Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 192: Chương 192




Sau tiệc đầy tháng, cuộc sống của Nhược Thủy Sơn Trang lại trở về như bình thường. Mỗi ngày Nhược Vi sẽ chăm sóc cho Đậu Đậu và Cầu Cầu nên không thể làm được nhiều việc cho nên nàng dứt khoát giao sản nghiệp cho Thụy Ca và Đào Đào.

Nhược Vi nghĩ: dù sao sau này cũng phải giao cho hai đệ ấy, bây giờ coi như là rèn luyện một chút.

Vì vậy mà Thụy Ca và Đào Đào bước lên con đường “không có lối về”. Ngày nào hai huynh đệ cũng thức khuya dậy sớm nên gầy đi rất nhanh, Nhược Vi bị hù sợ, nàng không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành thế này.

Sau đó một thời gian dài, Nhược Vi không dám giao quá nhiều việc cho Thụy Ca và Đào Đào. Nhưng mà cũng nhờ vậy mà hai huynh đệ học được không ít kinh nghiệm.

Sau tiệc đầy tháng vừa vặn là sắp tới kì thi. Lần này Nhược Thủy thư viện cũng cử học trò đi thi.

Mặc dù Nhược Thủy thư viện mới được thành lập nhưng danh tiếng thì lại không nhỏ. Trong phạm vi vài trăm dặm, không ai là không biết đến.

Lần này đi thi, học trò của Nhược Thủy thư viện cũng chỉ muốn thử sức mình. Nhược Thủy thư viện thành lập cũng được nửa năm nên học trò học được cũng không ít thứ.

Học trò của Nhược Thủy thư viện sẽ luôn có tâm trạng thoải mái, yêu đời, không phải là loại người giả thanh cao hay cổ hủ.

Nhược Thủy thư viện luôn liền chú trọng bồi dưỡng tính cách cho học trò. Bởi vì một người nếu không thể vượt qua được cám dỗ thì rất dễ sa ngã.

Hơn nửa năm, học trò ở đây đối với mọi chuyện luôn có phản ứng mạnh hơn người bình thường một chút.

Lần này đi thi, Nhược Thủy thư viện cũng không hi vọng là sẽ đậu, chủ yếu là họ muốn rèn luyện cho học trò.

Dĩ nhiên nếu học trò có thể trúng cử thì quá tốt, chỉ là đó không phải là mục tiêu quan trọng nhất. Sau khi Nhược Vi mang thai, có rất nhiều trong Nhược Thủy thư viện đều nghe theo Thụy Ca và Nhạc lão sư nhưng họ đều có nói với Nhược Vi. Hơn nữa chuyện quan trọng đều thông qua Nhược Vi mới được thực hiện.

Kì thi này tốn bao nhiêu tiền đều là do Nhược Thủy thư viện chi trả. Nhưng mà chỉ có học trò tốt mới được hưởng đãi ngộ này.

Bình thường học trò nghèo sẽ cố gắng học hành hơn, vì họ rất quý trọng cơ hội này.

Nhược Vi cũng nghĩ không phải gia cảnh quyết định tất cả. Nếu có học trò vì hoàn cảnh của mình mà buông bỏ bản thân thì nàng sẽ không nhìn đến.

Lần này đi thi tổng cộng 16 người. Trong đó 11 người có gia cảnh bình thường. Mấy người này có thể trước khi tới thư viện thì có chút tự ti nhưng sau này tuyệt đối không có, chỉ có thể tự tin vào chính mình.

5 học trò khác thì có hoàn cảnh khá hơn. Nhưng cũng không phải là người dựa vào hoàn cảnh của mình mà ức hiếp người khác.

Lần này đi thi cho dù kết quả như thế nào, thư viện cũng sẽ đối xử với họ như bình thường.

Không vì trúng cử mà đối xử tốt hơn cũng không vì rớt mà đối xử tệ đi. Học trò của Nhược Thủy thư viện vĩnh viễn ngang hàng với nhau.

Nếu 16 người này có thể đậu hết thì thư viện sẽ có thêm 16 Tiểu Tú Tài rồi.

Nhược Thủy thư viện sẽ phái người đi thu xếp mọi thứ, học trò chỉ cần lo ôn thi là được. Có thể nói học trò của Nhược Thủy thư viện quả thật rất may mắn.

Thi viện là ba năm mới thi một lần, vừa vặn năm nay lại có một kì thi. Thật là may mắn.

Sau khi xem qua thông tin của học trò đi thi, Nhược Vi cũng không chú ý nhiều. Ngày nào nàng cũng chời đùa với Đậu Đậu và Cầu Cầu. Lão thái thái và mẹ chồng thì vừa có thời gian là chạy tới đây chơi.

Tình cảnh này làm cho Nhược Vi vô cùng hạnh phúc. Sau khi ở cữ xong, cuộc sống của Nhược Vi lại trở về như cũ. Lão Thái Gia và lão thái thái cũng đã rất nhớ mấy món ăn của Nhược Vi.

Nhược Vi mình cũng rất nhớ nhà bếp, vừa có thời gian là nàng lại xuống bếp làm một bữa cơm ngon. Ngày ngày lão thái thái và Lão Thái Gia đều khen ngợi Nhược Vi hiếu thuận.

Bất tri bất giác, thời gian thi cử đã qua. Nhược Vi thân là người sáng lập ra Nhược Thủy thư viện, nếu nói không có chút ngóng trông là không thể nào.

Kết quả đã được định trước, cho dù có lo lắng cũng vô dụng.

16 học trò đi thi đã quay về, Nhược Vi kêu Thụy Ca đi xem họ như thế nào. Thụy Ca nói tâm trạng của họ cũng không tệ.

Mặc dù Thụy Ca còn nhỏ, nhưng đã là trúng Cử nhân. không thể không nói Thụy Ca ở phương diện này rất có thiên phú, đệ ấy lại chịu khó, rất cố gắng học tập cho nên trúng cử cũng là chuyện đương nhiên.

Nhược Vi muốn Thụy Ca tiếp xúc nhiều hơn với học trò. Dù sao sau này đệ ấy cũng là người kế thừa thư viện.

Thụy Ca cái gì cũng tốt, chỉ có quá già dặn. Cho nên nàng không thể gây quá nhiều áp lực cho đệ đệ.

Cho đến khi Đậu Đậu và Cầu Cầu được sanh ra thì tính tình của Thụy Ca mới hiền hòa đi đôi chút.

Vốn là Nhược Vi còn lo lắng Thụy Ca và Đào Đào có thể vì nàng sinh con mà xa lánh nàng. Nhưng sự thật lại không như vậy, Nhược Vi cảm thấy rất vui mừng.

Trước kia Nhược Vi chỉ có Thụy Ca và Đào Đào thì nàng đã rất thương hai đệ đệ này. Bây giờ lại sinh thêm hai người con, mọi người khẳng định Nhược Vi sẽ không thương hai đệ đệ nữa.

Mặc dù Nhược Vi biết mình nhất định sẽ không làm vậy nhưng nàng lại sợ hai đệ đệ lại nghĩ lung tung rồi xa lánh nàng. Nhưng hai đệ đệ lại đối xử với nàng như bình thường, điều này làm nàng rất vui.

Trong hai huynh đệ, Nhược Vi lo lắng cho Thụy Ca hơn. Vì khi còn nghèo khó Đào Đào vẫn còn nhỏ, còn Thụy Ca lại hơi lớn rồi, nên có thể hiểu được mọi chuyện.

Mọi chuyện trong nhà Thụy Ca đều nhớ rất rõ nên đệ ấy trưởng thành rất sớm. Đây là điều Nhược Vi lo lắng.

Nhược Vi cũng nói chuyện với Thụy Ca nhiều lần, chỉ là hiệu quả không rõ rệt lắm. Tính tình làm sao có thể thay đổi trong ngày một ngày hai được chứ.

Nhưng mà sau khi Đậu Đậu và Cầu Cầu ra đời, Thụy Ca đã dần dần vui vẻ hơn. Nhược Vi hết sức vui mừng.

Bây giờ nhiều chuyện trong thư viện Nhược Vi đều làm theo ý Thụy Ca. Có chuyện gì xảy ra, nàng cũng hỏi ý kiến Thụy Ca rồi mới nói ra ý kiến của mình. Cách xử lý chuyện của Thụy Ca càng ngày càng chững chạc.

Mặc dù Thụy Ca có chút chững chạc nhưng ở trước mặt Nhược Vi thì lại không khác Đào Đào là mấy.

Sau kì thi không bao lâu thì có kết quả, Nhược Thủy thư viện đặc biệt phái người đến Châu Phủ chờ xem thông báo. Học trò đi thi đã bắt đầu quay lại học tập, tâm trạng mọi người đều rất tốt, không có nóng nảy vì chưa có tin tức.

Chờ Châu Phủ ra thông báo thì người được cử đến đó vội vàng chạy về thông báo kết quả cho Nhược Vi.

Nhược Vi nhìn kết quả, 16 học trò đều đậu hết. Bây giờ đã có thân phận đồng sinh (thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài). Nhược Vi mím môi cười một tiếng, kết quả này không ngoài dự đoán của mọi người.

Sau khi Nhược Vi biết kết quả, nàng cũng không thông báo ngay. Nàng muốn xem thái độ của mấy học trò như thế nào.

Đợi đến Châu Phủ đem tin tức tới thì Nhược Vi cho người đi quan sát thái độ của 16 học trò. Ai ai thần thái nhẹ nhõm, cử chỉ đúng mực.

Nhược Vi nghe trong lòng rất hài lòng, kết quả này làm nàng rất vui. Thật không uổng công nàng đã bỏ công dạy dỗ họ.

Nhược Vi cảm thấy tất cả những việc mình làm thật đáng giá. Nàng không biết là bây giờ nên khóc hay nên cười, dù sao Nhược Thủy thư viện cũng đã tốn hao rất nhiều tâm huyết của nàng, nếu không có kết quả gì thì thật là không có ý nghĩa gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.