“Mày là ai?” Mấy người Trương Hoàng Hưng đồng loạt nhìn về phía Triệu Đại Vĩ, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Trong lòng bọn họ rất buồn bực, bây giờ còn có người thích xen vào việc của người khác?
Triệu Đại Vĩ lười đáp lại, đi thẳng về phía bọn họ.
Còn Phan Diễm Hồng thì đi theo sau lưng Triệu Đại Vĩ.
Thấy em trai mình bị đám người này bắt nạt, hàng trăm cảm xúc đồng loạt xuất hiện trong lòng Phan Diễm Hồng, không rõ mùi vị.
Trương Hoàng Hưng không nhận ra Triệu Đại Vĩ, nhưng gã ta nhanh chóng nhận ra Phan Diễm Hồng đứng sau lưng Triệu Đại Vĩ.
“Hoá ra là tổng giám đốc Phan, chị gái của Phan Vũ Hiên!” Trương Hoàng Hưng lạnh lùng nói: “Sao nào, cô tưởng rằng bây giờ còn là lúc Lưu Trường Thịnh nắm giữ khách sạn Thiên Duyệt sao?”
“Tôi nói cho cô biết, trước đây cô có thể hù doạ được tôi, nhưng bây giờ tôi không sợ cô!”
Trương Hoàng Hưng cẩn thận nhìn Phan Diễm Hồng.
Chỉ thấy cả người Phan Diễm Hồng mặc quần áo màu đen, vóc người cao gầy vô cùng nhỏ, đường cong hình chữ S vô cùng uyển chuyển, chân đi giày cao gót, chắc chắn là một mỹ nhân cực phẩm!
Ực!
Gã ta nhìn thấy cũng có chút ngây ngô, thậm chí trong lòng còn sinh ra ý nghĩ tà ác.
Trương Hoàng Hưng nói: “Tổng giám đốc Phan, cô cũng là một đoá hoa ở Phong Lâm này, nghe nói đã từng có rất nhiều người muốn có được cô, thế nhưng lại không có được.”
“Hôm nay, tổng giâm đốc Phan, tôi nể mặt một mình cô, nếu như cô đồng ý ở cùng tôi một đêm, thế tôi sẽ bỏ qua cho em trai cô!”
“Đúng rồi, chẳng những tôi bỏ qua cho em trai cô, hơn nữa sau này tôi còn bảo bọc em trai cô, thế nào?”
Trương Hoàng Hưng đắc ý nói, hoàn toàn không xem Phan Diễm Hồng ra gì.
“Mày vô liêm sỉ! Mày sẽ hối hận!” Phan Vũ Hiên sợ ngây người, phần là vì Trương Hoàng Hưng nói năng lỗ mãng với chị gái mình nên cậu ta tức giận, mặc khác trực giác nói cho cậu ta biết tên Trương Hoàng Hưng này chết chắc!
Dám làm nhục chị Phan Diễm Hồng truóc mặt Triệu Đại Vĩ, tên Trương Hoàng Hưng này đúng là tìm cái chết!
Phan Diễm Hồng có Triệu Đại Vĩ làm chỗ dựa, cũng biết thế lực của Triệu Đại Vĩ vô cùng lợi hại, cộng thêm việc lúc này bị lời nói của Trương Hoàng Hưng làm nhục, cô ta hung hăng nhíu mày một cái: “Trương Hoàng Hưng, anh muốn chết đúng không?”
“Ha ha ha.” Trương Hoàng Hưng cười lạnh không dứt: “Phan Diễm Hồng, không phải cô vẫn cho rằng mình là tổng giám đốc Phan cao quý lạnh lùng đó chứ? Tôi nói cho cô biết, tối nay cô không muốn làm cũng phải làm!”
Trương Hoàng Hưng giơ tay ra: “Bắt Phan Diễm Hồng lại, trái lại tôi muốn nhìn xem, cô ta sẽ phản kháng thế nào.”
“Ôi, đúng là tuyệt phẩm mỹ nhân! Từ trước đến giờ Trương Hoàng Hưng tôi chưa từng được hưởng thụ sự phục vụ của một mỹ nhân xinh đẹp như thế!” Trương Hoàng Hưng càng nói càng hưng phấn.
Giọng nói của Triệu Đại Vĩ lạnh như băng: “Coi tôi như không tồn tại sao?”
“Mày?”
Trương Hoàng Hưng suýt nữa không nhịn được cười: “Mày không có tư cách nói chuyện với ông đây!”
“Giết chết tên đó!” Trương Hoàng Hưng sai người trực tiếp giải quyết ba người Phan Vũ Hiên, Phan Diễm Hồng, Triệu Đại Vĩ!
Nhưng.
Thực tế khác nhau một trời một vực với những gì gã ta tưởng tượng.
Mỗi tay Triệu Đại Vĩ bóp cổ mỗi người, tuỳ ý ném sang một bên, sau đó lập tức đánh ngã mấy người xông tới.
Sau đó, mọi người hoàn toàn không nhìn thấy, Triệu Đại Vĩ ra tay thế nào, kết quả những người xông về phía Triệu Đại Vĩ đều bị trọng thương ngã xuống đất.
Triệu Đại Vĩ như đang ở chốn không người, tự ý bước từng bước đến trước mặt Trương Hoàng Hưng.
Trương Hoàng Hưng kinh hãi không thôi.
“Đừng tới đây… mày là ai?” Trương Hoàng Hưng không nhịn được sự hết hồn hết vía hỏi.
“Tôi sao…” Triệu Đại Vĩ nói: “Là tôi bảo Phan Vũ Hiên thoát khỏi đám côn đồ các người. Nhưng các người lại muốn kéo cậu ấy vào, thế tôi cũng chỉ có thể giải quyết hết tất cả các người!”
Triệu Đại Vĩ đưa tay ra.
Trương Hoàng Hưng bị sợ mau chóng móc dao ra.
“Cẩn thận!” Phan Diễm Hồng nhắc nhở.
Triệu Đại Vĩ lắc đầu, hai ngón tay kẹp con dao của Trương Hoàng Hưng, một cước đá thẳng vào ngực Trương Hoàng Hưng, ngay sau đó lại dùng chân đạp lên người Trương Hoàng Hưng.
Xích!
Tiện tay ném con dao xuống, cắm bên tai Trương Hoàng Hưng, Triệu Đại Vĩ nói: “Dám dùng dao đâm tôi, lá gan của anh đúng là rất lớn!”
Trương Hoàng Hưng bị doạ sợ, tim suýt nữa nổ tung.
Triệu Đại Vĩ quay đầu, hỏi Phan Vũ Hiên: “Ai đang gây song gió ở khu vực này? Là tên Trương Hoàng Hưng này sao?”
“Không phải, Trương Hoàng Hưng chỉ là người dưới trướng anh Long. Nhưng trước kia nơi này cũng không phải địa bàn của anh Long, e rằng Trương Hoàng Hưng có thể tới đây quấy rối là bởi vì thế lực của anh Long đã mở rộng.”
“Anh Long?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Nói với anh Long kia, để anh ta quỳ ở đây một ngày, tôi có thể làm như không có chuyện gì xảy ra. Nếu anh ta dám xem thường lời nói của tôi, tôi sẽ đích thân khiến anh ta biến mất khỏi Phong Lâm này!”
Triệu Đại Vĩ ghét nhất là mấy tên côn đồ!
Cho nên, nếu như tên cái người tên anh Long này thật sự dám xem thường anh, như thế anh sẽ tự mình động tay động chân, mấy câu như khiến anh Long này biến mất khỏi Phong Lâm này chắc chắn không phải một câu sáo rỗng!
Phan Vũ Hiên nói: “Bây giờ tôi đã không còn lăn lộn, tôi không cách gửi lời…”
Triệu Đại Vĩ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trương Hoàng Hưng,
Trương Hoàng Hưng nói: “Đại ca, anh cho tôi truyền lời cũng được, nhưng dù sao cũng phải nói anh là ai chứ?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi tên Triệu Đại Vĩ, ông chủ của khách sạn Trương Ca Thải Vi.”
“Anh chính là Triệu Đại Vĩ?”
Trương Hoàng Huy kinh ngạc.
Trái lại cũng không bởi vì Triệu Đại Vĩ là ông chủ của khách sạn mà bởi vì Triệu Đại Vĩ đưa Lưu Trường Thịnh vào tù. Có tin đồn đại ca Vương Lực Hùng của Phong Lâm mang trên người trăm người nhưng lại đồng ý động tay động chân vì lệnh của Triệu Đại Vĩ!
Tên Triệu Đại Vĩ thật sự như sấm bên tai cũng giống như thần linh trong giới côn đồ ở Phong Lâm!
Triệu Đại Vĩ nói: “Truyền lời.”
“Vâng!” Trương Hoàng Hưng vội vàng gọi điện thoại cho anh Long, tỏ ý rằng Triệu Đại Vĩ muốn ngày mai anh ta đến trước cửa quán ăn của Phan Vũ Hiên quỳ gối một ngày!
“Tại sao?” Anh Long tự cảm thấy mình không hề trêu chọc đến Triệu Đại Vĩ.
Trương Hoàng Hưng lúng túng nói: “Anh Long, là do em trêu chọc Triệu Đại Vĩ, hơn nữa còn làm nhục tổng giám đốc Phan, Phan Diễm Hồng bên cạnh Triệu Tổng…”
“Mẹ kiếp! Mày không biết Phan Diễm Hồng là người phụ nữ của Triệu Đại Vĩ sao?”
“Khốn kiếp!” Anh Long tức giận mắng.
“Không phải có người nói với em, người đó chỉ cảm thấy nhà họ Phan là con cờ trong tay Triệu Đại Vĩ, dùng xong lập tức vứt đi…” Trong lòng Trương Hoàng Hưng cảm thấy vô cùng hối hận, không cẩn thận thăm dò tin tức.
Sau khi gã ta đã xác nhận Triệu Đại Vĩ, Phan Diễm Hồng và cả Phan Vũ Hiên có quan hệ không bao lớn, mới dám động tay động chân với Phan Vũ Hiên.
Kết quả ai ngờ gã ta đoán sai rồi!
“Con mẹ nó, Trương Hoàng Hưng, mày chết chắc rồi!” Anh Long giận tới mức nghiến răng khiến lợi.
“Nói với Triệu tổng, ngày mai ta nhất định sẽ đến quỳ!” Anh Long nói.
“Vâng…”
Trương Hoàng Hưng nói lại lời của anh Long cho Triệu Đại Vĩ nghe.
Triệu Đại Vĩ nói: “Cút đi! Bảo anh Long các người nói được làm được, đừng có chơi trò lừa bịp.”
“Vâng!”
Trương Hoàng Hưng cảm thấy hoàn toàn tiêu rồi.
Chuyện này chọc đến chỗ anh Long, hơn nữa còn khiến anh Long phải quỳ gối, Trương Hoàng Hưng không cần nghĩ, anh Long chắc chắn sẽ không bỏ qua cho gã ta!
Triệu Đại Vĩ nói: “Trương Hoàng Hưng, nếu như tôi là anh, tôi sẽ chọn đi tự thú, có lẽ còn có thể tránh được một kiếp!”
Đen ăn đen mặc dù vui sướng nhưng Triệu Đại Vĩ vẫn hy vọng do cơ quan pháp luật trừng trị.
Đương nhiên, nếu Trương Hoàng Hưng không muốn nghe, vậy thì cũng không liên quan tới anh.
“Vâng!”
Trương Hoàng Hưng biết, chỉ có tự thú mới có thể tạm thời bảo vệ được.
Nhưng…
Gã ta trần đầy hy vọng nhìn Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ nói: “Sau khi ra khỏi tù, anh sống một cuộc sống đàng hoàng có lẽ cũng sẽ không bị trả thù.”
“Vâng!” Trương Hoàng Hưng biết mình nên làm gì rồi.
Triệu Đại Vĩ nói: “Vũ Hiên, ngày mai anh Long gì đó tới đây chuyển lời vừa rồi của tôi cho anh ta nghe.”
“Biết rồi, anh rể…” Phát hiện không đúng, Phan Vũ Hiên lập tức vội vàng sửa lời: “Triệu tổng!”
Trái lại là Phan Diễm Hồng, bởi vì ở trong điện thoại, anh Long kia nói cô ta là người phụ nữ của Triệu Đại Vĩ, gương mặt đẹp hơi ửng đỏ.