“Ai chuốc say cậu
vậy?” Đầu gối tôi đụng phải mép bàn, tôi nghiến răng nghiến lợi len đến
bên Cố Ly rồi xoa xoa chân, “Cậu mặc thế này là đi đám cưới hay đi đám
tang?”
“Em vừa ở nhà hàng Roosevelt số 27 Ngoại Than, Cung Minh
đang uống rượu cùng một nhóm khách hàng quảng cáo, em bị kéo đi sắm vai
bình hoa, lo việc cùng uống rượu và tán gẫu với ba quý bà rõ ràng tuổi
tác đã đủ làm bà của em, nhưng vẫn cố mặc dạ phục để hở cả nửa ngực ra.
Em có chút hối hận vì đã đứng khá gần họ, hơn nữa ánh đèn cũng sáng,
khiến em nhìn kỹ cả những nếp nhăn trên mặt họ, ôi, ba nếp ngoài ba nếp
trong. Cái bà mặc áo hồng thì đội chiếc mũ lông chim, trông như con cú
mèo bay mệt rồi lao từ trên trời xuống chết bẹp trên đầu vậy. Còn trên
cổ một bà khác hình như là đeo vòng càn khôn, em chỉ nhìn bà ta thôi mà
cũng cảm thấy mệt mỏi rồi, cả đêm bà ta bị chuỗi hạt trên cổ như chiếc
vòng thép kia đè cho không ngẩng đầu lên được, suốt cả buổi trông cứ như đang tán gẫu với cái rốn của em vậy. Bà cuối cùng thì kinh khủng hơn,
đôi giày cao gót của bà ta cao thấy ớn, em đứng bên cạnh mà thầm lo, lúc nào cũng phải sẵn sàng đỡ lấy, nói thật, bà ta đi đôi giày cao như thế, chẳng may ngã xuống, thì chẳng khác nào nhảy từ lầu hai xuống đất tự
sát.”
Cái thằng nhãi này hồi vừa về Thượng Hải, ngay cả tiếng phổ thông còn nói chưa sõi, vài ba ngày đầu phải viện đến cả tiếng Anh để
nói chuyện, thế mà lúc này nói năng bô lô ba la như trong miệng đang
ngậm một sợi pháo điện nổ vang trời vậy.
“À nói nãy giờ, Lâm
Tiêu, chị sao rồi? Trông chị gay go đấy, như một tờ giấy in loại nặng
80g đã vị vò nhàu.” Hắn nói năng ngày càng giống người của “M.E”, miệng
đầy thuật ngữ, tự cho rằng ai nghe cũng hiểu cả.
“Bộ phận các cậu hiện nay ký hợp đồng đã dùng loại giấy này rồi chứ?” Cố Ly quay đầu qua nhìn Neil, Neil gật gật đầu, tiếp tục quở trách tôi, “Nếp nhăn khóe mũi của cậu nhìn như sắp bằng miệng vết khâu phẫu thuật của người ta rồi
đấy.”
Chẳng cần phải soi gương, tôi cũng biết bản thân lúc này
trông bù xù bẩn thỉu tiều tụy đến mức nào, lại thêm sự tàn phá của men
rượu càng khiến hai mắt đỏ ửng, tôi chẳng khác nào một con thỏ lông dài
bị người ta quật mạnh vào tường ba lần. Nhưng thỏ bị dồn vào chân tường
cũng biết cắn người, tôi chỉ vào Neil: “Cậu nghĩ cậu dễ nhìn hơn tôi cỡ
nào? Cậu đi soi gương chút đi, xem gương có khóc thét lên vì cậu không?”
“Thôi đi, chị mà giống em á, hai ngày trông trẻ thì chị chắc chắn thảm hại
hơn cả em. Trước khi ra khỏi nhà em đã đắp mặt nạ tắm táp xịt nước hoa
rồi.” Neil trông như sắp khóc, “Chị phải biết rằng, hai hôm trước em
thậm chí chẳng có thời gian xịt nước hoa nữa.” Thế thì xem ra sự thể có
chút nghiêm trọng, ai cũng biết Neil cuồng nước hoa đến mức nào, chín
cái ngăn nhỏ trong ba chiếc tủ lớn trong nhà hắn, vừa kéo ra một cái thì nước hoa bình bình hũ hũ đã trưng ra khiến hắn trông như đang đứng
trong một hiệu thuốc bắc vậy.
“Trông trẻ? Cậu giỏi thì làm một mình xem?” Cố Ly roạt một cái, đứng phắt khỏi ghế sofa, đầu suýt chút nữa đụng phải đèn chùm.
“Không phải con em đâu, mà là con của mẹ chị.” Neil cởi áo sơ mi ra, để lộ
khối thịt rắn rỏi trên người. Tôi còn chưa kịp lau nước miếng, đã lập
tức bị Sùng Quang một tay kéo tuột vào lòng, anh ấy rất giỏi trong việc
kéo tôi ra khỏi những ý nghĩ phạm tội như thế. “Hai ngày trước Cố Hoài
bảo em trông.”
“À. Cậu đang nói đến Jimmy”, Cố Ly thở phào một
hơi, “Tôi nói cho cậu biết, trẻ con rất đơn giản, lẽ nào cậu còn không
rõ sao? Một đứa con nít hai tuổi, nhu cầu chỉ là một chiếc chăn lông
Hermes ấm áp, sau đó lại nhét ví tiền hiệu LV vào trong tay nó, thế là
được. Còn nếu không được nữa, thì cậu đeo cho nó một cái vòng cổ của Van Cleef & Arpels, phun một chút nước hoa Eau de Cologne Imperiale,
hai lọ thuốc cực mạnh này mà dùng đến, thì dù là Mạnh Khương Nữ đầu
thai, nó cũng lập tức ngậm miệng nín khóc.”
Lại nữa rồi. Lại xuất hiện cái bộ mặt giảng giải huyên thuyên này của Cố Ly, trông chẳng khác nào nữ MC chương trình Legal Report, đại nghĩa hào hùng, khổ hận thâm
thù. Nếu không đích thân cảm nhận, tôi cũng chẳng chút hoài nghi về tính quyền uy của nó.
“Vô dụng, em đã thử hết rồi. Thậm chí em còn
đem đồng hồ đeo tay hiệu Patek Philippe số lượng có hạn của em đeo cho
nó, nó chẳng chút nể nang cầm lấy rồi đập bồm bộp lên lan can gỗ của
chiếc cũi… tiếng thét thất thanh của em lúc đó, nói thế nào nhỉ, sáng
hôm sau hàng xóm hỏi có phải đêm qua em ở nhà xem phim Saw 7 hay không.” Gương mặt nhỏ nhắn của Neil mỗi lúc một trắng bệch, trông như trong
lòng vẫn còn nỗi lo sợ sau sự việc vừa rồi ấy. Tôi có thể hiểu được
chuyện đó, có lần khi tôi xuống taxi, đã đem chiếc túi Bottega Veneta mà Cố Ly cho mượn kẹt ngay cửa xe, khi đó nếu không phải Đường Uyển Như
kéo, thì tôi đã hạ quyết tâm phải chèn dưới bánh xe để lấy lại túi đó
rồi.
“Hơn nữa chị biết đấy, giờ Jimmy đang mọc răng, khi nhìn
thấy bất cứ thứ gì thì phản ứng đầu tiên là đút ngay vào miệng,” Neil
nói đến đây, liền quay đầu sang chào Đường Uyển Như, “điểm này rất giống chị.” Nói xong lại quay đầu lại than vãn với Cố Ly, “Bây giờ nó vừa lật vừa bò, nhai khắp lượt đồ đạc trong nhà, dù là nuôi chó, nó cũng chỉ
tiểu tiện khắp trong nhà mà thôi, kết quả Jimmy lưu lại dấu răng của nó
trên từng món đồ, để chứng minh ‘ông đã đến đây chơi’, em không biết có
phải em ảo tưởng hay không, chứ em thật sự cảm thấy trên cái nắp bồn cầu sứ nhà ta cũng có in một dấu răng đấy. Tối qua một người bạn đến nhà em chơi, ngồi chưa đến ba phút, đã hỏi em có phải đang nuôi một con hải li trong nhà hay không. Em nói như thế, tức là các chị tuyệt đối không
được sinh con tùy tiện, một khi đống thịt này từ trong bụng các chị sinh ra, thì cuộc đời của các chị xem như chỉ còn có thể hình dùng bằng một
câu…”
“Mời anh cạn chén cay này, Dương Quan qua khỏi ai người cố nhân?” Cố Ly hỏi.
“Không phải, là ‘Dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn trộm’.” Neil ôm đầu, như chưa thôi hoảng hồn.
Đường Uyển Như cười ngặt nghẽo trên ghế sofa, dáng vẻ đầu bù tóc rối của nó
trông như tấm thảm trải sàn lông dài màu đen mà Cố Ly mới mua về. Nhắc
đến thảm sàn lông dài…
“Cố Ly, có phải gần đây cậu bị rối loạn
nội tiết không, tớ thấy tóc cậu rụng cả nhúm mỗi khi gội đầu, trong bồn
tắm cũng toàn tóc của cậu, rụng nhiều quá rồi đấy, hù chết người ta,
tuần trước nửa đêm chui vào toilet, tớ còn tưởng rằng trong bồn rửa tay
có để một cái đầu người! Cậu nên bớt nhuộm tóc đi, mấy cái màu “nâu gỗ
cao su” và “nâu cà phê” mà cậu nói với tớ, chỉ có máy quang phổ mới phân biệt được điểm khác nhau thôi, loài người không phân biệt nổi đâu! Cậu
đã hỏi cảm nghĩ của cái đầu cậu chưa? Nó có muốn mỗi tuần đều bị cậu
nhuộm một lần như vậy không?”
Rượu vào gan lớn, giờ tôi thấy mình như ngũ tráng sĩ của núi nanh sói, tôi dám nhổ răng trong miệng hổ, dám bôi phân lên đầu Cố Ly, dám… trong ly cà phê của Cung Minh, mà Cung
Minh vẫn dùng. Tôi vừa nghĩ đến cái gương mặt như tờ giấy bằng đồng ấy,
thì chợt giật mình, tỉnh lại được một phần ba.
“Tớ rụng tóc á? Đó là tóc của Cố Nguyên đấy! Cậu không nhìn thấy nó quăn à? Tóc của tớ đây rậm dày bung xõa, bóng đến mức có thể soi gương.” Nó làm động tác khiêu khích người của Lâm Chí Linh trong phim quảng cáo dầu gội đầu, ánh đèn
chiếu trên mái tóc ngắn theo phong cách Victoria dày đậm kia, trông như
dầu bóng nhẫy, chẳng khác nào một hạt dẻ căng bóng.
“Mái tóc này
bị cô tra tấn như vậy, nhưng vẫn cứ láng bóng như thế, cô làm cách nào
vậy?” Sùng Quang không nén được đã xen vào. Dưới ánh đèn, mái tóc óng
ánh kia của Cố Ly như một súc tơ tằm.
“Anh nên biết rằng, tôi là
một nhà khoa học, bất kể thông tin do tổ chức y học cao cấp hay là lang y giang hồ dân gian công bố, tôi đều sẽ thử, anh có biết gần đây các quý
bà Thượng Hải bắt đầu lặng lẽ thịnh hành phong trào ngâm tóc vào trong
một thùng đỉa không?” Dáng vẻ lem lém gian xảo của Cố Ly, giống như vừa
cuỗm được một chai nước gội đầu từ trong siêu thị chạy ra vậy.
Gương mặt Sùng Quang tái mét: “…”
Cố Ly chậm rì rì thu hồi ánh mắt tựa chuột Jerry kia, rồi phun ra một câu: “Tôi nói cho anh biết, vô dụng.”
“Tóc quăn cũng chưa chắc của Cố Nguyên, ai chẳng có mấy cọng tóc quăn. Cậu nói thế làm người ta khó xử quá.”
Khi mọi người còn đang đắm chìm trong sự thinh lặng đáng sợ mà Cố Ly vừa
tạo ra, lúc này, đột nhiên dưới đáy bàn trà, vang lên một giọng nói thẹn thùng chen vào, chỉ nghe thấy tiếng, chẳng thấy người đâu, “Tôi sợ chết đi được.”
“Nói vậy chứ, Cố Nguyên đâu?” Vệ Hải nãy giờ chẳng nói gì, chỉ nhìn chúng tôi cười ngây, uống rượu đến say xỉn, nhìn quanh một vòng, cuối cùng đã hiểu được nãy giờ anh ta vẫn cảm thấy thiếu thiếu ai đó, “Sao chẳng thấy anh ta đâu? Chắc phải tan ca rồi chứ?”
“Cố
Nguyên á, anh ấy vừa ở cùng bọn tôi ở Ngoại Than, cả Nam Tương cũng ở
đó. Giờ này mà còn chưa về, thì có thể có hai tình huống, hoặc là vẫn
đang trụ vững giữa lũ, hoặc là đã vong mạng gục ngủ trên nắp bồn cầu
rồi.”
“Cậu nói Nam Tương cũng ở đó?” Tôi đột nhiên bật dậy khỏi lòng Cố Ly, như tỉnh hẳn một nửa.
“Ừm, hơn nữa tớ nói cho cậu biết, bộ lễ phục nó mặc hôm nay đẹp lắm, trông
như là đám mây ráng hồng từ trên trời rủ xuống quấn lên người nó vậy,
nếu tớ nhìn không nhầm thì chính là chiếc váy thêu ren màu tuyết kiểu
mới mùa thu đông của CHANEL năm nay, chiếc váy đó như một hòn tam muội
chân hỏa, cả hiện trường đều bị nó đốt cháy. Hơn nữa, rãnh ngực của nó
hôm nay rất sâu, nói đi, Cố Ly, có phải cậu dạy nó cách độn không? Tớ đã bảo cậu rồi, mắt của đám đàn ông ở đó chẳng chịu rời khỏi ngực nó đâu.
Thật đấy, hiệu quả của bộ ngực nó hôm nay thật kinh hồn, tớ không biết
bên trong có lót bra hay không, nhưng tớ cảm thấy nếu nằm ngửa xuống,
thì nó chính là nóc nhà của thế giới.”
Tôi đã hoàn toàn tỉnh hẳn, cảm thấy thần kinh hưng phấn như vừa uống một chén giấm cũ, tâm hồn
trong trẻo, tôi cảm thấy mùi chua khó ngửi trong miệng mình: “Nam Tương
sao lại đến những chỗ ấy? Nó thích hợp sao?”
“Chị ấy rất thích
hợp ấy chứ, em thật sự muốn quỳ xuống mà hành lễ, sau đó đội vương miện
vàng lên đầu chị ấy. Chị ấy lúc thì chen vào trong một tụm quý bà để tán gẫu làm thế nào bảo dưỡng túi bạch kim bản giới hạn số lượng, lúc lại
bay vào trong một đám đàn ông trò chuyện cùng họ về đợt bán đấu giá mới
nhất của nhà Sotheby’s, giá trị nhất hoàn toàn không phải là bức tranh
sơn dầu có mức giá niêm yết cao nhất, em cảm thấy chị ấy từ lịch sử phục hưng văn nghệ châu Âu đến triển lãm nghệ thuật đương đại Pompidou, từ
nữ opera giọng cao Maria Callas của Hy Lạp đến Mộ Dung Hiểu hát Tình yêu mua bán, thật không gì không biết, em quá khâm phục, chị ấy thậm chí
mặt không biến sắc khi nói ra chiếc khuy áo trên cổ tay áo của một ông
trung niên bụng bự lặc lè trong số đó là làm bằng chất liệu tráng men
thuần thủ công. Dưới ánh đèn mờ ảo ở đó, cho dù chị có đặt một viên kim
cương và một viên bi ve trước mặt em, em cũng chưa chắc phân biệt được!
Hơn nữa, khả năng tiếng Anh của chị ấy không biết từ bao giờ lại trở nên lưu loát đến thế? Sắp gần bằng tiếng Trung của em rồi!” Neil cởi trần,
nằm lên bắp đùi của Cố Ly huyên thuyên một hồi, may mà Cố Nguyên không
có mặt, nếu không cậu ấy chắc sẽ bị Cố Nguyên nhét vào trong lồng máy
giặt, “Em cảm thấy nguyên nhân chị ấy được gọi đi, giống như em, đều là
để sắm vai một bình hoa cao cấp, giờ em đã ý thức được, chỉ có em là
bình hoa, còn chị ấy là một chiếc máy tính mà bên ngoài được trang trí
thành một bình hoa. Cho dù em có ra tay giở trò, thì vẫn chịu thua trong tay chị ấy.”
“Trò của cậu là gì?” Cố Ly có chút nghi hoặc.
“Thì cởi thêm hai chiếc cúc áo nữa!” Neil đáp với vẻ đương nhiên, nét mặt như đang trách Cố Ly “thế mà chị cũng không hiểu”.
Tôi lảo đảo đứng lên, đi vào phòng vệ sinh.
Ngoài cửa tiếp tục vang lên tiếng cười nói huyên náo, giọng nói êm ái pha lẫn tiếng Anh của Neil, âm điệu cuốn hút mê người trầm thấp của Sùng Quang, cái cổ họng the thé giọng chuột như chiếc máy bắn chất độc kia của Cố
Ly, còn cả tiếng cười vui vẻ vừa giống tiếng sư tử vừa giống ngựa của
Đường Uyển Như.
Tôi vặn vòi nước, mặc cho dòng nước chảy rào rào
tuôn xuống, tôi vịn tay lên mép bồn rửa, đứng trước gương soi, trong
gương là hình ảnh cô gái đầu bù tóc rối mặt ửng đỏ, trong ánh mắt như
rắc đầy đinh tán.
Tôi đang oán giận gì vậy? Thực ra tôi lờ mờ cảm nhận được, nhưng tôi không muốn thừa nhận. Tôi như bị thứ huyết thanh
màu đen trong tim mình làm cho khiếp sợ.
“Cậu đang oán giận gì
vậy?” Không biết từ khi nào, Cố Ly đã đứng phía sau tôi. Nó đưa tay ra,
vặn vòi nước lại, sau đó nhặt chiếc khăn đặt trên mặt bàn đá lên, nhẹ
nhàng lau nước mắt trên mặt tôi.
“Tớ không biết nữa, tớ chỉ có
một thứ… cảm giác ‘đột nhiên không hiểu được Nam Tương’”, tôi tìm thấy
đôi mắt của Cố Ly trong gương, nét dịu dàng trong mắt nó là thứ cực kỳ
hiếm thấy, cổ họng tôi đột nhiên thắt lại, giống như bị người ta bóp
nghẹt, giọng nói của tôi nghe như một con vịt đang uống nước nóng, cực
kỳ nực cười, “Cố Ly, cậu biết không, tớ đối với cậu, cũng có thứ cảm
giác này. Cảm giác tớ đột nhiên không hiểu được cậu nữa. Đường Uyển Như
cũng vậy, tớ cũng không hiểu được.”
Cố Ly xả đầy nước vào chiếc
bồn mát–xa cực lớn ấy, rồi đổ sữa tắm vào đánh cho đầy bọt phủ kín cả,
cả phòng vệ sinh được ánh đèn vàng soi rọi, đồng thời hơi nước nóng bốc
lên nghi ngút bao bọc lấy cơ thể chúng tôi, dường như cơ thể tôi đột
nhiên thả lỏng.
Tôi và Cố Ly trượt vào trong bồn tắm, mũi chân
chạm mũi chân, đầu gối chạm đầu gối, nó thuận tay với lấy một hộp sữa
tẩy trang trên mặt bồn tắm đưa cho tôi, tôi bật nắp hộp ra lấy ra một
ít, để vào lòng bàn tay, tôi vừa xoa mặt, vừa tán gẫu với nó, dòng nước
đen đen chảy vào bồn tắm từ kẽ chân tôi, Cố Ly lại hoàn toàn không lấy
làm khó chịu.
Tôi nói trong tiếng nức nở: “Cố Ly, tớ rất hâm mộ cậu.”
Cố Ly nói: “Cha tớ đã chết, tớ lại không nhận mẹ, cậu có gì phải hâm mộ?”
Tôi cầm lấy vòi hoa sen, xối thẳng vào đám bọt còn sót lại trên mặt mình,
tôi đã uống say, vừa xối nước vừa nói chuyện, cho nên rất nhiều bọt đã
chảy vào miệng, mùi vị rất chát, rất đắng. Tôi nói: “Cố Ly, cậu rất đẹp, gia đình cũng khá, những thứ cậu hiểu lại nhiều, chẳng ai gạt được cậu, lừa dối được cậu.”
Cố Ly chẳng nói gì, một lúc lâu sau, nó mới nhẹ nhàng hỏi tôi: “Lâm Tiêu, cậu đang ghen tị với Nam Tương à?”
Tôi úp mặt vào lòng bàn tay, qua một hồi rất lâu, tôi đáp bằng giọng nói mà gần như ngay cả tôi cũng chẳng nghe thấy: “Ừ, đúng thế.”
Trên đỉnh đầu tôi, bàn tay của Cố Ly vừa bé nhỏ vừa mềm mại.
“Nhưng cậu biết không, Lâm Tiêu, tớ và Nam Tương, vẫn luôn rất hâm mộ cậu.”
Sau khi tôi và Cố Ly ngâm trong bồn tắm cả tiếng đồng hồ, dường như người
bên ngoài đã không kìm nén thêm nổi nữa, đặc biệt là Neil, ra sức húc
cửa, nói muốn vào tham gia cùng chúng tôi. Cố Ly từ chối hắn với lời lẽ
nghiêm túc: “Trước tiên em hãy đi sửa giới tính trên hộ chiếu đi đã!”
Tôi và Cố Ly khoác áo lông bước ra, làn da mệt mỏi của tôi, lại thêm hơi
men làm cho toàn thân ửng hồng, rồi kết hợp với mái tóc ướt rườn rượt,
trông tôi lúc này chẳng khác gì một con rạm to trong nồi lẩu vừa mới
bung ra. Nhưng Cố Ly lại vẫn sáng sủa gọn gàng, thậm chí mái tóc hạt dẻ
bóng đen đến phát sáng của nó, cũng vẫn còn nếp. Chất gel gắn mi và phấn bóng mắt của nó thật sự ngăn nước quá tốt, tôi cảm thấy cho dù là sóng
thần năm 2012 có ập đến, nó cũng có thể vùng vẫy trong cơn sóng lớn đục
ngàu với đủ vẻ đẹp trang điểm này.
Cố Ly liếc nhìn mấy chai rượu
rỗng không mới tăng thêm trên bàn: “Mọi người sao vẫn còn uống? Nếu còn
uống nữa thì mấy món đồ giảm giá ở siêu thị mua về sắp bị mấy người uống sạch rồi. Số rượu còn lại đều rất đắt, liệu mấy người có đủ tiền không? Tuy tôi không chấp nhận quẹt thẻ, nhưng chuyển khoản alipay cho tôi thì có thể được.”
Sùng Quang: “…”
“Vệ Hải nói ngày mai đi
rồi, anh ấy muốn rời Thượng Hải.” Mắt Đường Uyển Như khóc đến sưng đỏ
hai quả đào, “Các cậu nói xem, Nam Tương phải làm thế nào?”
Tôi
nhìn về phía Vệ Hải đang trầm lặng không nói, dáng vẻ nhìn thật đáng
thương. Anh ấy như con chó săn lưng đen thất bại, cúi đầu cụp đuôi. Xem
ra anh ấy chưa hề nói cho người khác biết chuyện anh ấy và Nam Tương đã
chia tay.
Những cảm xúc tiêu cực của tôi đối với Nam Tương vừa
mới dịu xuống, giờ lại như thủy triều cuộn trào ập vào bờ Thượng Hải. Vô số xương trắng, xác chết, rác rưởi, toàn bộ đều mắc cạn trở lại trên bờ biển, phơi mình trần trụi dưới ánh trăng.
“Nam Tương à? Nó và Vệ Hải đã chia tay rồi, nên chẳng phải làm sao cả.” Cố Ly lạnh lùng bật
nắp chai rượu đỏ, trong nhà tràn ngập một luồng hương trái cây.
Tôi và Vệ Hải, Đường Uyển Như cùng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tuy nguyên
nhân ngạc nhiên của bọn tôi khác nhau, nhưng lời thoát ra khỏi miệng lại trùng khớp đến bất ngờ: “Sao cậu biết?”
“Khi bước ra khỏi nhà
hàng sau bữa tối, tớ đến trước quầy đổi hóa đơn, nên đến muộn một chút,
kết quả là vừa ra đến cửa, lập tức nhìn thấy Nam Tương bước lên xe của
Cố Hoài, lúc này hai người họ chắc đang ở cùng nhau rồi.” Cố Ly rót đầy
một ly, rồi uống một hơi thật lớn.
“Lên xe cũng đâu có nghĩa là ở cùng nhau, tớ đã ngồi xe của Neil đấy thôi!” Đường Uyển Như phản đối,
trong lòng vẫn nuôi hy vọng. Neil bên cạnh nghe thấy mà nổi cả da gà.
“Thế khi cậu ngồi trên xe của Neil có ôm cậu ấy hôn đắm hôn đuối ba mươi
giây không?” Cố Ly trợn tròn mắt, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh khỉnh,
để lộ bộ răng nanh sắc lẹm.
Mọi người đều thinh lặng. Trong bầu không khí ấy, Đường Uyển Như không kìm nén được đã khẽ thút tha thút thít.
“Không sao, tôi sẽ thường xuyên về thăm các bạn.” Vệ Hải ngẩng đầu lên, vừa
cười vừa cầm chai rượu, rồi rót cho mình một ly, anh ta đã say rồi, tôi
nghĩ anh ta chỉ muốn tự chuốc cho mình say mèm mà thôi, “Hơn nữa thời
nay mạng internet, di động, tin nhắn, email phát triển như vậy, còn cả
một đống thứ như Miliao, Weixin, Facetime gì đó mà tôi chẳng thể nào
hiểu nổi.”
“Cạn ly nào.” Sùng Quang từ ghế sofa đối diện nhổm dậy, loạng choạng nâng ly rượu lên.
Đêm đó tất cả chúng tôi đều đã say. Cố Ly hi hi ha ha xông vào phòng ngủ,
đem chiếc máy đĩa hát của nó chuyển đến phòng khách, rồi thay cái đĩa
than màu đen cực lớn trông như đồ cổ, thế là trong tiếng máy rè rè,
giọng ca quen thuộc của Phụng Phi Phi lại ôm riết lấy chúng tôi.
Để tuổi thanh xuân thổi bay mái tóc dài của em, để nó dẫn lối cho giấc mộng của em.
Lịch sử của thế giới vô tình này đã khắc ghi nụ cười của em.
Trời xanh xanh trong trái tim hồng hào, là sự khởi đầu của cuộc sống.
Âm nhạc của thời đó nghe thật êm ái, giọng hát thuần khiết biết bao. Cái
thời xa xôi ấy, chẳng có những đám mây điện tử bùng nổ liên tục, chẳng
có sóng điện từ lặng thầm xuyên thấu tầng không, chúng tôi ngồi bên bàn
làm việc với ánh đèn đơn độc, rất nhiều đêm như thế, nhật ký chúng tôi
viết, giấy viết thư chúng tôi dùng, đã ngủ say trong dòng thời gian đằng đẵng.
Thời ấy chẳng có những đêm diễn ồn ào hỗn loạn, chẳng có
quầy bar, KTV, trong những đêm tối cô đơn đều lôi những cuốn tiểu thuyết đầy mùi mực, trong nước mắt và nụ cười, đổ bóng cuộc đời mình trong
những câu chuyện xa lạ. Vẻ tĩnh mịch ngoài cửa sổ khiến con tim nhạy cảm mà trẻ trung căng tràn sức sống của bọn tôi, có thể chộp được những âm
thanh tinh tế nhất, tiếng mưa dằng dặc và tiếng vẫy gọi của bạn bè, đều
rõ ràng thanh khiết giữa đêm khuya.
Còn giờ đây, đêm này nối đêm
khác, chúng tôi lại ở chốn phố xá người xe như nước hoặc trong quầy bar
đinh tai nhức óc, hoặc gào thét điên cuồng vào điện thoại nhưng lại
chẳng hề nghe thấy tiếng của đối phương.
Hãy liếc nhìn em đi, chớ để hồng nhan ôm gối chiếc.
Tuổi thanh xuân chẳng hề hối tiếc, hỡi người yêu mãi mãi bất tử.
Hồi đó, khi nhớ đối phương, thì dù là đêm đông cũng sẽ mang găng tay, đạp
xe đạp, chạy đến thăm anh ấy. Đứng dưới nhà, vừa khóc vừa cười, ôm chầm
lấy anh ấy, cảm giác như dù ôm thế nào cũng chưa hề đủ. Giống như nếu
không ôm anh hòa vào lồng ngực mình được, thì trái tim của mình chẳng có chỗ nương tựa vậy. Ngày ngày chúng tôi chờ trong phòng thu phát của
trường, trèo lên bệ cửa sổ, căng mắt ra nhìn xem trên tấm bảng đen nhỏ
nhắc nhở thư đến xem có viết tên mình hay không?
Còn hiện nay và
cả trong tương lai xa vời nữa, có lẽ chúng tôi chỉ cần vào QQ hoặc hộp
thoại MSN, lạnh lùng gõ dòng chữ “Anh online không?” Ba chữ này giống
như ném một hòn đá xuống vực sâu không đáy, chẳng có bất cứ âm thanh
vọng lại nào. Trên màn hình hiển thị lạnh ngắt, cũng chỉ có gương mặt
ngây ra lạnh lùng của chính mình.
Đúng là tôi uống say rồi, nhưng lại không cảm thấy khó chịu, mà cảm giác giống vừa thoải mái lại vừa
mệt mỏi như khi uống xong thuốc cảm, đầu óc trống rỗng, nhưng lại thấy
vui vẻ, rồi đột nhiên lại thấy đau lòng.
Cố Ly uống đến tận cuối
hiệp, thì lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa, tôi bước vào theo, áp
mặt mình sát vòi nước, nó chẳng thèm đoái hoài việc tôi đang ở đó vẫn
hiên ngang cởi quần ngồi lên bồn cầu, nó thực sự chẳng còn ngại gì tôi
nữa. Nó đứng lên khỏi bồn cầu rồi tức tốc ấn nước xả, nhưng tôi bất chợt liếc mắt nhìn, vệt máu lưu lại chưa đầy mấy giây trong bồn cầu, đã ngay lập tức biến mất theo dòng nước.
Tôi kéo tủ kính, lấy một miếng băng vệ sinh ra ném cho nó.
Ký ức sau cùng của tôi, là tôi nằm trên ghế sofa, gối đầu lên đùi Sùng
Quang. Anh ấy cúi người, nhìn tôi ở khoảng cách rất gần, rồi hôn tôi.
Trong mắt anh ấy lại lần nữa đong đầy thứ nước mật vừa ngọt ngậy lại vừa bi
thương, vừa nóng bỏng lại vừa nồng nhiệt. Ánh mắt ấy nhìn tôi như chiếc
bàn chải dính đầy sáp nóng, chậm rãi lướt trên mặt tôi, tôi bị ánh nhìn
ấy làm cho vừa bỏng khát vừa mê loạn. Cuối cùng tôi đã hoàn toàn mất đi ý thức, chìm đắm trong xúc cảm mãnh liệt của anh ấy.
Tôi không tài nào ý thức được tai họa của mình – đúng, chính là tai họa đã ủ mầm suốt năm năm, cuối cùng đã dần đâm chồi mà mọi người hằng trông đợi.
Ánh sáng của lưỡi lê, âm thanh của thương giáo, hòa cùng ánh mắt sốt ruột
lo lắng mà cuồng nhiệt rực lửa của người xem đang thêu dệt nên cảnh
tượng thèm khát rùng rợn đến hồn xiêu phách lạc.
Đúng rồi, đã đợi quá lâu rồi, cuối cùng cũng đến. Reo lên đi.
Chào đón bình minh hủy diệt của ngày mới.