Tôi nghĩ có thể vì
cảnh sắc khi ấy quá đẹp – trên nền trời đen láy điểm xuyết những vì tinh tú tựa kim cương lấp lánh, đối mặt với màn đêm đen kịt phủ trên rừng
rậm bê tông hợp thành những tòa nhà chọc trời của Lục Gia Chủy, chỉ còn
lại rải rác vài cửa sổ vẫn sáng đèn vì tăng ca, trên đỉnh các tòa cao ốc một loạt đèn dẫn màu đỏ đang chớp chớp như một cánh rừng đen ngòm đã bị đốt rụi, vẫn còn vô số đốm lửa bị gió thổi sáng lên. Tất cả, tất cả
những thứ này, đều khiến Lục Gia Chủy trông như một chuỗi kim cương được tháo ra từ cổ Thượng đế đặt xuống bên sông. Tôi nghĩ cũng có thể vì tôi đã dồn nén quá nhiều nỗi ưu tư, đập nước cao ngất được chúng tôi xây
nên trong lòng cuối cùng đã sụp đổ ầm ầm dưới sự kích động của men rượu.
“Sau đó thế nào? Chị cúi mình trước Cố Ly như vậy, không khiến chị ấy nhe
nanh ra bập vào cổ chị để hút máu ngay tại trận sao?” Cố Hoài nhìn Đường Uyển Như, đôi chân mày đen nhánh của cậu ta giống như một đôi với logo
của Nike, khiến gương mặt anh tuấn của cậu ta mang vẻ như hân hoan, vừa
nghiêm túc lại vừa hài hước.
“Tất nhiên là không rồi, Cố Ly là
chị em tốt của tôi mà.” Đường Uyển Như háo sắc nhích chiếc ghế qua phía
Cố Hoài. “Tôi nói cho mà biết, chú em, cảnh tượng lúc đó thật tráng lệ,
thứ chất nhầy nóng hổi chảy ào ào xuống rãnh ngực của chị cậu, sắc mặt
chị cậu khi ấy chẳng mảy may thay đổi, mặc cho trời đất có gầm thét, gió mây có biến sắc, nó vẫn hiên ngang bất động.”
Tôi và Nam Tương
mặt chau mày ủ, bọn tôi biết rõ, vẻ hiên ngang bất động của Cố Ly khi
ấy, hoàn toàn là vì cảnh tượng này với Cố Ly, chẳng khác nào chiếc máy
tính hiệu suất cao bất ngờ gặp phải một phép tính với độ khó cao vượt
qua cả logic lập trình của nó, thế nên lập tức: treo máy.
Tôi khép mắt lại, ánh nắng bỏng rát chiếu lên da tôi, võng mạc nhuốm màu đỏ thẫm hầm hập, chẳng khác nào nham thạch nóng chảy.
Tối đó, bốn chúng tôi chen nhau trong nhà vệ sinh cao cấp của khách sạn Mậu Duyệt ở Ngoại Than, vui vẻ tắm táp, trong nhà vệ sinh có lắp sẵn vòi
hoa sen cho khách tắm hồ lộ thiên xong vào giội lại, hơn nữa chất lương
nước còn được xử lý qua hệ thống lọc ba tầng, nếu thực sự bạn muốn vục
lên uống mấy ngụm, cũng OK. Tất nhiên, Cố Ly không mấy vui vẻ, nét mặt
nó khi cầm vòi sen giội nước lên ngực trông như một võ sĩ Nhật Bản đang
chuẩn bị cầm dao mổ bụng mình, toát lên vẻ đẹp bi thương của người thiếu nữ trông theo cánh buồm của người thương đã khuất chốn chân trời góc
bể.
So với Cố Ly, Đường Uyển Như tự nhiên thoải mái hơn nhiều, nó gỡ tung mái tóc được cố định bằng vô số kẹp và ruy băng, sau đó dùng
lực hất mạnh mái tóc tuyệt đẹp qua một bên, từ nhỏ đến lớn nó đều thích
làm động tác này, mỗi lần như thế nó lại tưởng tượng mình giống như
người mẫu quảng cáo dầu gội trên tivi, ánh đèn quyến rũ soi lên mái tóc
đen nhánh của nó, như có chiếc máy quay tốc độ cao đang cố chụp lấy
khoảnh khắc hoàn mỹ ấy. Nhưng trên thực tế, mỗi khi nhắm mắt rồi hất qua hất lại mái tóc như vậy, nét mặt của nó luôn khiến người ta cảm thấy
như một bà thím đi chợ mua đồ ăn giật mình nghe thấy Lady Gaga đang nhảy múa điên cuồng – tất nhiên, “bữa tối” của Cố Ly trên đầu nó, cũng theo
động tác múa may bay bướm của mái tóc đen nhánh kia mà tung tóe khắp
nơi.
Sau khi chúng tôi dằn vặt xong xuôi rồi trở ra khỏi toilet
thì đêm đã khuya, đợi khi bốn đứa chúng tôi cuộn mình trong khăn tắm mà
khách sạn cung cấp, khách khứa bên ngoài đều đã lục đục ra về, tôi nghĩ
chắc chắn mọi người đều rất hài lòng, suy cho cùng, cảnh tượng “một cô
gái ngã nhào vào chiếc bánh kem đang giãy giụa gào thét” dramatic như
vậy, không phải lúc nào cũng có thể bắt gặp.
Bốn đứa chúng tôi
ngồi bên bể bơi lộ thiên ấy, xung quanh chỉ còn hai nhân viên phục vụ
mặc gi-lê đen, sơ mi trắng đang thu dọn hơn một trăm ly rượu trên các
bàn tiệc, cũng như các loại khay đĩa đang nằm bừa bãi. Tôi chẳng nói
chẳng rằng, thậm chí cũng không thể chăm chú nhìn được, chất cồn trong
đầu vẫn chưa tan hết, quay cuồng điên đảo, ý thức mơ hồ và lo lắng, như
một chiếc kìm lớn đỏ lửa vẫn luôn kẹp sát hai bên não, tay tôi day đi
day lại lên huyệt thái dương.
Trên sân thượng vắng tanh không một bóng người, ở nơi cao nhất bên sông Ngoại Than Thượng Hải, chỉ còn lại
bốn chúng tôi, bốn bề lặng ngắt như tờ, một màu đen đặc, cảm giác đó
thật là tuyệt. Tôi ngẩn đầu lên, nhìn Nam Tương mặt mày đỏ ửng, bất chợt dòng lệ lăn dài trên má. Từ đỉnh đầu nó dõi mắt ra xa là bầu trời đêm
của Thượng Hải với ánh sao tỏa sáng lóa. Nhưng bộ não hỗn độn của tôi
chẳng còn phân biệt được đâu là những vì sao đang lấp lánh, đâu là ánh
đèn tín hiệu của Lục Gia Chủy nữa.
Tối đó, chúng tôi nhân có chút men rượu, giữa đêm khuya còn đề nghị nhân viên khách sạn cung cấp đồ
bơi, sau đó bốn đứa bì bà bì bõm như bốn chiếc bánh sủi cảo trắng phau,
nhảy vào trong bể bơi, rồi quay cuồng trong đó. Cũng vì mọi người đều
uống nhiều, nên ai cũng cười nghiêng ngả, hơn nữa còn xô đẩy nhau, nhiều khi tôi chẳng phân biệt được ai là Cố Ly, ai là Đường Uyển Như (…). Với khoảng thời gian mà Cố Ly đã thuê với khách sạn, bọn tôi đã phí phạm
thời gian hai tiếng đồng hồ cuối cùng.
Tối đó, ngoài tôi đã khóc
ra, tôi thấy ba đứa nó cũng khóc. Đôi mắt ngấn lệ của Nam Tương trông
còn đẹp hơn mấy chiếc đèn phát sáng trên đỉnh đầu kia, chứ đừng nói đến
ánh sao đã lọc qua tầng khí quyển sau khi ô nhiễm trên kia. Tôi nhìn mà
con tim như vỡ nát. Còn với Cố Ly, tuy nó lặp đi lặp lại rằng đôi mắt đỏ ửng của nó là vì cặp kính áp tròng mà nó đeo không chịu được nước khử
khuẩn trong bể bơi, nhưng tôi tin chắc rằng nó cũng đã khóc. Vì tôi hiểu nó nhất, nó có một cái miệng sắc bén – tất nhiên, nó cũng có một trái
tim không gỉ sét.
Còn Đường Uyển Như thì khỏi phải nói, kẻ mù
cũng biết nó khóc, nó ngoác miệng kêu khóc không ngừng, vì miệng ngoác
ra quá lớn nên vừa khóc vừa uống từng ngụm lớn nước trong bể bơi, nó
khóc lâu đến nỗi mực nước trong bể cạn đi không ít, tôi dựa vào chút hơi men mà quát thẳng mặt nó: “Cậu bớt khóc đi! Bớt khóc chút đi, nước
trong hồ sắp cạn rồi đấy, ngực tớ lộ hết ra rồi đây này!” Cố Ly nghe
thấy lời tôi, bèn trợn tròn mắt to như quả bóng bàn: “Lâm Tiêu, cậu đừng nói thẳng ra như thế chứ, rãnh ngực? Rãnh ngực là cái gì? Rãnh ngực của cậu ở đâu ra? Cậu biết rãnh ngực mọc ở đâu sao?”
Tôi nghe xong
câu chất vấn của Cố Ly, bất chợt im lặng, bèn quay sang hỏi Nam Tương:
“Nam Tương, cậu nói rãnh ngực mọc ở đâu? Chỗ đó nên hình dung thế nào,
bên dưới cổ họng? Hay ở trên rốn hả?”
Nam Tương đang định trả
lời, liền nghe thấy tiếng của Đường Uyển Như lanh chanh chen ngang: “Nằm giữa bầu ngực ấy!” Cố Ly hụp ngay xuống nước, như chịu không nổi cú sốc này, nên đã tự sát.
Sao lại khóc?
Sau này tôi luôn nhớ tới đêm đó, rồi lúc nào cũng tự hỏi mình.
Nếu Thượng đế có thật, nếu lúc hừng đông ngài vẫn còn tỉnh táo, nếu ngài
không uống say giống chúng tôi, thì ở trên cao vời vợi kia, khi ngài cúi xuống nhìn bốn đứa con gái trên sân thượng của tòa nhà cao nhất bên
sông Hoàng Phố này, ngài nhìn thấy nước mắt của họ, nghe thấy nhịp đập
trái tim vừa bình thường lại vừa mơ hồ của họ, ngài sẽ nghĩ gì?
Tôi nghĩ có thể vì cảnh sắc khi ấy quá đẹp – trên nền trời đen láy điểm
xuyết những vì tinh tú tựa kim cương lấp lánh, đối mặt với màn đêm đen
kịt phủ trên rừng rậm bê tông hợp thành từ những tòa nhà chọc trời của
Lục Gia Chủy, chỉ còn lại rải rác vài cửa sổ vẫn sáng đèn vì tăng ca,
trên đỉnh các tòa cao ốc một loạt đèn dẫn màu đỏ đang chớp chớp như một
cánh rừng đen ngòm đã bị đốt rụi, vẫn còn vô số đốm lửa bị gió thổi sáng lên. Tất cả, tất cả những thứ này, đều khiến Lục Gia Chủy trông như một chuỗi kim cương được tháo ra từ cổ Thượng đế đặt xuống bên sông.
Tôi nghĩ cũng có thể vì tôi đã dồn nén quá nhiều nỗi ưu tư, đập nước cao
ngất được chúng tôi xây nên trong lòng cuối cùng đã sụp đổ ầm ầm dưới sự kích động của men rượu.
Vào thời điểm này của bốn năm trước, Nam Tương còn đang đắm chìm trong thế giới sách ảnh và những cuốn tiểu
thuyết ái tình dày cộp mà ngào ngạt mùi mực in trong thư viện. Khi ấy nó vẫn là một nữ sinh nghệ thuật không thích trang điểm, tranh của nó hằng năm đều đoạt giải thưởng, đôi chân thon dài của nó thu hút vô số thanh
niên ẻo lả của Học viện Nghệ thuật và lũ quái vật vật lý của Học viện
Công trình say đắm điên cuồng.
Đường Uyển Như khi đó, vẫn là một
con ếch trâu to xác đáng yêu mà cực kỳ e lệ, thích đeo nơ bướm màu hồng
phấn thật to trước ngực rồi tung tăng chạy nhảy trên bãi tập, trông như
đang dán hai miếng bra trước ngực vậy. Nó mê mẩn Vệ Hải, thậm chí còn
lấy tinh thần hồi học cấp ba năm đó làm thí nghiệm, dựng một chiếc bếp
nhỏ nhỏ trên sân thượng của ký túc xá, rồi dùng đủ thứ thiết bị và
nguyên liệu khó bề tưởng tượng, đích thân mày mò làm ra từng hộp từng
hộp cơm tình yêu.
Cố Ly của bốn năm trước là lưu manh suốt ngày
cầm thẻ ngân hàng và máy tính đi gây sự khắp nơi, nhưng thực ra hồi đó
nó còn chưa có nhãn quan rộng mở, nó không hề biết Thượng Hải sau vài
năm nữa sẽ thịnh hành một thứ gọi là “trà chiều trong khách sạn bán đảo
Ngoại Than mà các kiều nữ nổi tiếng của Hồng Kông vẫn luôn viện dẫn như
một huyền thoại”. Hồi ấy nó vẫn thỏa mãn với bữa sáng giá sáu mươi tám
đồng của trường, khi đó nó cảm thấy đã cao cấp lắm rồi, chỉ cần có thể
hơn bọn đê tiện khác trong trường là được. Ánh mắt hồi đó của nó, thực
ra vẫn bị nhốt trong bốn bức tường bao quanh trường học.
Tôi của
bốn năm trước, một đứa xuất thân từ gia đình bình thường, cũng ở phòng
điều hòa trong một căn nhà toàn kính, tôi là một bông hồng yếu ớt, gió
tuyết bên ngoài không thổi đến được, những bàn tay bẩn thỉu không thể
chạm vào được, hoàng tử dịu dàng ngày ngày đọc thơ tình cho tôi nghe,
nhưng tôi vẫn vươn dài những chiếc gai ra chích vào chàng bất cứ lúc
nào, nhìn gương mặt đau đớn mà rất đỗi anh tuấn của chàng, tôi càng làm
ra vẻ ngạo nghễ, càng tràn đầy hưng phấn, giày vò Giản Khê chính là một
bình xuân dược hữu dụng nhất. Tôi với tư cách là Lâm Hoa Hồng, khát có
người cho uống nước, lạnh có người sưởi ấm cho, thi thoảng rụng một
chiếc lá thì khóc toáng lên trong nỗi lo âu “mùa thu đã đến rồi, mùa
đông còn xa không.”
Thế rồi trong chớp mắt, tôi đã bị bật gốc đem đi cắm xuống sa mạc Taklamakan khô cằn, bão cát điên cuồng và man dại
vuốt ve từng cánh hoa mềm yếu của tôi, như gã đàn ông đê tiện đang nở nụ cười dâm đãng làm nhục một trinh nữ đang gào khóc thảm thiết, hơn thế
nữa bên cạnh tôi là một rừng cây gai bàn chải cao lớn thân đầy gai góc,
chúng đều đi giày cao gót, tranh từng chút dinh dưỡng và nước uống với
tôi.
Thế là trong trạng thái như vậy – trạng thái gì ư? Chính là
trạng thái công việc ngày ngày cầm đồng hồ bấm giây để căn thời gian mà
hoàn thành hết nhiệm vụ bất khả thi này đến nhiệm vụ bất khả thi khác –
bốn đứa tôi hầu như rất hiếm khi tụ hội cùng nhau, chứ đừng nói đến tâm
sự thâu đêm, hay như mèo trong phòng ngủ, cùng nằm cuộn mình trên chiếc
giường lớn xem DVD hòa nhạc (ba năm sau, ngay cả DVD cũng không lưu hành nữa, còn đầu Blu-ray thì ngập tràn thế giới), ngay cả việc cùng nhau
uống trà chiều, thậm chí đơn giản hơn là cùng nhau ăn một bữa cơm trưa,
cũng trở thành chuyện xa xỉ.
Không biết đã bao nhiêu ngày, tôi
luôn thấy bộ dạng gọi điện thoại không ngừng, liên tiếp nhận thư của Cố
Ly trong phòng làm việc, nét mặt nó không chút biểu cảm, nhưng đốm sáng
lập lòe trong mắt xem ra chính là sự mệt mỏi uể oải, giống như mặt sân
của quảng trường Nhân Dân sau cơn mưa. Tôi còn chứng kiến cảnh nó vì cả
đêm hôm trước phải viết bản kế hoạch rồi ngay sáng sớm hôm sau lại tiếp
tục họp hành, thế là tranh thủ thời gian giải lao giữa cuộc họp, nó xông thẳng vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo vì đói, tôi theo vào phòng vệ sinh vén giúp chiếc khăn tơ tằm hiệu Kenzo của nó, ói xong nó lại tiếp
tục trở lại buổi thảo luận về các đề án mà mặt không hề biến sắc, nó đâu biết rằng tôi đã lén đổ vào ly cà phê của nó một túi bột ngũ cốc dinh
dưỡng mà chuyên gia dinh dưỡng đã điều chế cho Cung Minh.
Còn Nam Tương đã nộp hết bản lý lịch này đến bản lý lịch khác, qua hết cuộc
phỏng vấn này đến cuộc phỏng vấn khác. Có đêm tôi chợt tỉnh giấc đi vệ
sinh, vẫn thấy nó đang ngồi trước máy tính tìm việc, bên cạnh đặt một
tách cà phê, sớm đã nguội từ bao giờ, trông như một bát thuốc sắc vị
đắng tính hàn.
Cuộc sống như thế, chúng tôi luôn nói thẳng băng,
thật lòng thật dạ, chúng tôi mặc chung chiếc áo bông nhỏ của nhau, chúng tôi là chị em tri kỷ yêu thương lẫn nhau giữa năm tháng học sinh ấy,
rồi mọi thứ từ từ như khói tỏa mây bay.
Tôi nhớ những năm tháng đó.
Tôi thật sự nhớ những năm tháng đó!
Những năm tháng đó đang được phủ một lớp bụi, đang vuốt ve trên khuôn mặt còn chưa hằn nếp nhăn của chúng tôi như tơ lụa mịn màng, nước mắt có thể
men theo khóe mắt trơn bóng của tuổi trẻ chạy vào trong cổ áo, nhưng sẽ
không giống như bây giờ khiến bóng mắt và mascara bị rửa thành một màu
đen kịt khó coi quanh quầng mắt.
Hồi đại học chúng tôi ở chung ký túc xá, cứ ba rưỡi chiều thứ bảy bọn tôi cùng nhau ở lại trường, cùng
bật radio, nghe tiết mục ca khúc vàng một thời trên đài phát thanh, tiết mục đó phát đi phát lại Tìm người trong mộng – ca khúc chủ đề của phim
Tuyết sơn phi hồ, mỗi khi Phụng Phi Phi hát đến đoạn “hãy nhìn em nhìn
một lần”, mấy đứa chúng tôi đều sẽ nhìn nhau cùng hát theo, rồi vươn tay ra, bắt chước tư thế của nữ diễn viên chính trong phim.
Cũng
chính vào đêm đó, bên mặt hồ phả ra hơi ấm cùng ánh đèn LED cao cấp sáng lạnh lấp loáng trên mặt nước, đột nhiên tôi hiểu được câu nói mà trước
đây người lớn thường nói, cuộc sống là gì? Cuộc sống chính là sức mạnh
không thể kháng cự, nó là điều khoản duy nhất trong hợp đồng, cũng là
điều khoản tiên quyết không ai được phép tùy tiện sửa đổi và sẽ tồn tại
mãi mãi.
Cứ như thế dưới bầu trời đầy sao lãng mạn và vĩnh hằng,
giữa không gian nguy nga tráng lệ trên đỉnh tòa chọc trời ven sông, đám
chúng tôi hết khóc lại cười, nói biết bao nhiêu chuyện, tôi đã uống say, hầu như không còn nhớ được gì nữa, nhưng cuối cùng tôi đã hiểu, Đường
Uyển Như vẫn là Đường Uyển Như, nó vẫn mãi mãi là Như Như trong tim
chúng tôi hồi ấy – đúng, chính là đồ vật cưng ấy. Nó đã nói cho bọn tôi
biết chuyện mẹ Nam Tương dùng ma túy, người báo cảnh sát là nó, khi đó
nó đã thực sự sợ hãi, nó vốn đến nhà để tìm Nam Tương cãi nhau, kết quả, khi nó mặt mày đằng đằng sát khí vừa đẩy cửa bước vào, lập tức bắt gặp
ngay cảnh tượng ghê người: mẹ Nam Tương đang đưa kim tiêm chích lên bắp
tay. Khi ấy nó hoàn toàn bấn loạn, bản năng muốn bảo vệ Nam Tương, hơn
nữa, nền giáo dục mà nó nhận được từ nhỏ đến lớn luôn là “xảy ra chuyện
gì, tìm chú cảnh sát”. Không giống tôi, tôi đã bị tẩy não thành công nên mô hình tư duy đổi thành “xảy ra chuyện gì, tìm Cố Ly”. Chỉ là hành
động này, đặt dưới áp lực thấp hèn của “mối tình yêu hận tay ba giữa Nam Tương – Vệ Hải – Đường Uyển Như” khi đó, chắc chắn sẽ bị hiểu lầm. Thực ra nếu suy nghĩ kỹ, đổi lại là tôi lúc ấy, biết Nam Tương dính dáng đến chuyện liên quan đến ma túy, có lẽ tôi cũng sẽ báo cảnh sát. Tôi không
thể trừng mắt đứng nhìn nó xuống địa ngục như thế, huống hồ tôi không
phải Cố Ly, có thể gọi mấy cú điện thoại, thậm chí gửi mấy dòng tin nhắn là giải quyết xong mọi việc.
Còn khi nhắc đến Vệ Hải, Đường Uyển Như lại cực kỳ hào phóng, giơ cả hai tay lên trời: “Không sao, tất
nhiên là tớ hiểu được! Đổi lại tớ là anh ấy, tớ cũng thích cậu. Cậu xinh đẹp như thế, lại còn biết vẽ tranh, hơn nữa ngực lại đầy đặn, mông cũng tròn trịa, thua cậu, tớ cũng thấy bình thường!” Có lẽ dạo này Đường
Uyển Như đã chăm chú đọc sách, nên mới dùng cụm từ “ngực lại đầy đặn
mông cũng tròn trịa”, trước đây hồi năm thứ nhất đại học, nó hình dung
một em ngực bự trong khoa chúng tôi đâu được nho nhã như vậy: “Khốn
kiếp, tớ thấy đứa kia, vú cứ như Turban vậy!” Hồi đó tôi chưa hiểu được, còn hỏi lại nó: “Turban chẳng phải là bồn địa sao, nó lõm xuống mà!”
Đường Uyển Như điềm nhiên đáp: “Ừ, Turban chính là cái rãnh được tạo nên sau khi cô ta ngã ấy.”
Lúc này, Đường Uyển Như tựa đầu lên vai
Nam Tương, nghiêng đầu qua nhìn Cố Ly rồi kịp thời bồi thêm một câu:
“Nếu thua Cố Ly, có thể tớ sẽ không cam lòng, ai muốn nói chuyện yêu
đương với một cái máy tính chứ!”
Tôi bị một tràng pháo tay vang
dội làm cho bừng tỉnh khỏi hồi ức, dưới ánh nắng vàng rực rỡ trước mắt,
Cố Hoài và Neil nghe xong sự tích anh hùng của Đường Uyển Như, đều không thể kìm nén được liền vỗ tay cổ vũ nó. Đường Uyển Như nhìn hai chàng
trai quyến rũ trước mặt đang mỉm cười cổ vũ mình, ánh mắt lập tức như
ngây dại, nó không thể kìm nổi cảm xúc của mình, hơi thở trở nên gấp
gáp, vội đưa tay lên đỡ ngực, nhìn chẳng biết là vì kích động hay muốn
nôn, thật khó phân biệt.
Tiếng chuông báo giờ trầm vang của chiếc đồng hồ có lịch sử lâu đời trên phố Nam Kinh Tây kia đang vang vọng
giữa không gian, đã tám giờ rồi.
Mấy đứa tôi cũng đã kết thúc
buổi tụ họp buổi sáng, nhao nhao đem ghế ra đặt dưới mái hiên, rồi ai
nấy lại về phòng mình chuẩn bị đồ dùng cần thiết để đi làm.
Tôi và Nam Tương lôi ghế đi vào nhà, vừa đi tôi vừa hỏi nó: “Hôm nay cậu có đi phỏng vấn nữa không?”
Nam Tương gật đầu đáp: “Ừ, tìm được một công việc trong xưởng tranh nhưng là trợ lý ban đầu. Cứ thử xem sao.”
Tôi gật đầu, đưa tay ra chào đón: “Câu lạc bộ trợ lý chào đón bạn. Join the club.”
Nam Tương uống một ngụm cà phê, rồi nói như không hề nghĩ ngợi: “Nghe nói
xưởng tranh này cũng có liên quan đến tập đoàn ‘M.E’ của các cậu, có vẻ
có không ít cổ phần của công ty cậu, trước đó, khi tớ nộp hồ sơ hình như cũng nhìn thấy.”
Tôi chợt thộn người, không biết phải phản ứng thế nào.
Còn Nam Tương đã theo Cố Ly bước vào phòng, ngoài để lại cho tôi một cái
bóng, nó chẳng để lại gì khác dù chỉ là một ánh mắt, một nét mặt. Hình
như nó hoàn toàn không biết mình đã nói một câu khiến người ta cứng đờ
người – dù câu nói đó có vẻ qua loa hời hợt, nhẹ tựa lông hồng.
Với đám sinh viên đại học, câu nói này chẳng khác nào bảo “Chút nữa đi uống cà phê không? Tớ vừa nghe tin đồn về Lưu Tuyết Phượng, khiến người ta
kinh hoàng thảng thốt miễn bàn luôn” . Nhưng với chúng tôi, những người
đã lăn lộn ở tầng đáy kim tự tháp của xã hội này suốt hai năm, nghe y
như là: “Cậu có thể giúp mình không?”
Sáng nào cũng vậy, vừa đến
giờ đi làm, mấy đứa tôi đều răm rắp rời khỏi nhà tứ tán khắp nơi, lao về phía tòa nhà cao ngất của “M.E”, cứ như một bầy động vật nhỏ vui vẻ,
rầm rì chít chít tay trong tay nhảy ra khỏi rừng rậm, ấp ủ hoài bão nhảy vào lò giết mổ.
Thực ra suy nghĩ kỹ lại, cuộc đời bọn tôi dường
như đúng là có một thứ giống như sự thần bí, nói cho văn vẻ một chút là
duyên phận, còn nói khó nghe một chút thì đó là sự ràng buộc của tiền
kiếp, nhưng nếu nói như số đông thì đó chính là nghiệt do kiếp trước gây nên! Hai mươi mấy năm, có đủ thứ chuyện khiến nhóm tôi chia tách rồi
lại tái hợp, biệt ly rồi lại trùng phùng. Lũ chúng tôi tay nắm tay đi
qua tiểu học, trung học, rồi đại học… nhưng hình như Thượng đế vẫn thấy
chưa đủ, chúng tôi còn phải cùng nhau trải qua quãng đời dài dằng dặc
hơn nữa. Có lẽ Thượng đế ngày càng nhận ra, lũ chúng tôi đây là những
diễn viên rất có năng khiếu sân khấu hóa cuộc đời, chúng tôi có thể biến cuộc đời trở nên ngoạn mục, còn đáng xem hơn cả những cảnh quay hành
động rực lửa của Hollywood – có ai không thích xem phim truyền hình dài
tập với những tình tiết mưu tính hại nhau, nam thanh nữ tú, tin đồn ngập trời chứ?
Cho nên, rốt cuộc phải có xác suất thấp đến cỡ nào mới có thể khiến đám chúng tôi ào vào được chung một công ty vậy. Bắt đầu
từ thời khắc tôi đi phỏng vấn ở “M.E” ba năm trước, dường như Thượng đế
đã khởi động bánh răng quay không thể dừng lại, răng rắc răng rắc, mãi
cho đến hôm nay, Cố Ly đã trở thành giám đốc quảng cáo của “M.E”, Cố
Nguyên trở thành giám đốc tài vụ, Neil cũng thoăn thoắt nhảy vào bộ phận pháp chế, Cố Hoài nắm trong tay rất nhiều cổ phần của công ty, muốn vào làm việc trong công ty quả thật dễ như lấy kẹo trong túi, so ra còn dễ
hơn cả đi vào cửa hàng McDonald’s mua một que kem. Còn bây giờ, lại thêm một hộp Pandora – Nam Tương, tôi lờ mờ cảm thấy đằng sau những chuyện
này có một chuỗi kỳ quái dị thường, nhưng tôi không thấy rõ, cũng không
hiểu rõ. Tôi chỉ biết chắc chắn rằng, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
… Chuyện gì ư? Ha ha, tất nhiên là chuyện cuộc đời chúng tôi rồi.
Tôi thôi suy nghĩ vẩn vơ, đưa tay lên cầm ly Starbucks đã uống hết ném vào
thùng rác trước cửa, vừa ngẩng lên, đụng ngay Cố Nguyên chuẩn bị rời đi
trong bộ vest màu đen mau rất vừa vặn. Anh ta cúi thấp đầu, nhìn thẳng
vào mắt tôi, giây phút đó, tôi cảm thấy mình như bị một thau nước lạnh
lẫn đá giội từ trên đỉnh đầu xuống.
Đúng thế, kể từ sau khi Giản
Khê ra đi, anh ta luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đó, pha lẫn khinh miệt và
lạnh lùng. Mỗi lần tôi gặp Cố Nguyên, anh ta đều dùng ánh mắt như vậy để thường xuyên nhắc nhở, khiến tôi luôn dằn vặt bản thân là kẻ đê tiện
đáng ghét nhường nào. Đây là cách trừng phạt lặng lẽ mà lạnh lùng đến
đáng sợ. Anh ta giống như Cố Ly, luôn hiểu được phải làm thế nào để dùng sức ít nhất nhưng có thể giày vò người ta nặng nề nhất.
Dù thời
gian đã trôi qua gần nửa năm, buổi sáng mùa hạ năm 2009, chính là buổi
sáng Giản Khê chia tay tôi, tôi vẫn cố chấp sống trong đôi mắt cứng rắn
sắc sảo của anh ta, vẫn tươi mới như một phôi thai nguyên thủy được tích trữ trong chiếc tủ lạnh thí nghiệm luôn để ở mức 0oC, chỉ cần một động
tác nhỏ cũng có thể nhanh chóng phân chia nảy nở, trở thành con quái vật máu me đầm đìa khiến tôi chẳng cách nào lẩn tránh, chỉ có thể đối mặt.
Thực ra tôi hiểu lòng thù hận của Cố Nguyên với tôi, nói thật, nếu hôm nay
đổi vị trí cho nhau, Cố Nguyên vì cô gái khác mà bỏ rơi Cố Ly, tôi nghĩ
mình sẽ thể hiện còn đến nơi đến chốn hơn cả Cố Nguyên lúc này, điều đó
xuất phát từ tâm lý lúc nào cũng kịch tính hóa mọi việc nằm sâu trong cơ thể phụ nữ. Tôi nghĩ chắc chắn mình sẽ không chỉ dùng ánh mắt lạnh tanh để sỉ nhục đối phương, chuyện mà đám điên khùng chúng tôi có thể làm
còn nhiều hơn nữa, dù có táng tận lương tâm hay không, chúng tôi chỉ
mong hợp nhau là được.
Cố Ly nói rất đúng, nam nữ về căn bản là
đối địch. Thượng đế chưa đem chúng tôi đặt vào hai đầu của chuỗi mắt
xích đã là thủ hạ lưu tình rồi.
Đúng như trước đây Giản Khê từng
nói, nếu Cố Ly giết người, nhất định tôi là người lắp đạn vào súng giúp
nó; Cố Ly cũng từng nói, nếu Cố Nguyên cưỡng hiếp Đường Uyển Như, nhất
định Giản Khê là người lột váy giúp Cố Nguyên – hoặc chính Đường Uyển
Như tự cởi cũng nên.
Trong chuyện này, tôi cảm thấy Cố Ly là
người khó xử nhất, nó đứng giữa tôi và Cố Nguyên, không biết phải đứng
về bên nào. Nhất là khi trong phòng khách chỉ có ba người, cảnh tượng
cực kỳ gượng gạo bối rối, dù là một giờ, hay suốt đêm, Cố Nguyên có thể
sẵn sàng không nói với tôi câu nào, thậm chí trong quá trình đối thoại
của anh ta và Cố Ly, nếu tôi và Cố Ly ghép thành một câu, anh ta chắc
chắn sẽ không tiếp thêm câu nào nữa. Tôi hiểu Cố Nguyên, thậm chí tôi
cũng chẳng trách anh ta. Tôi càng hiểu Cố Ly hơn, tôi cảm ơn nó.
Người duy nhất mà tôi không tài nào hiểu được, chính là bản thân tôi.
Để bù đắp cho những phiền phức mà tôi đã gây ra cho Cố Ly – vả lại tôi
cũng đang ăn nhờ ở đậu – tôi đã ngốn hết tháng lương của mình để mua một đôi giày cao gót hiệu GUESS cho nó (giá này tất nhiên không mua nổi đồ
của Chanel hay Dior, tôi chỉ gây phiền phức cho Cố Ly, chứ hoàn toàn
không giết cháu gái nó hay làm bẩn chiếc áo khoác lông lạc đà hiệu Prada của nó). Khi tôi đem món quà này tặng Cố Ly, nó cứ lấm la lấm lét quan
sát một vòng từ trên xuống dưới, rồi cảnh thận cảnh giác nhận hộp quà,
động tác chính xác mà vững chãi, giống như chuyên gia phá bom, nó hít
một hơi thật sâu, sau đó hỏi tôi: “Nói đi, cậu muốn nhờ tớ việc gì?” Tôi gằn lên một tiếng rồi vung móng vuốt của mình ra chộp lấy cổ nó. “Thứ
tình bạn thiên trường địa cửu” đang nung nấu trong tim tôi đã bị “quỷ họ Cố” hủy hoại mất rồi.
Sau khi tôi gầm gừ nói rõ chủ ý của mình,
Cố Ly lại tỏ ra áy náy, nó đã kiểm điểm lại mình, đồng thời chân thành
nói lời cảm ơn tôi, cuối cùng, nó nắm chặt tay tôi rồi nói: “Lâm Tiêu,
nhưng với tư cách là bạn thân của cậu, tớ cần phải nói thật, bình thường hầu như tớ không đi giày đế thấp, cho nên…”
Tôi ngắm nghía đôi
giày cao gót 6cm nằm trong hộp, rồi lại so sánh với đôi giày cao gót
nhọn cao 14cm trông như chiếc compa dưới chân Cố Ly, tôi giơ cờ trắng
nhận thua. Tôi đỡ tay lên trán, hòng cố gắng cứu vãn, nói: “Đôi giày này tốt xấu cũng cao 6cm, nếu nó không đủ để tính là giày cao gót, vậy giày thể thao thường ngày chúng ta đi được gọi là gì?”
Cố Ly tỏ vẻ khó xử vỗ về tôi: “Bạn thân mến, nói thế nào nhỉ? Thường ngày khi ở “M.E”, tớ thấy cậu đi bít tất đi làm.”
Tôi: “…”
Cố Ly nhìn tôi với khuôn mặt “hạt hạnh nhân”, ngón tay đang đùa giỡn hai
lọn tóc của tôi, khều tới khều lui, ánh mắt rất mực phong trần, như con
gà hết thời ở bến Thượng Hải, nó đột nhiên đảo mắt nói: “À! Sao tớ không nhớ ra nhỉ? Tớ có thể tặng cho Lucy mà! Như thế tớ sẽ không thấy áy náy khi mỗi lần gặp nó đều thấy nó như đang quỳ khi đưa món ăn cho tớ vì
chân quá ngắn nữa!”
Tôi: “… Cậu mau cút đi!”
Sau khi chúng tôi tức tốc hóa thân bằng tốc độ âm thanh từ áo ngủ, váy ngắn thành
những vị khách kỳ lạ chốn công sở với vest đen váy ngắn đen trong trạng
thái cực kỳ trẻ trung, rồi nối đuôi nhau ra khỏi nhà, nhanh chóng tản
ra, như một đám áo đen lao đến tang lễ. Nhưng điểm đến của chúng tôi đều như nhau, chẳng qua cách thức rời đi khác nhau mà thôi. Cách thức khác
nhau khiến trong chớp mắt đã chia chúng tôi thành những người không cùng đẳng cấp. Tôi thuộc đẳng cấp thấp nhất, trên đôi giày cao gót chạy đi
chen lấn trong tàu điện ngầm, Cố Hoài ở đẳng cấp kế trên, cậu ta đi đến
cửa tiểu khu, đưa tay vẫy một chiếc xe, rồi biến mất trên đường Nam Kinh Tây nhộn nhịp. Còn thằng nhãi Neil, lái chiếc xe con của mình, vèo một
tiếng, lao ra khỏi tiểu khu như con chuột chạy vọt ra vậy. Còn hai người Cố Nguyên và Cố Ly, đi đến cửa tiểu khu, thì ai nấy đều chui vào trong
chiếc Benz 350 màu đen và chiếc BMW 730 của mình, hai lái xe đứng bên
hai chiếc xe cùng lúc mở cửa. Nói thực, lượng khí thải carbon chính là
do nhưng người như họ làm tăng, rõ ràng đi làm cùng một công ty, đâu cần phải ngồi hai chiếc xe như vậy.