Buổi tối, tại thôn Đại Long.
Bỗng nhiên bên tai vang anh lên một giọng nói ngọt ngào, ngữ khí nhẹ nhàng: “Anh trai nhỏ, rất nhanh thôi, anh có thể cảm nhận được đỉnh cao của đời người rồi!”
“Nói bậy!”
“Tôi, Triệu Đại Vĩ là người nghèo nhất trong cái thôn Đại Long này, đỉnh cao đời người cái rắm!”
Vừa mắng xong, Triệu Đại Vĩ bừng tỉnh, nhanh chóng lấy lại tinh thần từ cơn mê mang.
“Đại Vĩ, cuối cùng chú cũng tỉnh rồi, mau dậy uống thuốc đi.”1
Người vừa nói chính là chị dâu của Triệu Đại Vĩ, Tiền Mỹ Lâm. Tiền Mỹ Lâm có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh trong veo tựa làn nước thu, quả thực là hoa nhường nguyệt thẹn.
Tiền Mỹ Lâm đỡ Triệu Đại Vĩ ngồi dậy, cầm lấy bát thuốc đút cho anh.
Không biết vì sao, Triệu Đại Vĩ cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc, hình như đã từng thấy qua trên TV.
Chỉ là anh cũng không quá để tâm, cầm bát thuốc uống một hơi hết sạch, còn thuận tiện nhìn về phía chị dâu Tiền Mỹ Lâm cười một cái.
Nhưng.
Sau khi uống thuốc, khoảng một phút sau, Triệu Đại Vĩ bỗng cảm thấy cơ thể có chút khác thường.
“Chị dâu, chị cho tôi uống thuốc gì vậy, người tôi nóng quá...”
Khuôn mặt Triệu Đại Vĩ đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Tiền Mỹ Lâm, không hiểu sao toàn thân nóng như lửa đốt. Đặc biệt khi nhìn thấy cái cổ trắng nõn cùng đôi má luôn ửng hồng của Tiền Mỹ Lâm, cả người càng thêm nóng rực.
Đôi mắt Tiền Mỹ Lâm sáng lên, vui vẻ nói:
“Đây là rượu cao hổ mà trưởng thôn gửi tới, nghe nói rất có tác dụng trong việc bồi bổ cơ thể và chữa cảm lạnh!”
“Không phải chú luôn bị trúng gió rồi cảm lạnh sao? Uống thuốc này vào thì về sau chú sẽ không bị như vậy nữa!”
Ánh mắt Tiền Mỹ Lâm dịu dàng như nước, nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào.
Nhưng Triệu Đại Vĩ có cảm giác tác dụng của thuốc này không chỉ có thế.
“Chị dâu, rượu cao hổ này thật sự chỉ chữa cảm lạnh thôi sao?”
Triệu Đại Vĩ cảm nhận rõ cơ thể đang nóng thêm, đồng thời cơn lạnh do trúng gió cũng dần tiêu tan. Thêm đó, trong cơ thể anh tựa như có một con thú vô hình đang lộng hành mãnh liệt!
Nó dường như đang thúc giục anh lao tới chỗ Tiền Mỹ Lâm.
“Không, mình không thể...”
Trong lòng Triệu Đại Vĩ xuất hiện một cảm giác hổ thẹn trước nay chưa từng có.
Tiền Mỹ Lâm chính là chị dâu anh, là vợ của anh trai anh!
Tuy rằng anh trai đã qua đời từ ba năm trước, nhưng muốn anh làm chuyện không bằng cầm thú này, anh tuyệt đối sẽ không làm.
Hơn nữa từ sau khi anh trai qua đời, tất cả phí sinh hoạt trong gia đình đều nhờ chị dâu tự mình bươn chải.
Hằng ngày chị dâu luôn đối xử vô cùng tốt với anh, sao anh có thể khiến cho chị dâu thất vọng được?
“Chị dâu, tôi thấy hơi mệt, chị có thể ra ngoài để tôi nghỉ ngơi một chút không?”
Cảm thấy có gì đó không đúng, Triệu Đại Vĩ thầm nghĩ phải để Tiền Mỹ Lâm nhanh chóng rời khỏi phòng mình.
“Sao lại như vậy được, Đại Vĩ, chú đừng dọa chị.”
Tiền Mỹ Lâm sợ tới mức nhanh chóng tiến lên, vươn tay sờ lên trán Triệu Đại Vĩ, muốn kiểm tra thử xem anh có sốt không.
“Chị tránh ra đi!”
Triệu Đại Vĩ đẩy mạnh Tiền Mỹ Lâm, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Giờ phút này mùi hương trên cơ thể của Tiền Mỹ Lâm, giọng nói ngọt ngào, hành động dịu dàng, dáng người cùng dung nhan tuyệt mỹ của cô ấy tất cả đều như độc dược, không ngừng hiện lên trong đầu Triệu Đại Vĩ.
“Chắc chắn là rượu cao hổ này có vấn đề!”
“Tên thôn trưởng khốn kiếp này chắc chắn có tâm tư bất chính!”
“Chị dâu là người vô tội, mình không thể vấy bẩn chị ấy!”
Triệu Đại Vĩ vội vã chạy về phía cửa phòng.
“Đại Vĩ, chú không khỏe chỗ nào cứ nói ra đi, đừng làm chị lo lắng!”
“Anh trai chú đã đi rồi, nếu ngay cả chú cũng có chuyện, về sau xuống hoàng tuyền, chị biết ăn nói thế nào với liệt tổ liệt tông nhà họ Triệu?”
Phát hiện thấy Triệu Đại Vĩ có điều không đúng, Tiền Mỹ Lâm bất chấp tất cả, vội vàng lấy tốc độ nhanh hơn chặn trước cửa phòng không cho Triệu Đại Vĩ ra ngoài, thái độ quật cường lại bướng bỉnh ý như một công chúa nhỏ.
Dưới cái nhìn của cô ấy, với tình trạng này của Triệu Đại Vĩ, đi ra ngoài thực sự là muốn tìm chết!
Người bị bệnh, đúng ra nên nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt mới phải!
Triệu Đại Vĩ thấy Tiền Mỹ Lâm chặn trước cửa, ý thức và thân thể càng ngày càng không thể kiềm chế nổi.
Anh cảm thấy lúc này Tiền Mỹ Lâm vô cùng xinh đẹp quyến rũ!
So với các đại minh tinh trong phim ảnh, còn xinh đẹp hơn gấp trăm ngàn lần!
Toàn thân cô ấy từ trên xuống dưới từng đường cong quyến rũ hiện ra mảng da thịt trắng nõn để lộ ra khỏi quần áo, tất cả đều khiến người ta cảm thấy điên cuồng!
“Chị dâu, rượu cao hổ này có vấn đề, rất có thể là xuân dược!”
“Chị dâu à, hiện tại tôi vô cùng khó chịu, tôi không muốn phá hoại sự trong trắng của chị, nên chị mau tránh ra đi!”
“Đại Vĩ, chú nói cái gì thế?!” Sắc mặt Tiền Mỹ Lâm trắng bệch.
Dù thế nào cô ấy cũng không nghĩ tới thuốc mà trưởng thôn đưa cho cô ấy lại có vấn đề lớn như vậy.
Hơn nữa, tuy rằng Tiền Mỹ Lâm không quá am hiểu về y thuật, nhưng đứa ngốc cũng biết Triệu Đại Vĩ cơ thể vốn suy yếu. Khi uống loại thuốc này, nhất định tạo ra thương tổn rất lớn cho cơ thể, thậm chí có thể mất mạng!
“Đại Vỹ, giờ chị phải làm sao đây, chị thực sự không cố ý, phải làm gì bây giờ...”
Tiễn Mỹ Lâm gấp đến nỗi đầu óc quay mòng mòng, nhưng lại không dám bỏ mặc Triệu Đại Vĩ không quan tâm.
Tiền Mỹ Lâm đỏ mặt cắn chặt răng, thật gian nan mới hạ quyết tâm nói: “Đại Vĩ, chị thực xin lỗi chú, nếu chú thật sự khó chịu...”
“Chị dâu...”
“Chị có thể để chú làm cái đó!” Nghĩ vậy, Tiền Mỹ Lâm nhẹ nhàng cởi xuống một bên áo, lộ ra bờ vai cùng cánh tay như ngọc.
Tiền Mỹ Lâm đã quyết định xong xuôi.
Chờ khi giải xong hiệu dược trong người Triệu Đại Vĩ, cô sẽ lấy chết tạ tội để an ủi linh hồn người chồng quá cố!
Mà Triệu Đại Vĩ thấy Tiền Mỹ Lâm làm như vậy, nội tâm càng thêm rối bời. Nhưng thuốc lại ngày càng phát huy tác dụng, anh cảm thấy mình sắp không thể khống chế nổi bản thân rồi!