng làm việc của Diệp
Truyền Bình thường xuyên và khó hiểu hơn – đúng, chính là cái phòng to
tướng được chuyển đổi từ phòng họp sang ấy. Nó luôn bước chân vào với
thần sắc lo lắng trùng phùng, sau đó bước ra với nét mặt vô cùng sốt
sắng.
Đã mấy lần tôi nhịn không được định hỏi nó, cách làm kiểu
tự sát “chồn sóc chúc tết gà” này, rốt cuộc là thế nào? Tôi không muốn
có một ngày đột nhiên nhận được thông báo, có một quả đạn sắp nổ tung
bên tai. Nhưng Cố Ly và tôi đang duy trì một khoảng cách cực kỳ khéo
léo, khoảng cách chần chừ này cực kỳ tốt – vừa không hạ gục được tôi,
khiến tôi xuất hiện một cảm giác phẫn nộ như muốn ngọc đá cùng tan, đồng thời lại khiến tôi không đủ dũng khí, tiến đến gần chất vấn nó, nó dùng vẻ lạnh lùng thê lương chết người của mưa gió thu sang não nề, để chặn
đứng người ta cách xa ngoài ngàn dặm.
Sau khi tan ca ngày thứ
Sáu, tôi đến siêu thị Cửu Quang, mua cà phê cho mình – tất nhiên, đây là thứ yếu, chủ yếu là mua cà phê cho Cung Minh, nếu không thì tôi đã trực tiếp mua ở cửa hàng tạp hóa dưới chân tòa nhà rồi. Tôi vừa hỏi thăm
được cái loại cà phê Nhật Bản có trộn thêm bột vàng mà anh ta hay uống
trước đây, trong siêu thị ở tầng phụ tòa nhà Cửu Quang có bán. Vì vậy
tôi không phải vất vả lên mạng tìm kiếm người mua hộ. Tất nhiên, cà phê
của hai chúng tôi sắp trên những kệ hàng khác nhau, cà phê của tôi nằm ở khu vực hàng trong nước, ở đó người mua đông nhung nhúc, đạp gót chèn
vai, cải bẹ và tã lót có đủ, gan ngỗng cộng với cua đồng sắp lượt. Còn
loại cà phê anh ta uống, thì sắp ở khu vực hàng nhập khẩu, ở đó ít thấy
bóng người, lạnh lùng một khoảng, chim bay rừng lặng, cô quạnh lạ
thường.
Trong sự cô quạnh lạ thường đó, tôi đã gặp Vệ Hải. Anh ta đang đứng bên giá đồ khu vực hàng gia dụng nhập khẩu từ Nhật Bản, trên
tay đang cầm một món trông giống như một cái lọ.
Cách nhau đến
mấy mét, tôi vẫn có thể nhìn thấy những múi cơ săn chắc đầy đặn trên
người anh ta, cho dù sau khi tốt nghiệp đại học anh ta đã ngừng thi đấu, không còn tham gia luyện tập trong đội cầu lông nữa – điểm này giống
Đường Uyển Như, nhưng anh ta vẫn duy trì được một thân thể quyến rũ mà
hồi còn đi học được chúng tôi gọi là “David di động”.
Anh ta mặc
chiếc áo ba lỗ thể thao bằng chất liệu cotton màu lam xám bó sát, những
đường gân múi cơ ở cánh tay và bả vai nổi lên rõ nét, bóng mờ giữa các
múi cơ vừa mơ hồ vừa mượt mà tựa như những hang núi được mưa to xối rửa
tạo ra. Cơ thể anh ta trông cực kỳ tươi mới, hình như là vừa làm tóc,
mái tóc ngắn dày trông khá lộn xộn, nhưng trông rất có sức sống, khỏe
khoắn, toát lên thứ khí chất riêng có ở những chàng trai trẻ tuổi. Tóc
của anh ta khác với hơi hướng anh tuấn mềm mại của Cung Minh, Sùng
Quang. Hai người kia chỉ là quý tộc ngạo mạn cuộn mình trong áo lông ở
miền đất tuyết phương Bắc, còn Vệ Hải lại là người đi săn những con sóng với làn da rám nắng bên bờ biển.
Tôi bước qua chỗ đó, anh ta
ngẩng đầu lên, phát hiện ra tôi, anh ta lập tức cười híp mắt và chào
hỏi, tôi đã thấy rõ thứ anh ta đang cầm trên tay, là một hộp than hoạt
tính dùng để làm sạch không khí.
“Anh mua thứ này làm gì?” Tôi nhướng nhướng mày với anh ta, “trong nhà vừa quét sơn à?”
“À, không phải nhà anh, là Đường Uyển Như vừa chuyển sang nhà mới, cô ấy
vừa tìm được phòng, trước đó cô ấy đã quét sơn phòng ngủ thành màu hồng
phấn, phơi cả tuần lễ rồi, nhưng vẫn có mùi. Cô ấy chuẩn bị ngày mai
chuyển đồ vào nên anh muốn mua chút than hoạt tính, ít nhiều có thể giảm khí độc.”
“Thế nó không thể đợi thêm mấy hôm nữa à?” Tôi chau
mày, Đường Uyển Như luôn thích làm ra vẻ cực kỳ bi tráng, bất luận là
đọc tiểu thuyết hay xem phim, chỉ cần nghe thấy những từ kiểu như “huyết chiến sống còn” hay “giải quyết tận gốc”, “tráng sĩ chặt tay”, hoặc như “bướm bay thiêu thân”, thì nó toàn thân run lẩy bẩy giống như vừa chích 200ml máu gà vậy. Trong số các hình tượng những cô gái cổ điển của
Trung Quốc mà nó thích, đại đa số đều là DRAMA QUEEN kiểu như Mạnh
Khương Nữ này, Thường Nga này, Vương Chiêu Quân này, Bạch Tố Trinh này.
Sự khác biệt giữa họ và Đường Uyển Như chính là ở chỗ, những kỳ nữ này,
đều có tính cách quá dramatic, nhưng vấn đề của Đường Uyển Như nằm ở chỗ nó cũng rất dramatic.
“Dạo gần đây cô ấy đều ở nhà bố mẹ, cô ấy
nói qua điện thoại mà, sáng nào cũng nghe radio chào buổi sáng, ngoài
giò cháo quẩy có thêm một quả trứng luộc, chập tối ăn cơm đúng giờ, xem
tin tức thời sự, khuya chín giờ rưỡi là phải tắt điện. Cô ấy nói cảm
thấy mình như trở về những năm tháng thời cải cách mở cửa vậy, bên hông
lúc nào cũng dắt một cái máy nhắn tin.” Vệ Hải cười ha ha, đôi mắt đen
láy híp lại, hàng mi rậm rịt. “Cô ấy nói tối qua vô tình trông thấy bố
mua một cuốn Mao chủ tịch ngữ lục bản mới về nhà, vậy là cô ấy đã gọi
cho anh, nói phải lập tức chuyển đi.”
“Ồ vậy à? Đường Uyển Như
chẳng nói với em. Lần này sao nó lại tốt bụng muốn bỏ qua bọn em…” Tôi
nói đến đây, chuông điện thoại đã reo. Bật màn hình di động lên, cái
gương mặt khổ ải năm ngàn năm của nhân dân Trung Quốc kia của Đường Uyển Như đang nhấp nháy trên màn hình di động. Tôi nhận cuộc gọi: “Chào cô
Đường, xem ra cô còn chưa có ý định bỏ qua tôi. Tôi đánh giá quá cao sự
tu dưỡng đạo đức của cô rồi đấy.”
“Tiểu thư? Cô có biết lễ phép
là gì không vậy Lâm Tiêu, chẳng khác nào đang trực tiếp gọi tôi là gà.”
Giọng của Đường Uyển Như vang lên đinh tai nhức óc trong điện thoại.
“Này gà, cô tìm tớ làm gì vậy?”
“…Lâm Tiêu, ngày mai đến giúp tớ chuyển nhà, tớ vừa đếm xong, tớ chắc, mười
ba thùng giấy, chỉ một mình tớ thì chẳng biết làm đến khi nào mới có thể vào ở được, chắc khi đó toàn thế giới đều đã thực hiện xong chủ nghĩa
cộng sản rồi.”
“Có phải cậu lắp camera trên trán Vệ Hải không
vậy, tớ vừa mới nhắc đến chuyện chuyển nhà của cậu với anh ta, cậu đang
do thám bọn tớ đấy à?” Tôi đẩy điện thoại ra xa tai một chút, giọng của
nó quá to, khiến tôi luôn cảm giác như mình đang bê một chiếc radio kê
sát vào tai vậy.
“Cái gì cứng với không cứng, cậu đang nói bầu vú hay là nhân dân tệ hả? Tớ nghe không rõ, chỗ cậu tín hiệu kém quá. Sáng mai mười giờ, đến đúng giờ đó. Tớ nhắn địa chỉ cho. Tớ tắt máy đây, mai gặp lại.” Giọng của Đường Uyển Như xa dần, nhưng rõ ràng, nó đã quên
tắt điện thoại, chỉ là buông điện thoại xuống mà thôi, vì tôi vẫn loáng
thoáng nghe thấy âm thanh the thé bên kia điện thoại, “Mẹ, mẹ đừng để
dung dịch vệ sinh phụ nữ của mẹ cạnh lọ nước súc miệng của con có được
không?!”
Tôi ngắt điện thoại, dang tay tỏ vẻ “chịu thua” với Vệ
Hải, anh ta mỉm cười tỏ vẻ đồng tình ra chiều rất hiểu tâm trạng của
tôi. Tôi nói: “Vậy hẹn mai gặp, mai em không phải đi làm, em cố gắng qua sớm một chút.”
Vệ Hải: “Không sao.”
Khi đang định từ biệt anh ta, tôi đã thuận miệng nói một câu: “Anh gọi Nam Tương chưa? Thế
ngày mai em và Nam Tương cùng qua nhé.”
Nói xong câu này, sắc mặt Vệ Hải rõ ràng cứng đờ đi, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy sức sống ấy giống như là đã bôi một lớp sáp mỏng trong suốt, lúc này đã đông cứng
lại trong hơi lạnh đang thổi ù ù: “Hay là… không cần gọi đâu.”
“Sao vậy? Hai cái miệng lại đấu nhau rồi à?” Tôi đúng là một con lợn.
“Cô ấy chưa nói với em?” Lớp sáp trên mặt Vệ Hải đã biến thành thủy tinh.
“Gần đây bọn em đều bận đến vắt chân lên cổ, em chẳng gặp được Nam Tương. Có điều, hai cái miệng đấu nhau là chuyện rất bình thường, nó không nói
với em chứng tỏ không phải là chuyện lớn. Anh là đàn ông mà, đại lượng
chút.” Tôi đúng là một con lợn ngốc nghếch, tôi đáng bị bằm nát rồi nhét vào trong dồi, sau đó cắt thành từng khúc từng khúc treo lên mái hiên
nhà chuẩn bị ăn tết.
“Ý tôi là, cô ấy không nói với em, anh và cô ấy đã chia tay rồi sao?” Sắc mặt của Vệ Hải dịu xuống, thở phào một
hơi, nhưng trông không giống vừa trút bỏ gánh nặng, mà là sự thất vọng,
giống như chốn ngoại ô tĩnh lặng sau khi cơn bão tràn qua, những chiếc
túi nhựa vụn vặt tung bay càng làm nổi bật sự hoang tàn.
Tôi thộn người ra.
Sự lừa dối chia làm hai loại: một loại là cô ta bóp méo đen trắng, đảo
điên trái phải. Cô ta rõ ràng phủ lên mặt bạn một lớp sa tanh, nhưng cô
ta lại nói cho bạn biết chỉ là đột nhiên nổi lên một trận sương mù; cô
ta rõ ràng hất một vệt máu lên lưng bạn, nhưng lại nói với bạn chỉ là
trời đột nhiên đổ mưa. Kiểu lừa dối này là con dao găm chọc vào xương bả vai, là móng tay cào cào vào ngực, là hàm răng trắng dã cắn trên bắp
tay.
Còn một loại lừa dối khác, là cách ly khỏi sự truyền tải
thông tin, giống như rút hết mọi âm thanh của thế giới. Trong vũ trụ bao la lạnh giá, một vụ nổ siêu tân tinh, ngàn vạn cánh hoa lấp lánh bắn
tung tóe, mấy trăm sinh vật mới nổi lên rồi lại suy vong, hàng ngàn nền
văn minh sinh ra rồi lại mai một, mấy trăm triệu năm hoặc một giây
thoáng qua, mọi âm thanh đều ẩn náu trong biển tin đồn mịt mù tăm tối.
Còn bạn đang quay lưng về phía vũ trụ này, bạn cho rằng thế giới sau
lưng đều bình yên vô sự, chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tôi biết, Nam Tương chưa hề lừa dối tôi theo kiểu thứ nhất.
Sáng sớm hôm sau, khi xuất phát đến nhà Đường Uyển Như, tôi không gọi Nam Tương.
Một mặt là tôi cố ý làm vậy, còn mặt khác, tôi cũng chẳng có cơ hội. Đêm
qua khi tôi đi ngủ, nó còn chưa về. Sáng sớm hôm sau, khi tôi tỉnh dậy,
nó đã ra khỏi nhà – hoặc có thể, nó suốt đêm không về nhà. Tôi không
phân biệt được. Vì ngày nào sau khi ra khỏi giường, nó cũng thu dọn
giường chiếu cực kỳ ngăn nắp, hoàn toàn không nhìn ra mấy phút trước đó, trên chiếc giường ấy là một cô gái nóng bỏng mềm mại thơm tho.
Thực sự tôi cũng chẳng biết khoảng thời gian này rốt cuộc nó đang bận gì.
Nhưng ít nhiều tôi có thể tưởng tượng được, vì hồi tôi làm trợ lý thực
tập, tôi cũng luôn ảo giác phải chăng mình là người tàn tật, tôi thật sự cảm thấy mình bị thiếu một tay, hai cái miệng, bốn con mắt, tám cái
chân so với người khác.
Nhưng có một người khác đã thay thế Nam Tương đi cùng tôi đến nhà Đường Uyển Như, cùng giúp nó thu dọn đồ đạc.
Khi Đường Uyển Như mở cửa ra nhìn thấy người đó đứng cạnh tôi, trên đầu nó
đang quấn một dải khăn trắng, trông như người đàn bà chua ngoa lúc này
đang chuẩn bị rút đao võ sĩ đạo ra mổ bụng tự sát, nhưng khi nó thét
lên, thì trong chớp mắt nó lại biến thành một nghệ sĩ dân gian đến từ
vùng Bắc Thiểm Tây.
Người đi cùng tôi, là Sùng Quang.
Anh
ấy đeo chiếc khẩu trang màu đen, lộ ra đôi mắt màu xanh thăm thẳm, trông giống như mắt sói điềm đạm trong khu rừng vắng lặng.
Tôi thật sự cảm thấy có lỗi với Sùng Quang, lại lần nữa tôi quên cuộc hẹn với anh,
chúng tôi vốn dĩ đã hẹn nhau cùng đi tham quan bảo tàng mỹ thuật Ngoại
Than vừa tu sửa xong còn chưa mở cửa cho công chúng, ở đó đang triển lãm các tác phẩm mỹ thuật của Tăng Phạn Chí. May là anh cũng chẳng buồn,
chỉ hơi chau mày, đưa tay vịn chắc vai tôi, rồi nghiêm túc nói: “Lâm
Tiêu, ra ngoài rồi, thì sớm muộn gì cũng phải về đấy.”
Giọng điệu của anh thấp trầm mà lôi cuốn, giống như dây đàn Cello bị khẩy vang
trong vô thức. Nếu ánh mắt anh phiêu thêm chút nữa, tôi nhất định sẽ
nghĩ rằng anh đang cợt nhả. Tôi vốn cảm thấy anh nhất định sẽ từ chối
lời mời của tôi, đến giúp Đường Uyển Như chuyển nhà, vì tôi biết anh
không thích xuất hiện chốn đông người, anh từng nói thà đợi trong căn
phòng trữ đông của lò giết mổ Trùng Giang, chứ không muốn vào nhà hang
Panko ở quảng trường Nhân Dân.
Nhưng thật bất ngờ, anh lại đồng ý.
Còn tôi lại nghĩ, đúng lúc ấy anh đang hối hận.
Nói là anh và tôi cùng đến giúp Đường Uyển Như chuyển nhà, nhưng thực ra
chẳng khác nào anh đến đón nhận một cuộc phỏng vấn độc quyền về những
tin đồn liên tục được lan truyền kia, Đường Uyển Như giống như một thứ
dây độc với những bông hoa tuyệt đẹp nở ra to như những chiếc sọt cứ bám riết không rời anh, cứ hai phút lại hỏi một câu, đói khát giống như đã
bị phơi nắng ba ngày ba đêm ở trung tâm Sahara vậy.
Chính trong
tình cảnh chất vấn liên tục không ngừng nghỉ của Đường Uyển Như, ngay cả Vệ Hải một anh chàng vận động viên thể thao vốn bị chúng tôi gọi là
“thừa cơ bắp thiếu đầu óc” này, cũng như bừng tỉnh hiểu ra người nước
ngoài đang đứng trước mặt này, chính là Chu Sùng Quang nhà văn nổi tiếng trước đây. Tôi mượn cớ “nói dài dòng”, nhiều lần cắt ngang ánh mắt thăm dò của anh ta đối với tôi. Đồng thời tôi cũng lấy lý do “không nên dẫn
lửa đốt mình”, bảo anh ta không được rêu rao ra ngoài, nếu không rất dễ
“có thể ngày nào đó anh xuống lầu mua một bình Cola, hôm sau khi tỉnh
dậy đã trông thấy một bao tải trôi theo dòng nước trên sông Tô Châu,
trong bao tải chính là anh.”
… “À, cô nói cái tên Lục Thiêu này
á, là tôi chọn bừa trong lúc cáu giận thôi. Hồi đó chẳng nghĩ nhiều thế
đâu, tôi nghĩ có lẽ trong tiềm thức đã nghĩ đến tên của cha tôi, tên
tiếng Anh của ông ấy là Shaun, nên tôi mới nghĩ, vậy thì gọi là “Thiêu”
đi. Hủy diệt cùng nhau? Không không, tôi không muốn thiêu đốt gì cả.”
… “Chỗ đau nhất là mắt, khi chích thuốc tê tôi đau đến mức sắp ngất đến
nơi. Thực ra các bộ phận trên mặt tôi bao gồm cả vùng cằm cũng ít nhiều
đều có chỉnh sửa, tuy không phải chỉnh sửa lớn, nhưng vì chỗ chỉnh sửa
tương đối nhiều, nên nhìn tổng thể, gần như chẳng còn dáng dấp gì của
trước đây nữa. Tôi bây giờ, chính là một người có tướng tá tây phương
đúng chuẩn, chí ít cũng là người lai vô cùng rõ nét.”
… “Dưới
chân mày tôi đã lót thêm một miếng xương, làm cho hốc mắt càng trở nên
sâu hơn, nhưng như vậy sẽ khiến mắt tôi không còn to như trước đây nữa.
Trước đây nhìn nam tính hơn, còn bây giờ, thì trông u sầu hơn, tôi nghĩ
thế. Họ thích như vậy. Môi tôi được gọt cho mỏng đi, nếu theo sở thích
tiêu chuẩn của giới thời trang thì đây chính là ‘môi mỏng tựa lưỡi dao’, họ cảm thấy làn môi như vậy có một sức hấp dẫn chết người.”
…
“Cô nói màu mắt sao? Mỗi lần ra khỏi nhà tôi đều đeo kính áp tròng màu
xanh, giờ nếu tôi gỡ kính ra, thì mắt tôi vẫn là màu đen. Màu con ngươi
thực ra cũng chẳng có cách nào đổi được.”
… “Trước đây tôi lớn
lên ở nước ngoài, cho nên tiếng Anh chẳng thành vấn đề. Tôi còn biết
chút tiếng Đức, nhưng nói không giỏi lắm.”
… “Chiều cao vẫn như trước đây, chỉ là tôi luyện cơ bắp cho rắn chắc hơn một chút, nên trông có vẻ cao hơn thôi.”
Suốt cả buổi sáng, Sùng Quang bị Đường Uyển Như quấn chặt lấy như vậy đấy,
nhưng điều khó tin là, anh vẫn không hề tỏ nét mặt khó chịu, trên mặt
anh lúc nào cũng thấp thoáng nụ cười ấm áp tựa ánh mặt trời ngày đông,
hàm răng trắng muốt làm tôn thêm nét mặt vui cười quyến rũ kia, giống
như khóe môi của anh lúc này đang ngậm một nụ hôn. Giọng nói thấp trầm
ấp ấy giống như chocolate nhung tơ được dày công tạo ra. Thần sắc này
khiến tôi nhớ đến anh trước kia. Hồi đó anh ấm áp, dịu dàng, giống như
tấm thảm lông cừu, bất cứ lúc nào cũng có thể bao bọc lấy bạn trong một
khối hương thơm mê ảo. Hiện giờ anh ấy cũng rất hiếm khi để lộ ra nét
mặt dịu dàng này, phần lớn luôn thể hiện sự sắc sảo, lạnh lùng – trông
giống Cung Minh.
Sau đó rất lâu, Sùng Quang mới nói cho tôi biết, hôm đó ở nhà Đường Uyển Như, thực lòng anh rất vui. Từ sau khi biến
thành Lục Thiêu, ngày nào, khi làm việc bên ngoài, bao vây xung quanh
cũng là một đám nhân viên làm việc, giống như dải từ trường có bức xạ
cực độc, cách ly anh ra xa những người khác. Sau khi công việc kết thúc, anh trở về chung cư cao cấp được đặt dưới hệ thống giám sát an ninh cấp năm, ngay cả người bán rong anh cũng chẳng bao giờ được gặp – muốn mua
gì chỉ có thể đi đến đại sảnh, sau đó có nhân viên chuyển đến cửa phòng
khách. Chẳng có khách khứa, chẳng có tiệc tùng, chẳng có người thân.
“Có một khoảng thời gian, anh cảm thấy mình giống như đang sống trong một
chiếc vỏ nhỏ bé cô độc. Anh giống một hạt đậu phộng bé nhỏ trôi dạt
trong vũ trụ xám đen. Có khi trống rỗng đến đáng sợ, anh phải tự mình
tạo ra một vài âm thanh, tiếng nhạc, tiếng phim, tiếng nước vòi hoa sen
rào rào, tiếng ồn của đồ gia dụng xê dịch liên tục. Những âm thanh ấy
khiến anh cảm thấy mình đang sống, khiến anh cảm thấy thế giới này vẫn
đang tồn tại. Lâm Tiêu, em có biết không, có lúc anh cảm thấy mình thật
sự đã chết.”
“Vậy Cung Minh đâu? Không phải Cung Minh luôn đến
thăm anh sao?” Tôi lại như trở về những buổi chiều mưa dầm liên miên,
những ngày tháng cuộn mình trong chăn đọc tiểu thuyết của anh.
“Anh ấy cũng hay đến thăm anh. Anh ấy là người duy nhất còn đến hỏi han anh. Mỗi lần đến anh ấy đều đem đến cho anh rất nhiều tiểu thuyết, truyện ký nhân vật, truyện tranh. Anh ấy chưa từng đem báo đến, anh ấy nói những
thứ trên báo đều vớ vẩn. Ngay cả tạp chí anh ấy cũng rất ít khi đem đến. Có thể anh ấy cũng không muốn để anh liên tục chứng kiến cái bản thân
giả dối kia của anh. Nhưng khi anh ấy đến thực tình cũng không giao lưu
nhiều lắm, giữa bọn anh chẳng có nhiều chuyện để nói. Hơn nữa, có khi
anh ấy còn đột nhiên bật khóc mà chẳng hiểu tại sao. À, mà không phải là kiểu khóc to đâu. Đầu tiên đôi mắt anh ấy sẽ ửng đỏ lên, giống như bị
xông khói ấy, mỗi khi anh ấy rơi lệ, anh đều không tiện hỏi han lắm, vì
anh hoàn toàn không rõ cuộc sống của anh ấy. Anh chỉ đứng đợi bên cạnh
trong thinh lặng. Một lúc sau, anh ấy trở lại bình thường. Nhưng anh
biết anh ấy thực ra sống rất mệt mỏi. Mệt mỏi hơn so với anh.”
Anh điềm đạm mỉm cười, trả lời tôi như thế.
Vệ Hải dùng dao thủ công rạch đứt băng dính trên từng thùng carton, sau đó xếp đủ thứ đồ lộn xộn trong những chiếc thùng ấy ra ngoài, tôi lo việc
phân loại, đồng thời cầm miếng giẻ lau và một cái chổi lông gà quét sạch bụi bám trên đó. Cho dù trên chiếc thùng của Đường Uyển Như đều dùng
bút lông đen cỡ lớn ghi rõ phân loại, nhưng khi Vệ Hải vừa rạch ra xong, ào một tiếng, luôn có điều ngạc nhiên. Chẳng hạn trong chiếc thùng có
ghi “công cụ” kia, chất đầy dép lê, bàn chải đánh răng, nước súc miệng
và ba quả cà chua tươi cùng hai củ gừng. Chẳng hạn trong thùng ghi “sách và tạp chí”, nhưng chúng tôi rõ ràng phát hiện thấy DVD, váy liền áo,
đĩa cứng di động và hai ống cầu lông.
Đang rạch đến nửa chừng, Vệ Hải đã bị một cái thùng trên có ghi “lời nguyện cầu của thiếu nữ” làm
cho đớ người, với sự khích lệ nhiều lần của tôi, anh ta mới run rẩy rạch chiếc thùng ấy ra, chiếc quần lót thêu ren màu hồng phấn và chiếc áo
ngực màu da nằm phơi phới trước mặt, giống như vô số bùa chú có pháp lực cao cường, khiến Vệ Hải toàn thân run bắn còn làn môi thì tím tái, tôi
nhìn bàn tay cầm dao rạch băng dính của anh ta cứ run rẩy mãi, tôi không nỡ đã bước đến giật lấy con dao, thật sự lo rằng anh ta không chịu nổi
sự kích thích trước mắt mà cầm dao tự chọc vào cổ họng mình mất.
Thực ra ngay cả tôi sau khi đã trông thấy nhiều lần, còn chịu không được, vì trong đó còn có mấy chiếc quần lót, rõ ràng có thể được xếp vào diện
“quần chẽn lớn”, tôi thật lòng cảm thấy cho dù Neil mặc chúng vào mà đi
dạo trong Hằng Long cũng sẽ chẳng có bảo vệ nào chặn cậu ta lại. Tôi hỏi Đường Uyển Như mấy món đồ bảo tàng kỳ dị lạ thường này rốt cuộc là của
yêu tinh phương nào, Đường Uyển Như gãi đầu một cái, rồi nói rất ư thản
nhiên: “À, hai cái đó hả, quần tắm biển.” – Bạn có thấy cô gái nào mặc
quần tắm biển không? Cảm giác chẳng khác nào khi bạn nghe thấy một chàng trai nói với bạn “à, hai cái đó à, bikini đi biển đấy.”
Tất
nhiên, bên trong chiếc thùng “lời nguyện cầu của thiếu nữ”, chúng tôi
cũng phát hiện hai hộp bánh khô Oreo và ba bịch Mylikes cùng một lọ
thuốc mắt dùng cho kính áp tròng. Tôi nghĩ đối với một số fan cuồng tiểu thuyết viễn tưởng nào đó mà nói, những món đồ như vậy khi kết hợp cùng
những thứ chứa trong “lời nguyện cầu của thiếu nữ” kia, cũng đủ tạo
thành một bộ “Tuyển tập Những câu chuyện án mạng bí ẩn” đáng kinh ngạc.
Tôi và Vệ Hải bối rối mà trầm lặng tiếp tục rạch hết thùng này đến thùng
khác, cảm xúc thực tình chẳng khác mấy so với những quân nhân chống
khủng bố xem cái chết nhẹ tựa lông hồng trong phim The Hurt Locker. Nhất là khi mở chiếc thùng có ghi “sự chờ đợi trầm lặng”, nhìn thấy bên
trong có mười mấy quả xương rồng gai mập mạp khỏe khoắn đang “trầm lặng
chờ đợi” tôi và Vệ Hải.
Còn Đường Uyển Như và Sùng Quang thì ở
trong nhà bếp vui vẻ thoải mái tán chuyện. Hôm nay tôi mới phát hiện,
thì ra Sùng Quang không phải là phế phẩm cao cấp dài lưng tốn vải như
trong tưởng tượng của tôi, anh biết cách dùng những miếng rửa chén khác
nhau để rửa những chiếc đĩa không cùng chất liệu, đĩa sứ và đĩa thủy
tinh được phân loại xếp chồng phơi khô, cũng biết cách đem những chiếc
bát chồng lên nhau rồi lật úp trở lại, đợi sau khi nước chảy ráo sạch,
đặt vào trong tủ chén. Anh thậm chí đã xử lý thành công những vết bẩn
màu đen bám đầy trên mặt kiềng bếp gas, còn kiểm tra sự thông suốt của
đường ống thoát nước, đồng thời anh còn biết cách cho thuốc khử khuẩn để tẩy rửa miệng tiếp nước của máy lọc nước – tôi thi thoảng quay đầu qua
nhìn trộm chiếc áo ba lỗ màu trắng bó sát ấy, mồ hôi nhễ nhại, từng múi
cơ trên cơ thể anh săn chắc hơn trước, mùi vị của anh mãnh liệt hơn
trước. Tôi cảm nhận rõ rệt nhịp tim mạnh mẽ và hơi thở gấp gáp của mình, khiến tôi mấy phen ảo giác mình đang xem một bộ phim người lớn chủ đề
là công nhân cống rãnh của Nhật Bản.
Khi mọi người đều đang bận
rộn, Đường Uyển Như e thẹn dựa sát vào Sùng Quang, nhìn chăm chú, nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng gật đầu, đôi lúc phụ theo: “À vậy sao?”,
“Thật vậy à, em cũng vậy!”, “Thế anh thuộc chòm sao nào?”, “Nhóm máu
nào?”, “Thế hồi nhỏ bố có đánh anh không?” – nếu đầu nó to thêm một
chút, người gầy đi một chút, mái tóc ngắn đi một chút, tôi thật sự cho
rằng mình đang xem chương trình “Lỗ Dự có hẹn”, vì những từ này thật quá quen thuộc.
Sùng Quang giống như một khách quý chuyên nghiệp và
cung kính, có nhu cầu gì đều đáp ứng, có vấn đề gì đều giải đáp, cực kỳ
phối hợp, mặt mày phấn chấn thân thiết cảm động giống như một ca sĩ đang giao lưu với khán giả. Nhưng tất cả những điều này đều kết thúc trong
câu hỏi bất ngờ của Đường Uyển Như: “Vậy sao anh phải giả vờ chết sau đó còn thay đổi diện mạo? Hồi đó bọn em đều sắp bị hù chết rồi đấy.”
Và lần này, anh không trả lời.
Sùng Quang mỉm cười điềm đạm, làn nước ấm chảy ra từ vòi hoa sen đang dịu
dàng vuốt ve các ngón tay có những đốt xương rõ ràng của anh, giống như
một tấm vải trong suốt đang quấn chặt lấy tay. Anh cẩn trọng mà dịu dàng rửa sạch chiếc tô trong tay, giống như đang vuốt ve khuôn mặt của con
vật cưng. Trong phòng, chẳng ai lời nào, ngay cả tiếng vi vu của gió
cũng muốn tháo chạy ra ngoài cửa sổ, chỉ còn lại tiếng nước chảy không
ngừng, nó róc rách lấp đầy thời gian, lấp đầy những khe hở bối rối, lấp
đầy khoảng cách giữa người với người.
Giống như gió giăng kín bầu trời.
Giống như mưa khỏa lấp vực sâu.
Giống như bí mật sinh sôi vô tận len khắp mọi hốc cây trong rừng thẳm.
Bạn thấy đấy, sự lừa dối trên thế giới này, thực ra chia làm hai loại.
Sự tĩnh lặng khiến người ta lo lắng bất an này, đã bị một hồi chuông cửa
còn khiến người ta lo lắng bất an hơn phá tan. Từ kiểu bấm chuông cửa
reo liên tục không ngừng ấy có thể đoán được, chắc chắn là Cố Ly. Cái
cảm giác gấp gáp và sốt ruột với khí thể ngất trời khi ấn chuông gọi cửa nhà người quen của nó, ngay cả Hứa Tiên năm đó ra sức đập cửa trước Lôi Phong tháp, gọi lớn “hòa thượng đáng chết mau thả vợ ta ra” e rằng cũng không sánh bằng. Nhưng nếu nó đến một nhà người khách không quen biết,
thì tiếng chuông gọi cửa lại trở nên lẳng lơ muôn màu, hơn nữa còn cách
một khoảng thời gian bằng nhau mới ấn lại một lần, giống như trong miệng đang lâm râm bảng mã thời gian vậy.
Tôi chưa hề nói cho nó biết hôm nay Đường Uyển Như chuyển nhà.
Tôi quay sang nhìn Đường Uyển Như, hiển nhiên, nét mặt của nó nói cho tôi
biết là nó đã mời Cố Ly. Nó vẫn đang quấn chiếc khăn trắng trên đầu,
hùng hùng hổ hổ lao ra mở cửa, cánh cửa sắt chống trộm vừa mở ra, đã
phải hứng ngay dịch độc đang phun rào rào vào mặt: “Đường Uyển Như, nhà
cậu thuê ở khu gì vậy? Trên vách thang máy dán quảng cáo băng vệ sinh
thì vứt rồi, tớ vừa thấy trong bụi cây xanh dưới đất, hai con mèo đang
nằm phơi nắng, thiên địa lương tâm, bọn chúng chẳng sợ tớ chút nào, thậm chí tớ còn cảm thấy chúng chớp chớp mắt định chào hỏi tớ. Có điều không chỉ có điểm này, chúng còn khá hơn nhiều so với đám sinh viên thực tập
kia ở công ty tớ. Cái đám nữ sinh đại học đến cả giày cao gót cũng chẳng biết mang ấy, lần nào trông thấy tớ cũng như là trên đỉnh đầu đang bị
trời đất vây đánh vậy, sắc mặt trắng bệch rồi the thé tản đi theo các
lối khác của tòa nhà. Tớ nghĩ tòa nhà có bốc cháy thì tụi nó cũng không
chạy nhanh đến thế, còn nữa cái cửa chống trộm nhà cậu ấy, cậu phải đổi
đi, khe hở giữa các thanh thép nằm ngang trên cửa rộng như thế, cùng lắm chỉ có thể chống được thứ trộm đầu to bụng bự như cậu mà thôi, còn với
loại mặt nhỏ eo thon như chúng tớ đây, muốn chui lọt cánh cửa này dễ như bỡn...”
Suốt cả một tràng như vậy, nó nói liến thoắng, chẳng
khác nào phát thanh viên của bản tin thời sự đang nhìn vào máy nhắc lời
mà đọc thuộc lòng, tôi thật sự nghi ngờ việc nó đã diễn tập sẵn ở nhà
trước khi đến đây. Khi nói xong một lô một lốc này, thời gian cũng trôi
qua mấy phút, màng nhĩ tôi cứ nhức ong ong lên, Sùng Quang và Vệ Hải
ngồi tựa lưng vào ghế sofa lặng thinh không nói, trông có vẻ yếu ớt,
Đường Uyển Như đang há hốc miệng, chiếc khăn trắng vấn trên đầu cuối
cùng đã rơi xuống...
Còn Cố Ly ư, đang nói giữa chừng, nó đã
thuần thục cầm chiếc túi xách hiệu LOEWE trông còn to hơn cả vali du
lịch của nó bỏ vào trong tủ kính khóa lại, trước khi đóng khóa, nó lôi
từ trong túi ra một vật trông giống chiếc áo choàng sát trùng màu xanh
của đám bác sĩ phẫu thuật thường mặc quấn lấy bộ váy liền thân lông cừu
màu lạc đà trên người, sau đó lại móc ra một chiếc mũ an toàn màu vàng
của công nhân xây dựng chụp lên đầu, rồi tao nhã đeo một đôi găng cao su màu vàng – kính râm thì khỏi phải nói, nó đã đeo từ khi bước vào cửa.
“Cố Ly, Đường Uyển Như chỉ gọi cậu đến chuyển nhà, không phải gọi cậu đến
phanh thây.” Tôi nhìn trang phục của nó, mà thấy ngực đau nhoi nhói.
Cố Ly quay đầu lại, nhìn tôi rồi nói ra vẻ nghiêm túc: “Lời của Đường Uyển Như cậu cũng tin?” Chiếc kính râm cực lớn của nó kết hợp với chiếc mũ
an toàn màu vàng trên đầu, khiến nó trông giống một ngôi sao trên mạng
trình diễn một tiếc mục văn nghệ cho những người công nhân đang làm việc trên công trường không thể về nhà đón giao thừa. “Lần trước nó bảo
chúng ta đến hái dâu tây, uống rượu đỏ, tận hưởng buổi chiều cuối tuần
vui vẻ trong trang viên kiểu Pháp của thông gia nhà nó. Kết quả thì sao? Chẳng phải là dùng một chiếc máy kéo lôi chúng ta đến nông trường ở bên Thanh Phố ấy rồi phát cho mỗi người chúng ta một cái liềm đi làm cỏ à!”
Tôi nhìn cái cách ăn mặc mà đến cả Lady Gaga cũng sẽ bực tức bỏ đi của nó,
thở dài một hơi. Nhưng ngay sau đó, ý thức được một vấn đề còn nghiêm
trọng hơn, tôi thừa nhận mình đã bị khí thế tựa gió cuốn mây tan khi Cố
Ly vừa mới vào cửa trấn áp, trong khoảng thời gian ngắn đã bị đánh tan
hồn phách, mất hết tư duy logic: tôi hoàn toàn không ý thức được, lúc
này, người mẫu Lục Thiêu mới nổi toàn Trung Quốc đang đứng rửa chén
trong nhà của Đường Uyển Như, có gì đó không hợp lý lắm.
Hơi thở của tôi đột nhiên dồn dập.
Nhưng Cố Ly lại vô cùng điềm tĩnh tự nhiên, ánh mắt nó quét qua quét lại trên gương mặt mấy chúng tôi, trông chẳng có sự khác biệt nào so với cái
khuôn mặt compa xảo trá thường ngày của nó. Nó lục tìm trong tủ của
Đường Uyển Như ra một hộp trà xanh, bật nắp ra ngửi, rồi nhìn có vẻ miễn cưỡng gật gật đầu, xoay người qua cầm hộp trà đưa thẳng cho tôi: “Lâm
Tiêu, pha một bình trà đi.”
Tôi chẳng bao giờ biết được trong hồ
lô của nó bán thuốc gì. Nó giống như một con rắn thành tinh, chỉ cần
niệm một câu “như ý như ý, theo tâm ý ta”, thì có thể thiên biến vạn
hóa, thần quỷ khó đoán.
Tôi đang nghĩ xem có nên nhận hộp trà
xanh trên tay nó hay không, thì nó đột nhiên như nhớ đến điều gì đó,
quay người qua, nói với Lục Thiêu đang đứng trầm ngâm bên ghế sofa: “À
đúng rồi, anh muốn uống cà phê chứ, Sùng Quang?”