Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 183: Chương 183




Nhược Vi ở chỗ Nhạc tiên sinh cùng hai người Nhạc tiên sinh và Cố Khải hàn huyên một lúc lâu, thảo luận một ít chuyện của thư viện sau đó liền dẫn Đào Đào vẫn ngồi không yên cùng với Thụy Ca vẫn rất an tĩnh chờ đợi đi tìm mấy vị đại nho gia.

Sau khi cùng mấy vị đại nho gia thảo luận rõ ràng một phen ý nghĩ của mình, mới thật sự yên lòng mà đi dạo một vòng thư viện, kể từ khi thư viện xây dựng xong, Nhược Vi vẫn không có cơ hội tốt mà tĩnh tâm thư thái dạo xem một chút tòa thư viện do mình chế tạo này, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội có thể thoải mái đi dạo một phen.

Nhược Vi dẫn hai cậu bé bước chầm chậm quanh thư viện, thời tiết tháng Bảy có chút nóng, trong thư viện trồng khá nhiều cây, Nhược Vi đi tới dưới một bóng cây, nơi mà ánh mặt trời không chiếu tới, thỉnh thoảng một luồng gió nhẹ thổi qua, vô cùng thoải mái.

Nhìn thư viện mà mình tự tay tạo dựng nên này, nếu nói tâm tình không kích động đó là nói dối, nhưng Nhược Vi chỉ là tương đối dễ dàng bình ổn tâm tình của mình mà thôi.

Phòng ăn, khu lâu ký túc xá, Tàng Thư Lâu, Nhược Vi đều đi xem một lượt, trong thư viện rất nhiều nơi Nhược Vi biết là nó như thế nào, nhưng cũng chưa nhìn kỹ toàn bộ, hôm nay thừa cơ hội này, coi như là kiểm tra một lần các thành quả của mình.

Các nho sinh trong thư viện thỉnh thoảng cũng có đụng phải mấy người tỷ đệ Nhược Vi, đều rất lễ phép cùng Nhược Vi chào hỏi, Nhược Vi là người thành lập Nhược Thủy thư viện chuyện này trong thư viện tất cả mọi người đều biết.

Nho sinh trong thư viện đối với Nhược Vi đều rất tôn kính, dù sao người có thể đem mấy nhân vật được mọi người kính trọng trong giới thư hương mời tới được thư viện trước mắt cũng chỉ có một mình Nhược Vi là làm được.

Điều kiện trong thư viện rất tốt, chim hót hoa thơm, có chút cảm giác thế ngoại đào nguyên tách biệt với đời sống bên ngoài, làm cho người ta rất dễ dàng buông lỏng tâm tình của mình, quên mất sầu lo cùng phiền não.

Số lần Thụy Ca cùng Đào Đào tới thư viện cũng không ít, kể từ sau khi thư viện làm xong, Đào Đào cùng Thụy Ca trên căn bản là mỗi ngày đều tới thư viện một chuyến. .

Hai huynh đệ đối với đường lối trong thư viện là vô cùng quen thuộc, Nhược Vi cũng rất quen thuộc, nhưng quen thuộc là trên bản vẽ phát họa thư viện, nếu đem ra đối ứng với sự vật thực tế có lúc cũng sẽ có phản ứng hơi chậm một chút.

Sau khi mấy tỷ đệ ở thư viện quanh đi quẩn lại một vài vòng, mới tính toán lên đường trở về Nhược Thủy Sơn Trang, trước khi đi, Nhược Vi mang theo hai đệ đệ đến chỗ mấy vị tiên sinh nói lời bái biệt rồi về nhà.

Lúc trở lại Nhược Thủy Sơn Trang, vừa đúng lúc là thời gian dùng cơm trưa của mọi người trong nhà, lão thái thái cùng lão thái gia thấy mấy tỷ đệ Nhược Vi về kịp thời gian dùng cơm cũng rất vui mừng, vội sai người làm nhanh chóng đưa mấy phần món ăn vốn dự định để lại cho mấy tỷ đệ mau mau bưng lên.

Người một nhà ấm áp dùng qua cơm, lão thái thái cùng lão thái gia có thói quen ngủ trưa, sau khi dùng qua cơm xong, liền về nghỉ ngơi, tối ngày hôm qua Nhược Vi bị Hiên Viên Hạo giày vò mệt mỏi, lại đi dạo thư viện cho tới trưa, hiện tại cũng có chút mệt mỏi, sau khi đưa lão thái thái cùng lão thái gia trở về phòng nghỉ ngơi, cũng trở về gian phòng của mình ngủ trưa.

Nhược Vi ngủ một giấc rất say, ngủ cả một buổi chiều, cho đến khi Hiên Viên Hạo trở về từ trấn trên vẫn không hề tỉnh lại.

Ngay khi Hiên Viên Hạo trở lại từ trấn trên, liền trực tiếp trở về viện của mình, thời điểm đến cửa phòng ngủ, Xuân Phân nói cho Hiên Viên Hạo biết Nhược Vi đã ngủ một buổi chiều vẫn còn chưa tỉnh, có thể là gần đây quá mệt mỏi, khiến Hiên Viên Hạo giảm nhỏ giọng một chút, không muốn đánh thức người dậy.

Hiên Viên Hạo nhỏ giọng vào phòng, bàn tay nhẹ nhàng vén trướng mành lên, thấy chân mày Nhược Vi hơi nhíu lại, giống như có chút không thoải mái trong giấc ngủ.

Hiên Viên Hạo lo lắng sờ sờ trán Nhược Vi, cảm giác dáng vẻ Nhược Vi giống như có chút nóng lên, trong lòng quýnh lên, vội vàng kêu lên: "Người tới, nhanh đi trấn trên mời đại phu ." Hiên Viên Hạo vội vàng hô.

"Thiếu gia, sao vậy ạ, có phải thiếu phu nhân ngã bệnh hay không?" Xuân Phân nghe thấy giọng nói của Hiên Viên Hạo vội vàng chạy vào trong phòng lo lắng hỏi.

"Trán Nhược Vi hơi nóng, có thể là bị sốt, mau sai a Phúc đi trấn trên thỉnh đại phu." Hiên Viên Hạo lo lắng nhìn Nhược Vi.

"Dạ, nô tỳ đi ngay." Xuân Phân thấy chủ tử của mình thật là đã ngã bệnh, vội vã hướng ngoài phòng chạy đi.

Sau khi Xuân Phân đi rồi, Hiên Viên Hạo lại phân phó một tiểu nha đầu khác mang nước lạnh tới đây, tự mình rửa mặt lau người cho Nhược Vi, nha đầu hội này chính là người ở bên người Xuân Phân – tỳ nữ đắc lực bên cạnh Nhược Vi, những người khác đều đã đi thư viện làm chuyện Nhược Vi giao phó, tới buổi tối mới trở về.

A Phúc rất nhanh thỉnh đại phu trở về, hiện tại tốc độ từ Liễu gia thôn đến trấn trên so với trước kia đã nhanh hơn một chút rồi, hơn nữa Nhược Vi trong không gian có nuôi ngựa, Liễu gia thôn mấy năm này lại sửa lại đường đi, từ trấn trên ngồi xe ngựa đến Liễu gia thôn không bao lâu là có thể đến.

Đại phu là bị a Phúc lôi kéo tiến vào nhà, đại phu này niên kỷ cũng không nhỏ, bị a Phúc một đường nắm kéo tiến vào nhà, thiếu chút nữa đã bị a Phúc làm cho mệt chết.

"Cái tên tiểu tử nhà ngươi, không thể chậm một chút sao, lão phu cũng sắp bị cái tên tiểu tử nhà người làm té chết." Lão đại phu một đường trề môi nói khẽ đi vào phòng.

"Thiếu gia, đại phu đã thỉnh trở về rồi." A Phúc kích động ở ngoài phòng nói lớn, Hiên Viên Hạo vừa nghe âm thanh của A Phúc, kích động đứng lên.

Sau khi A Phúc đi, không bao lâu sau Nhược Vi liền tỉnh lại, nhưng một lát sau Nhược Vi liền ói đến trời đất u ám, khiến Hiên Viên Hạo bị dọa sợ, thấy Nhược Vi ói lợi hại, đau lòng vô cùng, hận không được thay Nhược Vi chịu khổ, nhưng hắn chỉ có thể nhìn Nhược Vi khó chịu, lại không giúp được gì, nhìn Nhược Vi như vậy trong lòng Hiên Viên Hạo cũng khó chịu vô cùng.

Sau đó không biết làm sao mà lão thái thái cùng lão thái gia cũng biết, cũng chạy tới đây xem Nhược Vi, thấy Nhược Vi như vậy, lão thái thái có chút khẩn trương, trong lòng có chút ý tưởng, nhưng lại sợ bản thân mình lại suy tưởng quá nhiều, cũng một mặt nóng nảy chờ ở đây, khuyên cũng khuyên không đi.

Sau đó phu thê Hiên Viên Kiệt cũng chạy tới với gương mặt đầy lo lắng, Cố Thanh Liên lại hoàn toàn không có hướng suy nghĩ giống như ý tưởng của bà bà, thật sự cho là Nhược Vi đã ngã bệnh, lão thái thái nhìn bộ dáng này của con dâu, dở khóc dở cười, người cũng đã mấy chục tuổi rồi, mà một chút kinh nghiệm cũng không có, chuyện rõ ràng như vậy, lại không hề suy nghĩ đến.

Lão thái thái nghĩ thầm may mà bản thân mình không phải là người mẹ chồng ác độc gì, bằng không với tính tính này của con dâu thật đúng là có chút làm cho người ta không yên lòng.

Sau khi nghe được đại phu đã đến, tất cả mọi người đều cảm thấy thần kinh run lên, Hiên Viên Hạo nhanh chóng đứng dậy, đem lão đại phu chỉ mới vừa được giải thoát ra khỏi tay thuộc hạ A Phúc một cái đã kéo vào trong phòng, lão đại phu cảm giác mình cũng sắp bị người của nhà này giày vò đến chết rồi.

"Đại phu, nhanh lên một chút bắt mạch cho nương tử của ta, nương tử của ta giống như ngã bệnh." Hiên Viên Hạo vội vàng hướng lão đại phu nói.

"Ai! Tiểu tử, gấp cái gì, lão phu cũng sắp bị các ngươi lôi kéo đến không thở ra hơi rồi, còn bắt mạch cái gì được nữa, nếu thúc giục lão phu nữa, thì cái gì lão phu cũng đều không quản." Lão đại phu tức giận trợn mắt nhìn Hiên Viên Hạo một cái.

Hiên Viên Hạo ngượng ngùng nhìn lão đại phu một cái, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng ổn định tâm tình, nhìn lão đại phu chầm rì rì mở ra hòm thuốc của mình, lấy ra ngân châm đặt ở đầu giường.

Lão đại phu chậm rãi chẩn mạch cho Nhược Vi đang nằm ở trên giường, sắc mặt không vui không giận, khiến tâm tình của Hiên Viên Hạo thấp thỏm không yên.

Sau khi lão đại phu bắt mạch xong, lại chậm rãi đem ngân châm lấy ra bày đặt trên giường thu vào trong hòm thuốc, làm trái tim nhỏ của Hiên Viên Hạo sợ run lên một cái.

"Đại phu, nương tử của ta rốt cuộc thế nào." Hiên Viên Hạo thấy lão đại phu vẻ mặt bình tĩnh, lại không nói cho mình Nhược Vi ra sao rồi, vội vàng hỏi.

"Tiểu tử, gấp cái gì, tuổi vẫn còn trẻ cần phải có chút kiên nhẫn chứ, bằng không phu nhân của ngươi về sau lại phải chịu tội." Lão đại phu chậm rãi nói, vẻ mặt một chút biến hóa cũng không có.

"Đại phu, nương tử của ta ra sao rồi, ông nói rõ ràng đi!" Hiên Viên Hạo rối rắm hướng lão đại phu nói.

"Tiểu tử, tuổi còn nhỏ, sao tính khí lại nóng nảy như vậy! Cái này cũng không tốt đâu." Lão đại phu tuyệt không sốt ruột nhìn Hiên Viên Hạo nói, Hiên Viên Hạo có loại cảm giác lão đại phu cố ý để cho mình nóng nảy.

"Đại phu, ngài cũng đừng có thừa nước đục thả câu nữa, bằng không nhi tử đây của ta sẽ vội chết mất, ngài cùng không cần chấp nhặt với hắn." Cố Thanh Liên thấy bộ dạng nhi tử cũng sắp nổi giận rồi, vội nói với lão đại phu.

"Ha ha, tiểu tử, lão phu đây chính là muốn tốt cho ngươi, vợ của ngươi hiện tại đã mang thai hai tháng, tính khí của ngươi nếu cứ như vậy nữa cũng không tốt đâu, vợ của ngươi sẽ phải chịu khổ đó, nhưng hôm nay bị động thai khí, chẳng qua vấn đề không lớn, hảo hảo tu dưỡng mấy ngày là được." Lão đại phu sờ sờ lên râu mép của mình vui vẻ nói.

"Mang thai, nương tử của ta thật sự mang thai." Hiên Viên Hạo kích động mà hỏi, thận trọng nhìn lão đại phu.

Gương mặt Lão thái thái cũng rất kích động, mặc dù vừa mới bắt đầu đã đoán được phần nào, nhưng vẫn không dám xác nhận, bây giờ nghe lời nói xác định của đại phu, trong đầu vui mừng không thôi, phải biết lão nhân gia bà đây trông mong ngày nay đã rất lâu rồi.

Cố Thanh Liên nghe lời nói của đại phu, lúc mới đầu là chợt sững sờ, sau khi phản ứng kịp, cũng là mặt cười rực rỡ, mình sắp được làm tổ mẫu rồi, về sau sẽ có cháu nội mập mạp để ôm, trong đầu cực kỳ vui mừng.

Hai cha con Lão thái gia cùng Hiên Viên Kiệt chờ ở phòng ngoài, dù sao thì nam nữ cũng khác biệt, nghe được âm thanh truyền ra từ bên trong, hai cha con Lão thái gia nghe không rõ lắm, trong lòng nôn nóng vô cùng.

"Thế nào, còn chưa tin y thuật của lão phu ?" Lão đại phu bất mãn nhìn Hiên Viên Hạo một cái, thấy dáng vẻ kích động của Hiên Viên Hạo, âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ tiểu tử này thật ngốc.

"Không có, không dám, không dám." Hiên Viên Hạo bị lão đại phu hù dọa vội vàng lắc đầu, còn đâu chút nào phong thái của ngày xưa.

"Hừ, vậy còn nghe được." Lão đại phu lúc này mới thoả mãn mà gật gật đầu, lại nói Hiên Viên Hạo chuẩn bị giấy và bút mực, viết xuống phương thuốc an thai.

Hai cha con Lão thái Gia chờ ở phòng ngoài hoàn toàn bị mọi người bên trong nhà quên lãng, mãi mới chờ được đến lúc thấy một nha đầu đang đi ra ngoài mà gọi lại, từ trong miệng tiểu nha đầu này biết được Nhược Vi mang thai, gương mặt hai cha con đều là vui mừng, mình sắp có tôn tử ( tằng tôn ) để ôm rồi.

Nhược Vi nằm ở trên giường, ánh mắt một hồi lâu mới từ hai chữ mang thai này phục hồi lại tinh thần, mình mang thai, sắp được làm mẫu thân rồi, trong bụng của mình có một bảo bối huyết mạch tương liên cùng mình, Nhược Vi khẽ vuốt ve bụng vẫn còn đang rất bằng phẳng mà nghĩ ngợi.

Sau khi phục hồi tinh thần lại thì chính là mừng rỡ như điên, bảo bảo trong bụng chính là người nối dài tình yêu của mình cùng Hạo ca ca, trong lòng Nhược Vi ngọt ngào nghĩ đến, khóe miệng nâng lên một nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Nhìn bóng dáng kích động mơ hồ của Hiên Viên Hạo bên ngoài trướng mành, Nhược Vi trong lòng ấm áp, đời này chỉ cần như vậy cũng đã rất đáng giá rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.