Nhưng khi đang chờ mình biến thành nhím biển, tôi đã hoàn toàn không biết,
phía trước còn có một quả lựu đạn đã giật kíp nổ đang đợi. Tôi cho rằng
mình đủ tàn nhẫn, đủ mạnh mẽ, đủ máu lửa, nhưng tôi đã nhầm, tôi đã đánh giá thấp sự quan tâm của Thượng đế với nhóm chúng tôi. Ông ta như một
người cầm điều khiển từ xa rề rà chưa muốn lỏng tay, ôm hộp bỏng cốm
ngồi trên ghế sofa, chờ đợi cuộc đại chiến đổ nát nổi lên hết đợt này
đến đợt khác.
“Tôi đi gọi cô ấy lại. Mười một giờ còn có một cuộc họp nữa.” Cố Nguyên nhìn Nam Tương, kéo ghế ra đứng lên. Nam Tương gật
gật đầu, rồi cũng bước theo Cố Nguyên vào phòng ngủ của Cố Ly, nó quay
đầu lại gọi Cố Hoài: “Cậu muốn vào tham vấn giúp tôi chút không?”
Trên đôi môi mỏng manh của Cố Hoài hàm chứa một nụ cười mờ ám, cậu ta gật
gật đầu, ba người cùng bước vào phòng ngủ của Cố Ly. Tôi nhìn vẻ mặt
thân thiết như trong Những người bạn của ba người họ, cảm giác lại lần
nữa uống cạn ly nước cốt ép ruồi tươi.
Tôi tiếp tục uống cà phê,
Đường Uyển Như vẫn như trước quấn lấy Neil để tra hỏi vấn đề liên quan
đến cái “thế ấy” buổi sáng sớm, ngón trỏ đứng thẳng ngoan cường của nó
kia, chẳng khác nào một lá cờ – bên trên có viết mấy chữ to bằng bút
lông “Vua hèn hạ, quân thô bỉ”.
Khi ly cà phê vừa đặt lên môi,
liền nghe thấy phía sau vang lại tiếng Cố Nguyên mở cửa phòng ngủ Cố Ly, nhưng sau tiếng mở cửa đó không gian lại im ắng trở lại như cũ. Tôi
cười nhạt một tiếng, vì biết chẳng ai dám đánh thức Cố Ly, bằng không dù là nó đang nhắm mắt cũng vẫn có thể vung dao kết liễu bạn giống như khi đứng xa trăm bước vẫn bắn xuyên lá liễu vậy. Lúc nào tôi cũng nghi ngờ
cái túi được may bằng lụa đặt dưới gối nó kia nhất định không phải là
chất thơm lavender, tôi nghĩ hoặc là súng ngắn, hoặc là lựu đạn cầm tay.
“Vậy xem ra Vệ Hải khỏe hơn cậu rồi!” Giọng của Đường Uyển Như càng lúc càng dâm đãng, nhất định nó đang nắn bóp từng múi cơ trên lồng ngực của
Neil, “Cơ bắp của Vệ Hải cũng lợi hại hơn cậu!”
Chính trong giây
phút đó, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên luồng sáng tựa như ánh chớp,
dòng suy tư mơ hồ xuất hiện, hai chữ “Vệ Hải” giống như dòng mật mã, đã
khởi động chuỗi tín hiệu, trước mắt tôi như có những chiếc đèn led đủ
màu đủ sắc nhấp nháy trên đồng hồ chỉ dẫn, nhưng thứ hiển thị trong não
lại là một chuỗi ký hiệu công trình, tôi không hiểu được, nhưng tôi lại
thấy sợ hãi.
Tôi chắc chắn rằng trong sâu thẳm tiềm thức tôi đã cảm nhận được thứ gì đó, nhưng không thể nói được đó là gì.
“Vệ Hải đâu?” Tôi đột nhiên bừng tỉnh.
“Không biết nữa, tối qua anh ta uống đến như thế, chắc không về nhà đâu?”
Đường Uyển Như quay đầu qua nhìn Neil, “Không phải cậu đã cưỡng dâm anh
ta rồi đấy chứ? Múi cơ bắp trên người anh ta kia, chẳng phải là thứ
thuốc kích thích sống sờ sờ trong mắt cậu còn gì!”
“Thôi đi nhé,
em ngủ ở phòng Nam Tương.” Neil trợn mắt với Đường Uyển Như, “Nếu thật
sự muốn cưỡng dâm Vệ Hải, thì người đó chỉ có thể là chị.”
Tôi
đẩy mạnh ghế ra, đứng phắt dậy giống như đã bị lửa đốt vào mông vậy, vừa quay người lại, còn chưa kịp xông vào phòng ngủ Cố Ly, đã nghe thấy một tràng âm thanh chói tai, giống như một chiếc đèn ngủ bị vỡ hoặc là một
bình trà bị rơi vậy, ngay sau đó là tiếng gào thét giận dữ tựa tiếng gầm của con sư tử Cố Nguyên: “Vệ Hải, đồ khốn kiếp!”
Ánh dương ngoài cửa sổ đã dần dần sáng tỏ, tiếng dòng xe tấp nập mỗi lúc một ồn ào dội
về phía này, vô số âm thanh hỗn tạp sau khi đập vào vách kính cách âm
chân không thì giống như biển tĩnh lặng bị nuốt chửng vậy, chẳng biết
tại sao trong đầu tôi, xuất hiện rất nhiều hình tượng bướm đêm điềm tĩnh tự nhiên bay vào trong biển lửa đến vậy.
Cả thành phố này đã choàng tỉnh giấc, nhưng căn nhà của chúng tôi lại là một vùng tĩnh mịch.
Cố Ly, Cố Nguyên, Cố Hoài, Neil, Đường Uyển Như, tôi, mấy người chúng tôi
ngồi trên ghế sofa phòng khách, chẳng ai nói với ai câu nào. Sùng Quang
sau khi bị tiếng ồn của chúng tôi làm cho tỉnh giấc, cũng lặng lẽ từ
trong phòng ngủ bước ra. Anh ấy ngồi xuống bên tôi, và thinh lặng. Tôi
cảm thấy thật khó cho anh ấy, có thể anh ấy không quen lắm với vai diễn
ngoạn mục này của đám chúng tôi, màn kịch sở trường của chúng tôi chính
là túm tóc nhau, phun nước bọt, nguyền rủa đối phương xuống địa ngục,
sau đó lại lệ nóng lưng tròng ôm chầm lấy nhau. Có điều, nói đi cũng
phải nói lại, hôm nay cái lều có dựng to thêm chút nữa, tôi cũng không
dám chắc sau khi sụp rồi còn có thể dựng lại được hay không.
Tôi nghĩ cảm giác lo lắng sợ hãi của tôi lúc này, chính là vì điều này.
Tiếng bước chân trên lầu vọng lại, một lát sau, Nam Tương đã bước xuống,
không biết lấy từ tủ quần áo của ai ra một chiếc áo sơ mi, nó bước đến
trước mặt Vệ Hải, ném lên đầu gối anh ta: “Anh mặc vào trước đi.”
Tôi ngồi bên Cố Ly, không dám ngẩng đầu lên nhìn nó. Nói thực tình, khi
xông vào phòng ngủ Cố Ly, tôi thật sự đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chết điếng, trong khoảnh khắc vài ba giây ngắn ngủi ấy, tôi thực sự
nghi ngờ đôi mắt của chính mình. Nhưng ai mà chẳng có mắt. Cảnh tượng
trước sự chứng kiến của bao nhiêu cặp mắt chính là, Cố Ly và Vệ Hải đang nằm trong chăn. Vệ Hải có mặc quần hay không tôi chẳng biết, nhưng chắc chắn anh ta không mặc áo. Còn Cố Ly thì ngược lại có mặc quần áo, nhưng mặc mà cũng như không. Cái áo ngủ thêu ren tơ tằm kia nếu bảo nó dùng
để che đậy, thì chi bằng nói nó dùng để khiêu khích, thật sự, ma–nơ–canh trong tủ kính các cửa hàng bán đồ chơi tình dục cũng ăn mặc đến thế là
cùng. Khi tôi xộc vào, vừa hay thấy Cố Nguyên tung một nắm đấm trời
giáng vào mặt Vệ Hải.
Cố Ly cầm chiếc thùng rác bên cạnh, đặt
xuống cạnh Vệ Hải: “Trong miệng có máu thì nhổ vào, đừng làm bẩn thảm
sàn của tôi.” Vệ Hải đưa tay đỡ một bên mặt đang sưng vù lên, ừ hử gật
đầu.
Cố Nguyên đứng phắt dậy, không nói một lời bước đến bên Vệ
Hải, tung chân đá văng cái thùng rác ấy ra thật xa, mấy lon Cola rỗng và một đống rác bừa bộn văng tung tóe trên sàn nhà.
“Anh điên à? Anh làm bẩn như vậy, ai thu dọn đây?” Cố Ly ngước mắt lên nhìn Cố Nguyên, lạnh lùng nói.
“Cô không sợ cái mặt mình bẩn hơn thảm hả? Sao cô không xem xem bản thân
mình bẩn cỡ nào trước đã? Cô làm bản thân mình nhơ nhớp như vậy, ai thu
dọn đây?” Đôi mắt Cố Nguyên đỏ ngàu, gằn độc hung dữ như muốn giết người đến nơi.
Tôi lặng lẽ cầm con dao gọt hoa quả đang đặt trên bàn,
nhét xuống dưới nệm ghế sofa. Sau đó nhẹ nhàng giật giật gấu áo Cố Ly,
muốn ra dấu bảo nó đừng đổ thêm dầu vào lửa. Tuy trong lòng tôi có trăm
điều bất mãn ngàn điều không hài lòng với Cố Nguyên, nhưng lúc này đây,
lương tri và đạo đức, đều bảo tôi phải đứng về phía Cố Nguyên – ngày
xưa, tôi chỉ cần nhìn thấy ảnh Giản Khê và Lâm Tuyền hôn nhau trên di
động thôi cũng đã như sét đánh bên tai, cho nên, tôi có thể cảm nhận
được cảm giác bị phản bội này, chết tiệt, ai nhìn thấy người yêu của
mình nằm lõa lồ trong chăn với kẻ thứ ba như thế, làm sao có thể bình
tĩnh ngồi xuống nói chuyện lý lẽ, rồi cuối cùng bắt tay nhau cùng ký vào thỏa thuận đình chiến hay là điều ước bồi thường.
Chỉ là một thứ tình bạn hèn mọn, vẫn đang kiên cường chống đỡ, khiến tôi kiên định
đứng phía sau Cố Ly – đứng sau nó không phải là ủng hộ nó, mà là dùng
hết sức để giữ nó lại. Trước mặt nó đã là vực sâu muôn trượng, nhưng nó
vẫn khoan khoái vung roi xông lên phía trước.
“Cố Nguyên, trước
tiên anh hãy bình tĩnh đã, không cần phải càng nói càng khó nghe…” Neil
ngập ngừng cất lời, âm lượng không lớn, có chút gì đó dè dặt như đi trên băng mỏng, điều này thật chẳng giống hắn chút nào. Nhưng lúc này, cũng
chỉ có hắn, mới dám nói được vài câu, còn những người khác, đều đã chẳng còn đủ tư cách lên tiếng nữa rồi. Trong vòng xoáy này, có ai hoàn toàn
sạch sẽ, có ai không ít nhiều che giấu một điều gì đó, đụng một cái đã
nhũn toàn thân, chẳng còn làm gì được nữa, giây phút này đây, chẳng có
cách nào khác, ngậm miệng mới là chân lý.
Tôi đứng cách Neil một khoảng, nếu không tôi cũng đã đưa tay ra kéo T–shirt của cậu ta luôn rồi.
Nhưng có một người rõ ràng không nghĩ như vậy.
Sau khi ném xong chiếc áo sơ mi, Nam Tương tìm đến một vị trí trống rồi
ngồi xuống, nó vuốt mái tóc đen nhánh của mình qua bên phải, nối theo
lời của Cố Nguyên, hờ hững nói với Neil: “Ăn nói khó nghe, là vì sự tình làm khó coi. Không muốn bị người ta nói bậy thì mình đừng làm chuyện
xấu.” Ai cũng có thể hiểu nó đang cách sơn đả ngưu[4], Neil chính là quả núi, còn Cố Ly chính là con trâu xui xẻo.
[4] Cách sơn đả ngưu
tương truyền là một loại võ thuật đứng ở khoảng cách xa dùng quyền
chưởng có thể đánh ngã được đối phương. Loại võ thuật này có nhiều tên
gọi khác như Cách không đả nhân, Ấn chưởng, Bách bộ thần quyền. Đến nay, môn võ thuật này có thật hay không vẫn đang là đề tài tranh cãi. Nhưng
nó thường xuất hiện trong các tác phẩm văn nghệ. Ở đây dùng ý như giận
cá chém thớt.
Ngay lập tức tôi như nổi xung.
Cho dù mọi
người đang ngồi đây đều có tư cách đứng ra mắng Cố Ly là đồ rẻ tiền, là
đĩ thõa, nhưng chỉ riêng cậu, đúng vậy, chỉ riêng cậu, Nam Tương, ngay
cả tư cách đặt mông xuống ngồi đây cậu cũng chẳng có đâu. Tôi cười nhạt
trong lòng.
Tôi rất hiểu ngọn lửa tức giận của nó đến từ đâu, nó
có thật lòng yêu Cố Hoài hay không tôi không biết, những thứ hấp dẫn
người ta trên người Cố Hoài quá nhiều, gia thế của cậu ta, tiền của cậu
ta, cổ phần của cậu ta, địa vị của cậu ta, còn cả sự thần bí của cậu ta, sự quyến rũ của cậu ta, dung mạo của cậu ta, khí chất ngang tàng quyến
rũ quái lạ tựa như thần chết áo đen của cậu ta. Cậu ta như chiếc đèn
đường rực sáng vô cùng bên kia đường, vô số thiếu nữ tuổi teen và thiếu
phụ lớn tuổi, đều sẽ như những con thiêu thân cố công cố sức đâm đầu vào chết trên tấm ảnh chụp hình cậu ta. Nhưng tôi biết Nam Tương thật lòng
yêu Vệ Hải, nếu quay lại một thời gian, nó đã từng yêu Vệ Hải. Bởi vì Vệ Hải chẳng có gì.
Nhưng Nam Tương ơi là Nam Tương, cậu đừng quên
rằng, người chia tay với Vệ Hải là cậu, người quấn lấy Cố Hoài cũng là
cậu, bây giờ cậu lại đứng ra khoác một chiếc áo rồi đóng vai cha sứ dìm
người ta xuống địa ngục, cậu nghĩ quá hay rồi đấy.
“Chuyện của
cậu à?” Tôi hất hàm hỏi Nam Tương, âm điệu cao hơn nó vài key, “Người ta nói hay nói dở, làm việc tốt hay việc xấu, thì đó là chuyện của người
ta, lanh chanh như hành chấm muối, chưa đến lượt cậu làm quan tòa đâu?”
Tôi lấy chiếc nệm lưng trên ghế sofa nhét vào sau lưng, đang chuẩn bị
đánh trận lâu dài, tôi muốn ngồi xuống để không bị mỏi lưng.
“Lâm Tiêu, thế ra đây là chuyện của cậu à?” Nam Tương lập tức bê mấy lời của tôi ném trả lại tôi. Tôi biết, cuối cùng tôi đã mài bóng được lớp vỏ
ngoài chịu đựng của nó, cái thân xác quyến rũ tao nhã mà văn nghệ kia,
cuối cùng đã bị tôi xé nát như xơ mướp, tôi thật sự đắc ý, ngước mắt lên nhìn, trong mắt đang thắp lên sự kiêu ngạo tựa anh hùng chiến tranh. Nó quay mặt qua nhìn tôi, “Từ khi ở dịch quán Tư Nam cho đến vừa rồi, cậu
luôn gây sự với tớ, nói móc nói máy, cậu nghĩ rằng tớ câm điếc ngu đần
sao? Cái thứ công phu mèo ba chân của cậu mà cho rằng tớ không nhận ra
sao? Chẳng qua là tớ không muốn so bì với cậu. Tớ chẳng chọc chẳng phá
cậu, chẳng ngủ với bạn trai của cậu, vậy chiếc xương sườn nào của cậu
nối nhầm hay sao mà cứ thích gây sự với tớ thế hả?”
“Ai ngủ với
bạn trai cậu? Bạn trai cậu Cố Hoài chẳng phải vừa mờ sáng đã ngồi uống
cà phê cùng cậu trong phòng khách sao?” Tôi ngay lập tức nắm điểm sơ hở
trong lời của nó, tranh thủ phun nọc độc rào rào, “còn Vệ Hải, là cậu đã vô duyên vô cớ ném bỏ anh ta, sau đó tức tốc lao vào lòng Cố Hoài. Vệ
Hải giờ độc thân, muốn ngủ với ai còn cần cậu cho phép à? Sao hả? Thứ
cậu không cần, vẫn không thể cho người khác cần hay sao?”
Tôi
luôn là vậy, chỉ cần giận lên, lập tức sẽ lôi hết trí lực ngang ngửa
Đường Uyển Như ra mà chiến đấu. Tôi nói xong câu này, mới phát hiện,
mình đã bắn một mũi tên trúng bốn con nhạn, ngoài Nam Tương là mục tiêu
chính ra, thì Cố Hoài, Vệ Hải, Cố Ly đều cùng lúc trúng đạn, nhất là Cố
Ly, xem như tôi đã dìm nó xuống nước.
Vệ Hải nhìn tôi, muốn nói
rồi lại thôi, gương mặt ửng đỏ. Tôi biết, người đau khổ nhất lúc này
chính là anh ta, người bất hạnh nhất cũng chính là anh ta. Tôi nghĩ hiện giờ anh ta đã hoàn toàn mơ hồ đối với cõi nhân sinh, mới cảnh trước mọi người còn cùng nhau nâng ly tiễn biệt, vậy mà khi anh ta mở mắt tỉnh
giấc, đã lãnh ngay một cú đấm móc tay trái nhớ đời của người anh em tốt
của mình. Sùng Quang ngồi bên cạnh lặng lẽ đưa tay qua, đặt lên mu bàn
tay tôi. Nhưng vô dụng, ngọn lửa hừng hực đang ấp ủ trong người tôi kia
đã cháy lên đến cổ đến mắt rồi.
“Lâm Tiêu, cậu đừng có mà ở đây
trổ tài lạc đề, tớ biết cậu đang khó chịu chuyện gì. Chẳng phải Cung
Minh để tớ làm nhiều hơn cậu mấy việc, gần tớ hơn so với cậu sao? Cậu ở
đây uống phải giấm nhà nào vậy? Cung Minh là cha ruột cậu hay là ông xã
của cậu, mà cậu cần phải độc chiếm bao vây, để người khác không chạm
được vào như thế? Tớ cũng chẳng thèm sợ cậu, mấy việc gần đây Cung Minh
giao cho tớ, có giao cậu cũng làm không xong. Cậu có hiểu bức tranh sơn
dầu nào đắt tiền nhất trong các cuộc đấu giá không? Xem một bức tượng
điêu khắc cậu có thể nói ra câu chuyện và bối cảnh thời đại đằng sau nó
không? Cậu không thể. Cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được cho thêm
hai túi đường vào trong cà phê, sau đó xăm xắp chạy đến hiệu giặt là lấy quần áo mà thôi. Nói thật, Lâm Tiêu, cái đồ đần cậu bay trước, bay đến
hôm nay cao như vậy mà chưa ngã chết đã là may mắn rồi, ngay cả em trai
Cung Minh cũng vào tay cậu, cậu còn có gì không hài lòng nữa? Chẳng lẽ
cậu trông đợi đàn ông cả thế giới này phải vây quanh cái linh hồn nông
cạn nhợt nhạt và cái thân xác bình thường đến cùng cực của cậu kia sao?
Có được một người đàn ông thẩm mỹ khác người và khẩu vị riêng biệt như
vậy, cậu đã phải cảm tạ trời đất, mau mà đi đốt hương bái tạ tổ tiên
đi!”
Sùng Quang đứng bật dậy khỏi ghế sofa, rõ ràng, anh ấy không tài nào ngồi nghe thêm được nữa. Phụ nữ trong phòng khách này hết người này đến người khác phát điên. Anh ấy kéo tay tôi, lôi tôi đứng lên khỏi ghế, anh ấy tuy tức giận, nhưng trình độ học vấn khiến anh ấy chẳng thể phun nước bọt chửi đổng bâng quơ như đám đàn bà chúng tôi: “Hôm nay các cô dừng ở đây đi. Lâm Tiêu, đi thôi.”
“Muốn đi thì tự anh đi
đi!” Tôi vùng vằng tay khỏi Sùng Quang, cảm thấy con ngươi của mình đã
bị đun sôi, giống như hai viên bi sắt được nung đỏ rực. Tôi đưa tay ra
chỉ thẳng vào Nam Tương, ra giọng kẻ cả: “Tớ tầm thường, tớ nhợt nhạt,
tớ thừa nhận. Cậu xinh đẹp, cậu tao nhã, cậu mặc quần áo vào thì chẳng
khác nào tu nữ trong trắng, còn cởi quần áo ra thì Bối Long phu nhân,
những gã đàn ông ấy có thể không yêu cậu được sao? Cậu sinh ra với thân
xác của một con hồ ly tinh, ai có thể sánh được? Khi cướp Vệ Hải khỏi
tay Đường Uyển Như mắt cậu còn không chớp lấy một cái, hồi đó khi Đường
Uyển Như vặn cổ tay cậu đáng lẽ tớ không nên giúp cậu, tớ nên mở to mắt
đứng nhìn nó vặt đứt tay của cậu đi. Nhưng bản lĩnh của cậu tất nhiên
không chỉ có vậy, cậu đã no xôi chán chè suốt ba tháng, sau khi đá văng
người trước cậu đã tìm ngay đến em trai ruột của Cố Ly. Cố Ly đã gây thù chuốc oán gì với cậu sao? Ở bên kia núi, bên kia biển còn có biết bao
người, họ hoạt bát lại thông minh, họ xảo trá lại sắc sảo, cậu tìm ai
chả được, đâu cần phải ra tay với người sống bên mình?”
“Lâm
Tiêu, cậu cho rằng cái gì cậu cũng biết sao? Cậu hiểu con khỉ ấy! Sao
cậu không tự đi hỏi Vệ Hải xem, rốt cuộc ai vứt bỏ ai?” Sắc mặt của Nam
Tương tái xanh, tôi chưa từng thấy nó tức giận như vậy bao giờ. Từ trong giọng điều vừa tự tin lại vừa ngạo mạn của nó, kết luận mà tôi có thể
rút ra được chính là người đề nghị chia tay là Vệ Hải. Nhưng tôi lại
chẳng cảm thấy áy náy gì cả, ngược lại, trong lòng tôi ngay lập tức xuất hiện cảm giác vui mừng trên nỗi đau của người khác rất khó chế ngự, tôi không kìm nén được đã cười lên mấy tiếng cay độc: “Vứt bỏ cậu thì đã
sao? Đáng đời cậu lắm! Cậu phải lấy làm may mắn vì không sống trong xã
hội cũ! Chưa cạo đầu bôi vôi cậu coi như là tốt lắm rồi!”
Nam
Tương đứng lên khỏi ghế sofa, nó vốn dĩ đã cao hơn tôi, hơn nữa còn đi
đôi giày cao gót đế nhọn màu đen, còn tôi thì đi đôi dép lê vải đứng
trước mặt nó, tôi biết mình trông càng lúc càng buồn cười càng đáng
thương, nó nhẹ nhàng khép mắt lại, đằng sau hàng mi cong dày lộ ra ánh
mắt châm chọc: “Lâm Tiêu, nếu cạo đầu bôi vôi, thì cũng phải làm cậu
trước. So với cậu, tớ còn kém xa, tớ cùng lắm cũng chỉ cải giá sang sông khi thi thể chưa lạnh mà thôi, còn cậu ư, cậu giường này còn chưa kịp
lạnh, đã chui vào giường khác, một ả thờ hai anh, tớ chẳng làm nổi, vẫn
là cậu có bản lĩnh hơn người.”
“Chết tiệt! Hồi đó rõ ràng cậu
biết tớ nghĩ rằng Sùng Quang anh ấy đã… anh ấy đã…” Tôi nói đến đây lập
tức nghẹn lại, không thể nói ra được bốn tiếng “anh ấy đã chết” trước
mặt Sùng Quang, tâm trạng phẫn nộ trong tôi ách lại ở cổ họng, cảm giác
giống như một phích nước nóng sắp nổ tung. Tôi điều chỉnh hơi thở, tôi
biết mình sắp khóc. Tôi không thể khóc, tôi mà khóc thì chứng tỏ tôi
thua.
“Cậu cho rằng cậu tốt hơn nó đến mức nào?” Cố Ly từ phía
sau tôi bước qua, đứng sánh vai cùng tôi. Nó cao sàn sàn Nam Tương,
trông thế trận rất cân bằng, giống như hai con sư tử mẹ với những đôi
mắt phát sáng, “Cậu chia tay Vệ Hải cũng mới được một tháng nhỉ? Nhưng
trước đó một tháng, cậu đã sớm dính lấy Cố Hoài rồi đúng không? Khi bọn
tớ cùng đi Phố Đông làm tóc, chẳng phải hai người đã cấu kết với nhau
rồi sao? Bên ngoài chăn của cậu chẳng phải cũng đang quấn một chiếc chăn khác đó sao? Cậu còn mặt mũi nào đi nói người khác?”
“Cậu xem
trộm di động của tớ?!” Rõ ràng Nam Tương không ngờ được Cố Ly sẽ đứng ra làm chủ cho tôi, sau giấy phút ngạc nhiên, cơn tức giận lập tức sôi
trào tới mức không thể kiềm chế được.
“Xin lỗi, thật sự tớ không
có nhã hứng ấy. Cậu đừng quên, là cậu đã đích thân đưa di động cho tớ,
cậu làm bộ làm tịch nói với tớ có người đang quấy rầy cậu, khi đó cậu
diễn xuất tuyệt như thế, sao giờ lại quên rồi?” Trên gương mặt lạnh băng của Cố Ly vẫn duy trì nụ cười gian xảo, nó đã khoác lên mình tấm áo
giáp của Athena, ánh hào quang rực rỡ dùng để giết quỷ trừ ma. Medusa
hồi đó kiều diễm tuyệt trần, ngay cả thần biển cả Poseidon cũng có thể
cám dỗ, kết quả thì sao? Chẳng phải là đã đắc tội với Athena, lập tức bị biến thành yêu quái có mái tóc hình đầu rắn đó sao.
“Không ngờ
chị có ý nghĩ đen tối như thế, hồi đó em gọi điện hỏi chị ấy một số
chuyện liên quan đến cửa hàng tranh ở phố Ngoại Than của Thượng Hải mà
thôi.” Cố Hoài kéo Nam Tương ngồi lại ghế, còn bản thân thì đứng lên,
chắn trước mặt Cố Ly.
“Nó không ác mồm ác miệng với Lâm Tiêu, thì chị cũng sẽ không nói như vậy đâu. Nó cũng không xem xem chúng ta đang ở nhà ai, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ.” Cố Ly cười nhạt.
Thực tế đã chứng minh, bất cứ ai trong quá trình tranh cãi, trí tuệ đều chỉ
đủ đi nuôi gà, nó hoàn toàn chẳng ý thực được cùng lúc nó bóp cò súng về phía Nam Tương, thì tôi đang nằm phía sau nó đây cũng trúng đạn. Tôi
không kìm nén được đã thò tay qua nhéo vào hông nó một cái.
“Cô
còn mặt mũi nào đi nói người khác xấu xa? Nếu quả thực Nam Tương xấu xa
như vậy, chết tiệt sao cô còn ngủ với cả gã đàn ông của loại đàn bà
này?” Cố Nguyên bất thình lình chen vào, trên chiến trường ngập ngụa
thuốc súng, đã bùng lên một ngọn lửa.
“Anh súc miệng cho sạch đi, loại đàn bà này? Nam Tương tôi là loại đàn bà nào chưa đến lượt anh
nói! Cố Ly ngủ với bạn gã đàn ông của tôi, tôi không tức đã là tốt lắm
rồi. Bản thân anh không chịu được cảnh Cố Ly cắm sừng, thì đó là chuyện
của anh, nếu có phát điên thì anh hãy trút lên người ả đàn bà của anh,
đừng có mà đem nước bẩn tạt lên người tôi.” Nam Tương gân cổ lên, quai
hàm bạnh ra, trông như một con sói mẹ đang sẵn sàng lao qua cắn đứt cổ
họng Cố Nguyên bất cứ lúc nào.
“Vừa rồi là ai đã nói Vệ Hải vứt bỏ mình? Giờ lại nói tôi đã ngủ với bạn trai cậu, tôi không nghe nhầm chứ?” Cố Ly cười nhạt.
Trong khoảnh khắc mấy giây như thế, đôi mắt Nam Tương tức tốc lóe lên một
luồng tia sáng cực kỳ âm u lạnh lẽo, giống như thứ nước độc màu đen
trong nồi sắt của mụ phù thủy khi bị đun sôi, sóng gợn nổi lên, nó giống như một thợ săn nhẫn nại, bình tĩnh chờ đợi con hồ ly giảo hoạt kia tự
thò chân mình vào chiếc bẫy thú hoen gỉ.
Sau khi cái sắc khí u
lạnh trong ánh mắt nó chìm xuống, đôi môi kiều diễm của nó mấp máy trở
lại: “Vệ Hải? Mình đã nói Vệ Hải sao? Tớ muốn nói Tịch Thành. Cậu không
thể không nhớ, từng có thời khi tớ và anh ta nói chuyện yêu đương, hai
người cậu đã ngủ với nhau rồi còn gì?”
Khi vừa nghe đến hai chữ
“Tịch Thành”, tôi đã biết nó muốn nói gì, chẳng đợi nó nói hết lời, tôi
đã cầm bình thủy tinh chứa nước mát trên bàn, mở nắp ra, dùng lực tạt
mạnh vào mặt Nam Tương: “Thế cậu có nhớ hồi đó cậu đã tạt Cố Ly như vậy
không?”
Nước trong bình thủy tinh còn chưa tạt ra, Cố Hoài đã đưa tay ra giữ chặt lấy tay tôi, nước trong bình tạt thẳng lên mặt Cố Ly.
“Tớ nhớ, tớ nghĩ Cố Ly chắc cũng nhớ, cho dù không nhớ”, Nam Tương nhìn Cố
Ly ướt rườn rượt như một con chó lội nước, “Tớ nghĩ giờ cũng chắc chắn
đã nhớ lại rồi!”
Cổ tay tôi bị Cố Hoài khóa chặt, không động đậy
được, tôi có cảm giác như tay mình đang bị kẹp giữa đôi gọng kìm vừa
được nung đỏ, vì bị bóp đau khiến tôi lập tức buông tay ra, bình thủy
tinh rơi xuống đánh xoảng một cái vỡ nát trên mặt bàn.
Sự bực bội của tôi với Nam Tương, trong khoảnh khắc ấy đã nổ tung.
Tôi rất đỗi kinh ngạc vì thực sự lâu nay nó không thoải mái về chuyện của
Cố Ly và Tịch Thành, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, nó giống như nàng
công chúa Hạt Đậu, trong mắt mọi người nó đang ngủ trên thảm lông ngỗng
trời bảy lớp dày dặn, mọi người đều nghĩ nó đêm đêm đắm chìm trong mộng
đẹp, nhưng chỉ có nó biết, nó trằn trọc khó ngủ từng đêm, bị hạt đậu bé
nhỏ kia làm cho đau đến không thiết sống. Tịch Thành chính là hạt đậu
đặt dưới lớp chăn bông của nó.
Nhưng nó phải biết, ba năm trước
khi nó dội ly rượu đỏ kia lên đầu Cố Ly, thì nó đã gột rửa mất một nửa
sự ngạo mạn trên người Cố Ly, còn hôm nay, nó mượn hoa dâng Phật, à
không, là mượn dao giết người, dùng nước trên tay tôi, đem sự tự trọng
còn sót lại của Cố Ly, dội một cái sạch trơn.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn Cố Ly đã bị tôi giội cho ướt rườn rượt, dù lúc này nó biểu
hiện thế nào, tức giận hay bi thương, lạnh lùng hay tuyệt vọng, hụt hẫng hay thù hận, đều sẽ khiến tôi đau không thiết sống. Từng giọt lệ trào
ra khỏi khóe mắt mà tôi không thể kìm nén được, tầm nhìn của tôi trở
thành một vùng mơ hồ, cổ họng tôi phát ra tiếng khóc nấc từng hồi từng
hồi khó nghe, giống như chiếc máy thông gió đã bị hỏng. Tôi hiểu rõ,
mình khóc không phải vì nỗi đau trên cổ tay.
Sau đó, trong tầm
nhìn mơ hồ, tôi chỉ thấy được mấy người đang vật lộn đánh nhau, tôi
không rõ là Sùng Quang hay Cố Hoài ra tay trước, nước mắt đã dụi nhòa
tầm nhìn, khiến tôi không thể phân biệt rõ ai là ai trong số họ. Bên tai là tiếng gào điên dại của đàn ông và tiếng thét chói tai của phụ nữ, có cả tiếng cốc ly vỡ nát, có tiếng đổ của ghế bàn, có tiếng của nắm đấm
va chạm vào đầu.
Cuộc cãi vã kết thúc trong một tiếng ầm cực lớn, tôi cố chớp chớp mắt, sau khi nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, tầm nhìn
của tôi mới sáng rõ hơn đôi chút.
Mấy người họ đã thôi giằng co,
ánh mắt đều đổ dồn vào Đường Uyển Như lúc này đang nằm sấp trên bàn trà. Nó nằm như bất động, giống dáng vẻ sau khi uống say tối hôm qua.
Một lúc sau, nó mới chậm rãi đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc, quay đầu lại nhìn tôi và Cố Ly, ánh mắt nó thoáng chút rời rạc, vẻ mặt toát lên cảm giác
hoảng hốt như vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Một mảnh vỡ thủy tinh đang cắm sâu trên gò má nó.
Qua hồi lâu sau, máu đỏ tươi mới bắt đầu từng dòng từng dòng chảy ra theo mép của miếng kính vỡ, chảy xuống cằm, xuống cổ nó.