Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 138: Chương 138: Chị dâu còn sợ cậu không nhìn thấy sao




Nói chuyện với Lâm Tuyết Nhã một lúc, trả phòng, Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm vội vàng lên xe, đi đến tỉnh lộ ở bên sông Thanh Thủy.

“Chú Toàn, chú ở đây.”

Từ xa, Triệu Đại Vĩ nhìn thấy một chiếc du thuyền đang dừng trên mặt hồ.

“Đợi cháu đó, chú biết ngay là cháu sẽ về mà.” Tiêu Mậu Toàn tươi cười nói: “Mau lên thuyền đi, một lúc nữa chú cũng phải về nhà ăn cơm.”

“Vâng!”

Triệu Đại Vĩ kéo Tiền Mỹ Lâm lên thuyền, nhân tiện ngồi trên thuyền hóng gió đêm bên hồ.

Trên mặt hồ, một trận gió lớn thổi qua, lúc mái tóc dài của Tiền Mỹ Lâm hất lên mặt của Triệu Đại Vĩ, Triệu Đại Vĩ không nhịn được hắt xì một cái.

Thật thơm!

Tiền Mỹ Lâm vội vàng lấy ra một chiếc dây buộc tóc từ trong túi, buộc tóc ra đằng sau, thắt thành một bím tóc dài.

Có điều, lúc Tiền Mỹ Lâm giơ cao tay, thắt bím tóc phía sau, vùng trước ngực, thật sự lớn.

Triệu Đại Vĩ cúi đầu cười, không nói gì, chỉ yên lặng thưởng thức.

...

Đến cửa sông Thanh Thủy, Triệu Đại Vĩ phát hiện chiếc tủ lạnh và tủ đông đã không còn ở đó, nghĩ rằng có lẽ khi Lương Thu Võ trở về, đã tiện tay mang chúng về.

Khi về đến nhà, ngay lập tức nhìn thấy chiếc tủ lạnh hai cánh và một cái tủ lạnh lớn đặt ở cửa.

Cũng không biết Lương Thu Tĩnh bị thần kinh gì, lại thay một chiếc áo đầm dài bó sát người, lộng lẫy bước ra, nói: “Chúng tôi thấy có tủ lạnh đặt ở chỗ cửa sông, theo như lời chú Toàn là do cậu mua, thế là bọn tôi mang về giúp.”

“Xem ra chị vẫn còn có lương tâm, còn biết dọn tủ lạnh giúp tôi.” Triệu Đại Vĩ cười nói: “Chị Thu Tĩnh, bộ quần áo này của chị thật đẹp, nhưng có hơi bó sát.”

“Cái gì?”

“Không có gì, tôi cảm thấy chị trang điểm như vậy đẹp hơn bình thường.” Triệu Đại Vĩ nói xong, nhìn về phía Tiền Mỹ Lâm và Lương Thu Tĩnh, so sánh hai người.

Vừa mới nhìn đã biết ai thắng ai thua, vừa nhìn đã biết!

Lương Thu Tĩnh phản ứng lại, liếc mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng ngạo nghễ, trong mắt tràn đầy sự khinh thường:

“Phải phẳng phiu một chút mới được, chúng ta là người luyện võ, nên người nhẹ như yến, không thể quá ràng buộc! Cậu thử nghĩ xem, nếu là đồ phẳng phiu lúc đánh nhau nên đánh như thế nào?”

Dáng vẻ của Lương Thu Tĩnh như kiểu tôi phẳng phiu tôi kiêu hãnh, tôi cảm nhận vải vóc của đất nước.

Trong lòng Triệu Đại Vĩ lại nghĩ: Con mẹ nó, “trói buộc” như vậy, không biết bao nhiêu người phụ nữ muốn có được, còn có biết bao đàn ông ngấp nghé, mà chị lại nói rằng không muốn “trói buộc”?

Quả nhiên đam mê võ nghệ!

Triệu Đại Vĩ vẫn rất thích phong cách này của Lương Thu Tĩnh.

Vì vậy, không trêu chọc Lương Thu Tĩnh nữa, anh nhìn về phía cái tủ lạnh: “Tôi mua cái tủ đông này cho chị dâu Lý Trân, tôi mang nó qua đó đây.”

“Cần tôi giúp gì không?” Lương Thu Tĩnh hỏi.

“Giúp tôi chuyển lên xe ba bánh là được.”

Triệu Đại Vĩ mở hết cửa lớn của chiếc mô tô ba bánh, sau đó nhấc chiếc tủ đông lên xe ba bánh cùng Lưu Thu Tĩnh và Tiền Mỹ Lâm.

“Ta mang tủ đông đi đây.”

“Thế tôi đi nấu cơm.”

Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm phân công với nhau.

Triệu Đại Vĩ lái xe mô tô ba bánh đi thẳng đến cửa thôn.

Còn Lý Trân đang ở cửa hàng nhỏ của bà ấy, vừa cho con ăn, vừa đợi người giao đồ tới.

Hai ngày nay, việc buôn bán của hàng nhỏ nhà bà ấy làm ăn rất tốt, khách hàng chủ yếu tới mua nước, mua đồ uống, còn mua mì gói, chắc chắn cũng có vài người dân trong thôn, đến đây mua đồ dùng sinh hoạt, nhưng những khách hàng này rất ít.

Đang đợi khách hàng đến, bỗng nhiên Lý Trân nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Bởi vì đang cho con ăn, bà ấy không thể ra ngay, chỉ nhìn đưa đầu nhìn.

Triệu Đại Vĩ một mình khiêng tủ lạnh đến trước cửa hàng nhỏ của Lý Trân, cười nói: “Chị dâu, tôi đã mang tủ đông đến cho chị như lời hứa đây, chị nhìn xem nó như thế nào?”

Bởi vì cửa hơi nhỏ, không vào đường, cần người giúp khiêng vào, vì thế Triệu Đại Vĩ đặt tủ đông xuống, đi vào bên trong cửa hàng nhỏ.

Tuy nhiên, vừa bước vào bên trong, Triệu Đại Vĩ nhìn thấy, Lý Trân đang cho con bú sữa.

Á!

Mặt Triệu Đại Vĩ đỏ ửng lên.

Tuy chị Lý Trân không phải người con gái đẹp nhất trong thôn, nhưng cũng là phụ nữ đã có chồng, cho dù như thế nào, cũng không nhìn nổi cảnh tượng đó!

Triệu Đại Vĩ vội vàng quay đầu đi.

Lý Trân nói: “Đại Vĩ, cậu đang làm gì vậy, không sao đâu, ngươi quay đầu lại đi, chị dâu còn sợ cậu nhìn thấy sao?”

Rất nhiều phụ nữ trong thôn cũng vừa nói chuyện, vừa cho con bú sữa, hoàn toàn không đề phòng gì nhiều.

Trong thôn, cũng không có ai coi việc nhìn phụ nữ cho con bú là việc xấu.

Chỉ cần không nhìn chằm chằm vào thì cũng không cần quá lảng ránh.

Nếu không, Lý Trân mở cửa hàng nhỏ ở nơi này, cũng không thể để mọi người đứng ngoài chờ, đợi bà ấy cho con bú xong, sau đó mới cho mọi người vào sao?

Vì thế, Lý Trân không cảm thấy ngại khi bị Đại Vĩ nhìn thấy.

Triệu Đại Vĩ đỏ mặt, quay đầu lại: “Chị Lý Trân, chị muốn để cái này tủ lạnh ở nơi nào, tôi mang vào đó cho chị.”

“Để cạnh cửa là được rồi, nhưng phải mang mấy thùng mỳ ăn liền bên cạnh ra chỗ khác.”

“Được rồi, để tôi làm.”

Triệu Đại Vĩ khom người bê thùng mì đi, dọn chỗ cho tủ lạnh.

Nhìn Triệu Đại Vĩ không thèm liếc nhìn đến mình, thiện cảm của Lý Trân đối với Triệu Đại Vĩ dần tăng lên.

“Con người Đại Vĩ thật chính trực!”

Triệu Đại Vĩ chuyển đồ, lúc này, Lý Trân cũng cho con ăn xong, rồi đặt con vào trong cái nôi.

“Giúp tôi một tay với, chị dâu, chị có nhấc nổi không?” Triệu Đại Vĩ lo lắng cho xương cốt của Lý Trân, không thể nhấc nổi tủ lạnh.

“Nói gì thế, trước kia mỗi ngày tôi đều đi cày cấy, mỗi ngày gánh nước bón phân, có chuyện gì chưa từng làm qua?”

Lý Trân mỉm cười, sau đó nhanh chóng giúp Triệu Đại Vĩ, khó khăn lắm mới có thể đặt tủ lạnh vào đúng bên cạnh cửa.

Những việc còn lại, một mình Triệu Đại Vĩ cũng có thể sắp xếp tủ lạnh.

Vì Lý Trân chưa từng dùng tủ lạnh cho nên Triệu Đại Vĩ đã chủ động giúp đỡ, cắm dây điện hộ Lý Trân, chỉ cách dùng cụ thể cho Lý Trân.

Cũng may chuyện này không khó, Lý Trân vừa nghe một lần đã hiểu.

“Hãy để nước và các loại đồ uống vào trong tủ lạnh đi, nhiệt độ có thể điều chỉnh cao hơn, không cần thấp như vậy.” Triệu Đại Vĩ nói: “Chắc chắn ngày mai sẽ có rất nhiều người đến đây mua nước đá, chị cứ chờ kiếm tiền đi.”

“Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu!” Lý Trân đưa cho Triệu Đại Vĩ một lon đồ uống.

“Đúng rồi, Đại Vĩ, con tôi ăn không nhiều, cho nên còn thừa rất nhiều sữa, nếu cậu không chê, tôi có thể lấy ra cho vào chai rồi tặng cho cậu.”

Lý Trân không có gì để đền đáp, nghe nói trong nội thành có rất nhiều nhà giàu, không thích uống sữa bò, ngược lại thích uống sữa của con người.

Vì thế, bà ấy nghĩ rằng nếu Triệu Đại Vĩ thích, bà ấy sẽ cho Triệu Đại Vĩ nếm thử một chút.

Xì!

Triệu Đại Vĩ vội vàng khua tay: “Không cần, không cần.”

“Đại Vĩ, cậu đang xấu hổ sao?” Lý Trân cười nói: “Không cần ngại, cũng đừng nghĩ quá nhiều, đúng lúc vừa nãy tôi cũng vắt một chai, tôi sẽ đưa cậu mang đi.”

Ngay sau đó, Lý Trân đưa cho Triệu Đại Vĩ một cái chai.

Triệu Đại Vĩ lại rất lúng túng.

Phải nhận lấy sao?

Nghĩ rằng dù sao đây cũng là tâm ý của chị Lý Trân, Triệu Đại Vĩ đành nhận lấy.

Nhìn chị Lý Trân, ánh mắt vẫn đang nhìn anh, anh liền hiểu ra ý, mở chai ra, một hơi uống sạch.

“Uống rất ngon.” Mặt Triệu Đại Vĩ đỏ bừng nói.

“Ngon là được, sau này muốn uống thì cứ nói với chị dâu.”

Hì!

Triệu Đại Vĩ muốn hộc máu.

Dù sao thì anh cũng không tiên nói mấy chuyện này.

Nghĩ đến đây, Triệu Đại Vĩ vội vàng chạy khỏi cửa hàng nhỏ của Lý Trân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.