Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 162: Chương 162




Sau khi hoàn thành chuyện xây dựng nhà ấm lớn, Nhược Vi liền nhanh chóng cho người cày sới vun đắp mảnh đất bên trong nhà ấm lớn, cách làm đặc biệt tỉ mỉ, một bên cũng hối thúc Liễu Vượng tìm trở về hạt giống của các loại rau dưa cùng một số cây ăn quả dễ trồng gieo xuống, đồng thời nhân cơ hội này Nhược Vi cũng lấy ra các loại giống cây được cất giữ bên trong không gian Linh Tuyền Thủy đã lâu cũng đem ra sử dụng, Nhược Vi tin tưởng các mầm móng này tỉ lệ sống sót nhất định sẽ rất cao.

Hạt giống được gieo xuống sau, Nhược Vi nếu có thời gian sẽ chạy đi nhà ấm lớn xem một chút, bởi vì nhà ấm lớn cần người tỉ mỉ chăm sóc, ở bên cạnh nhà ấm lớn Nhược Vi cũng cho người xây một dãy phòng, an bài mấy người làm giỏi về việc đồng áng qua đó ở, mặt khác còn an bài hai tổ hộ vệ vào buổi tối thay phiên nhau tuần tra, Nhược Vi không biết có thể có người sẽ đến phá hư nhà ấm lớn hay không, nhưng mình nhất định vẫn phải chuẩn bị thật tốt để phòng ngừa ngộ nhỡ có chuyện sảy ra, có đôi khi chuyện thường thường sẽ xảy ra vào lúc người ta ít đề phòng nhất.

Nếu như không có người có ý đồ xấu là tốt nhất, nhưng một khi đã có người có những loại tâm tư không nên có, thì Nhược Vi tuyệt đối cũng sẽ không nương tay.

Mấy năm này Liễu gia phát triển rất nhanh, trên căn bản lượng lợi nhuận mà Liễu gia làm ra, thật cũng khiến cho một vài người trong thôn đỏ mắt, có vài người một khi bị lợi ích làm cho mê muội, đến lúc đó thì chuyện gì cũng có thể làm được.

Sau khi Hiên Viên Hạo biết chuyện khu nhà giữ ấm này cũng đặc biệt cảm thấy hứng thú, ngay khi có thời gian liền cùng Nhược Vi ở trong nhà ấm lớn mà ngây ngô.

Nhược Vi cũng không lo lắng Hiên Viên Hạo sẽ phản bội mình, Nhược Vi tin tưởng mình không sẽ yêu lầm người, nếu như Hiên Viên Hạo có thể chỉ vì một chút ích lợi như vậy mà phản bội mình, lúc đó Nhược Vi liền thừa nhận mắt mình mù mà đi yêu lầm người thôi.

Nhưng mà Nhược Vi tin tưởng Hiên Viên Hạo nhất định sẽ không phản bội mình, cũng giống như mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội hắn vậy.

Rốt cuộc trong lúc mọi người mỏi ánh mắt mong chờ diễn biến bên trong, từng cây từng cây những mầm non nhỏ dưới đất dần chui lên, sau khi Nhược Vi biết tin tức, liền lôi kéo Hiên Viên Hạo hướng nhà ấm lớn chạy đến.

Đến nhà ấm lớn, trong mặt đất lấm tấm nhưng mầm cây xanh mơn nhỏ nhắn thiếu chút nữa khiến Nhược Vi vui mừng mà phát khóc, phải biết là Nhược Vi đã tốn rất lớn tâm huyết vào công trình nhà ấm lớn này.

Bây giờ nhìn thấy được hi vọng thành công rồi, làm sao có thể không kích động cho được, "Hạo ca ca, thật tốt quá, có hi vọng rồi, ta biết ngay có thể làm mà." Lời nói của Nhược Vi có chút không được mạch lạc mà lôi kéo tay Hiên Viên Hạo nói.

"Uh, Nhược Vi thông minh như vậy, khẳng định làm được." Hiên Viên Hạo thấy dáng vẻ kích động của Nhược Vi dịu dàng trấn an nói, Hiên Viên Hạo biết Nhược Vi vì cái nhà ấm lớn này mà tốn bao nhiêu tâm huyết, bây giờ nhìn đến một mảnh vườn toàn những mầm non nhỏ kia thì từ nội tâm Hiên Viên Hạo cũng phát ra cảm giác vui mừng thay cho Nhược Vi.

"Năm nay mùa đông rau dưa cam đoan đủ, đến lúc đó Hạo ca ca muốn ăn cái gì Nhược Vi tất cả đều cho ngươi làm, đúng rồi, chờ thời điểm rau dưa có thể ăn được rồi, còn phải cho người đưa đến cho cha mẹ nữa, để cha mẹ trong mùa đông cũng có thể ăn được một chút rau dưa để đổi vị." Nhược Vi hưng phấn nói, Nhược Vi bây giờ đã rất tự nhiên mà gọi hai vợ chồng Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên là cha mẹ rồi.

"Được, Nhược Vi muốn gì đều được." Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi hiện tại có cái gì cũng sẽ nghĩ đến cha mẹ đang ở kinh thành, thỏa mãn than một tiếng, có được thê tử như thế chồng còn đòi hỏi gì hơn nữa.

"Uh, mấy ngày nay đã cho người làm cho cha mẹ cùng tổ phụ tổ mẫu mấy bộ y phục, chừng nào mà huynh cho người tặng đồ đến Kinh Thành thì bảo họ cùng mang trở về chung luôn nha, còn có chút mật ong, lần trước mấy cái mà cha mẹ mang về có thể đã dùng hết rồi, lần này cũng cùng mang đi một ít trở về luôn nha, còn có mấy thứ đồ khác nữa, sắp xếp lại chắc cũng được một xe ngựa rồi đó!" Nhược Vi nhớ lại những thứ cần mang đến kinh thành.

"Ha ha, Nhược Vi, đồ mà muội chuẩn bị thật ra so với ta còn nhiều hơn, cô nương này làm một người vợ so với người làm nhi tử như ta đây còn muốn hiếu thuận hơn rồi." Hiên Viên Hạo trêu ghẹo nói.

"Tất nhiên, ta chính là nàng dâu hiếu thuận nhất trên đời này." Nhược Vi cũng không mắc cỡ nhìn Hiên Viên Hạo nói.

Một tháng sau, bên trong nhà ấm lớn đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, bên trong lều lớn một mảnh sắc xuân dào dạt, bừng bừng sự sống, một tháng trước rau dưa vẫn chỉ còn là những mầm non nhỏ, trải qua thời gian một tháng lớn lên, dáng dấp bây giờ so với rau dưa bình thường cũng đã cao bằng rồi.

Hơn nữa mỗi gốc cây rau dưa đều phát triển lớn hơn các loại rau dưa bình thường, lại không hề xuất hiện tình trạng cao thấp không đều, quan trọng nhất là phía trên tất cả các luốn rau cũng không có dấu vết bị côn trùng cắn qua, hơn nữa mỗi gốc rau đều xanh non mơn mỡn, cực kỳ mê người.

Mặc dù là trước mắt mới chỉ có cải trắng rau hẹ đều thuộc loại rau có thời kì sinh trưởng ngắn là có thể ăn, nhưng vào thời điểm thời tiết của tháng mười một loại này mà vẫn có thể ăn được các loại rau xanh tươi như vậy đã là chuyện đáng giá làm cho người ta vui mừng rồi.

Nước dùng để tưới rau là nước mà Nhược Vi đã thêm vào một chút nước Linh Tuyền Thủy ở bên trong không gian, cho nên rau dưa mới có thể có dáng dấp đặc biệt xanh tươi như vậy, hơn nữa mỗi gốc rau dưa đều phát triển không xê xích bao nhiêu, không có luốn rau nào nhìn không đẹp mặt cả, và cũng chính vì vẻ bề ngoài như vậy mà những luốn rau này đã tăng thêm không ít phần thèm thuôn của mọi người.

Chờ thêm vài ngày nữa, Nhược Vi dự định cho các cửa hàng dưới danh hiệu Vi các bắt đầu bán các loại rau dưa bên trong nhà ấm lớn, nhưng mỗi ngày đều phải hạn chế, không phải rau dưa số lượng không đủ, nhưng phải giữ vững cái nguyên tắc vật hiếm có mới là quý này.

Một xe rau dưa đã sắp được thêm roi thúc ngựa đưa đi kinh thành, Nhược Vi đưa cho hộ vệ và phu xe một bầu Linh Tuyền Thủy, dặn dò hộ vệ mỗi ngày tưới ít nước lên trên mặt rau, như vậy thì thời điểm khi rau dưa được đưa đến kinh thành sẽ vẫn còn tươi ngon giống như mới vừa hái vậy.

Thời điểm hộ vệ đem rau dưa đưa đến Hiên Viên phủ, vừa vặn hai ngày nữa Hiên Viên phủ sẽ phải mời khách, Nhược Vi đưa đi một xe ngựa chất đầy rau dưa vừa vặn giúp họ một cái đại ân.

Thời điểm hộ vệ đem rau dưa đưa đến kinh thành, Vi các còn chưa bắt đầu bán rau dưa, cho nên rau dưa xanh tươi do Hiên Viên phủ dùng để mời khách đều là độc nhất vô nhị trước khi Vi các bán ra các loại rau này, chính vì vậy đã khiến địa vị của Hiên Viên phủ trong thời điểm đó ở kinh thành vô tình lại được nâng lên một tầng.

Hiên Viên phủ tại Kinh Thành, trong lúc này tại Vinh Thọ đường hai phu thê Hiên Viên Kiệt đang cùng lão thái thái lão thái gia đang thương lượng chuyện yến tiệc hai ngày tới, sau khi phu thê Hiên Viên Kiệt trở về từ Liễu gia thôn vẫn luôn ở nhà đóng cửa không ra, các loại tiệc tùng khác hai vợ chồng đều cũng nhau vắng mặt.

Đang ở thời điểm mọi người tại Kinh Thành đều chiềm trong nghi ngờ, thì Hiên Viên phủ lại cho thiếp mời đưa tới tất cả các phủ đệ mời mọi người đến Hiên Viên phủ tham dự cuộc vui.

Dĩ nhiên xem cuộc vui là chuyện nhỏ, quan trọng là kể từ sau khi Hiên Viên phủ truyền ra tin tức Hiên Viên Hạo cùng một cô nương ở nông thôn đính hôn liền đóng cửa từ chối tiếp khách đến bây giờ, tất cả phủ đệ ở Kinh Thành đều đang đoán có phải cuộc đính hôn của Hiên Viên Hạo cùng Nhược Vi là có ẩn tình khác bên trong hay không, cũng cảm thấy người của Hiên Viên phủ đóng cửa từ chối tiếp khách lâu như vậy cũng là bởi vì không muốn thấy nàng dâu Nhược Vi xuất thân thấp kém này, hiện tại rốt cuộc quyết định muốn đối mặt thực tế rồi, mọi người vẫn còn đang lén lút đánh cuộc Hiên Viên phủ có thể từ hôn hay không.

Nhược Vi nếu là biết mọi người ở Kinh Thành bởi vì chuyện mình cùng Hiên Viên Hạo đính hôn mà sinh ra nhiều lời đồn như vậy, nhất định sẽ nói một câu. Xem đi! Mấy chuyện như vậy cũng chỉ có mấy người có tiền ăn no rững mỡ không có chuyện làm mới làm được thôi. Sau khi hộ vệ chạy xe ngựa đến cửa đại môn của Hiên Viên phủ dừng lại, nói cho người gác cổng mình là từ Liễu gia thôn thuộc Vĩnh An trấn chạy tới tặng đồ, dĩ nhiên, người gác cổng nhanh chóng đem tin tức đưa vào.

Hộ vệ rất nhanh vào Hiên Viên phủ, quản gia trước tiên chiêu đãi, dù sao hộ vệ này cũng là người đại diện cho Nhược Vi, hơn nữa quản gia biết cô nương này còn là thiếu nãi nãi chưa qua môn mà sau khi mấy vị chủ tử đến Liễu gia thôn yêu thích rất nhiều, cho nên chuyện tiếp đón hộ vệ một chút cũng không hề chậm trể cũng không tỏ vẻ kỳ thị gì.

Mấy người ở Vinh Thọ đường cách đó không xa cũng biết chuyện Nhược Vi phái người tặng lễ tới, sau khi mấy người biết tin tức hiển nhiên cũng rất cao hứng.

Quản gia gọi vị hộ vệ tặng lễ tới, cầm tấm danh mục quà tặng mà hộ vệ đưa cho, kích động đi trở lại Vinh Thọ đường.

"Thỉnh an các vị chủ nhân, nô tài đã an bài vị tiểu ca tới tặng lễ kia đi nghỉ ngơi rồi ạ, đây là danh mục quà tặng mà vị tiểu ca đó mang đến, xin chủ tử xem qua."

Mấy người thấy quản gia trong ngày thường rất chững chạc lúc này cầm tấm danh mục quà tặng này lại có chút kích động, không biết chuyện gì khiến vị quản gia chững chạc này lại kích động thành bộ dáng như vậy.

Cố Thanh Liên nhận lấy danh mục quà tặng trong tay quản gia vừa nhìn, cũng là trong nháy mắt trợn to cặp mắt, há hốc mồm ra, hồi lâu cũng không đóng lại, làm mấy người khác cũng hiếu kỳ không thôi, thoạt nhìn một danh mục quà tặng rất bình thường mà lại khiến nàng dâu ( thê tử ) luôn luôn có kiến thức rộng rãi kinh ngạc thành bộ dáng như vậy.

Lão thái thái thấy bộ dáng kinh ngạc của Cố Thanh Liên, cũng tò mò không thôi đem danh mục quà tặng lấy tới vừa nhìn, quả nhiên, lão thái thái nét mặt cũng trở thành như vậy, hai người bên cạnh thấy mẹ chồng cùng nàng dâu cả hai người đều như vậy, cũng không ngừng tò mò đem danh mục quà tặng cầm qua vừa nhìn, nhất thời, hai người nét mặt giống nhau như đúc, cũng kinh ngạc không thôi.

Trên danh mục quà tặng đến tột cùng viết cái gì có thể khiến mấy vị chủ tử kinh ngạc như vậy ! Những người làm đứng ở một bên phục vụ trong lòng nghi ngờ suy nghĩ.

"Mẹ, nha đầu Nhược Vi này cũng quá thông minh rồi, mùa đông thế nhưng nàng vẫn có thể trồng ra các loại rau xanh này, nhưng mà vật này cũng đưa đến thật đúng lúc, ngày mai vừa đúng dịp cần dùng tới, bây giờ có thể thêm mấy món rau dưa tươi xanh vào thực đơn rồi mà còn có thể tạo thành chuyện rất đổi hành diện nữa chứ." Cố Thanh Liên một lúc sau cảm khái nói.

"Đúng vậy a, cũng may là nha đầu này nghĩ tới chúng ta, tất cả vật dụng cần dùng trong nhà đều tặng nhiều hơn một chút, không phải vì mình làm y phục, thì cũng chính là đồ ăn tốt, nha đầu này là một đứa bé rất hiếu thuận." Lão thái thái cười vui vẻ nói, có cháu dâu hiếu thuận như vậy tâm tình lão thái thái đương nhiên tốt rồi.

Nhược Vi đã từng tặng cho lão thái thái vài bộ quần áo, khiến trong lòng lão thái thái cảm thấy Nhược Vi là một người rất thân thiết, có cái gì cũng nhớ tới lão nhân như bà đây, tuy còn chưa có gặp mặt nhưng Nhược Vi đã cứ như vậy mà đem lòng của lão thái thái cùng lão thái gia thu phục mất rồi, có thể nói là làm không uổng phí.

"Nha đầu Nhược Vi đưa loại mật ong gì đó ta cùng lão già đã uống, thấy thân thể quả thật thay đổi tốt hơn rất nhiều, cũng thua thiệt cho nha đầu này phải nhớ đến hai vị lão gia già khọm như chúng ta đây!" Lão thái thái vui mừng nói.

"Mẹ, tối hôm nay sai phòng bếp làm mấy loại rau dưa mà nha đầu Nhược Vi đưa tới, để cha cùng mẹ nếm thử một chút hiếu tâm của cháu dâu ạ".

"Được, con phân phó đi!" Lão thái thái hớn hở đồng ý, mặc dù nói Hiên Viên gia cũng coi là rất có tiền, nhưng là muốn ăn rau dưa tươi xanh còn là rất khó.

Lão thái thái vốn chính là người có sở thích ăn uống thanh đạm, vừa đến mùa đông, lão thái thái thường là khẩu vị đặc biệt không tốt, mùa đông phần lớn là chỉ có cá cùng thịt heo, rau dưa ít đến thương cảm, khiến lão thái thái rất là phiền não, hiện tại Nhược Vi trong mùa đông vẫn trồng ra được rau dưa, lão thái thái thật có lộc ăn.

Đầu bếp phòng bếp chứng kiến rau dưa xanh tươi mơn mỡn được đưa đến đây thì cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, vẫn là bị người khác đẩy bả vai vài cái mới phục hồi tinh thần lại mạ chuẩn bị nấu ăn.

Tất cả mọi người ở phòng bếp bị chuyện rau dưa tươi xanh này làm cho chấn động vô cùng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong mùa đông bọn họ thấy được rau dưa tươi xanh đến như vậy.

Lúc ăn cơm tối lão thái thái cùng lão thái gia so với bình thường ăn hơn một chén, phu thê Hiên Viên Kiệt cũng ăn không ít, mấy đĩa rau dưa cũng bị càn quét sạch sẽ, mấy chủ tử cũng đều ăn rất hài lòng.

Lão thái thái thật lâu rồi mới ăn được một bữa ăn hài lòng đến như vậy, nghĩ đến có thể mấy ngày nữa rau dưa lại không còn nữa rồi, tâm tình lại trở nên không xong, Cố Thanh Liên nói để Nhược Vi lại đưa tới thêm nữa liền được rồi, Nhược Vi hiếu thuận như vậy, không cần bọn họ nói khẳng định cũng sẽ đưa tới, lão thái thái mới vui vẻ đi nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.