Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 6: Chương 6: Chị dâu gặp nguy hiểm




“Con mẹ nó, đồ khốn nạn, giữa ban ngày ban mặt như vậy mà tên khốn Ngô Lương Đông dám giở trò xằng bậy?” Triệu Đại Vĩ lo lắng chạy thật nhanh về nhà.

Ở nhà Triệu Đại Vĩ.

Trưởng thôn Ngô Lương Đông bóp cổ Tiền Mỹ Lâm, sau đó đột ngột đổ rượu cao hổ vào miệng cô.

“Uống đi cho tôi!”

“Uống xong cô sẽ là người của Ngô Lương Đông tôi đây!”

“Gì cơ? Cô bảo Triệu Đại Vĩ á?”

“Nó về không kịp đâu! Người dân trong làng bảo tôi rằng Triệu Đại Vĩ lên núi Đảng Khấu rồi, cả đời này cũng đừng hòng xuống núi được! Tiền Mỹ Lâm à, cô đi theo tôi đi! Tôi bảo đảm, nếu như cô theo tôi chắc chắn sẽ được ăn ngon mặc đẹp!”

Sau khi chuốc rượu cho Tiền Mỹ Lâm, Ngô Lương Đông cưỡng bức kéo cô ấy đẩy lên giường.

“Cút đi, cút đi!”

“Nếu như Đại Vĩ chết tôi cũng không sống nữa!”

“Tôi sẽ liều mạng với ông!”

Sau khi nghe nói Triệu Đại Vĩ lên núi Đảng Khấu, trong lòng Tiền Mỹ Lâm như chết lặng, nhưng cho dù có phải thế nào, cô ấy cũng không thể để cho sự trong sạch của mình bị hủy trong tay tên súc sinh trưởng thôn Ngô Lương Đông này được!

Tiền Mỹ Lâm trở nên dữ tợn, bất thình lình cắn Ngô Lương Đông một cái!

“A a a a!”

Ngô Lương Đông đau đớn hét lên, tát một cái lên mặt Tiền Mỹ Lâm, sau đó đưa tay ra cởi váy cô ấy.

Xoạt xoạt!

Âm thanh của vải vóc bị xé rách vang lên khiến cho Tiền Mỹ Lâm cảm giác như bị sét đánh, cô ấy càng cố gắng phản kháng sự đến gần của Ngô Lương Đông.

Thế nhưng sau khi uống rượu thuốc, lại còn là một người phụ nữ, làm sao cô ấy có thể chống lại Ngô Lương Đông?

Trong lúc cô ấy cảm thấy không thể đấu lại được Ngô Lương Đông thì đột nhiên!

“Tên khôn khiếp, đi chết đi!”

Triệu Đại Vĩ cầm trong tay một thanh gỗ, đập thật mạnh vào lưng Ngô Lương Đông.

Ngô Lương Đông bị đánh đến đứng không vững, đau đến nhe răng trợn mắt.

Vốn dĩ anh định trói Ngô Lương Đông lại ngay tại chỗ sau đó báo cảnh sát cho hắn ngồi tù, nhưng thấy chị dâu Tiền Mỹ Lâm đỏ cả mặt, ngồi rên rỉ một cách khó chịu.

Vậy nên Triệu Đại Vĩ không quan tâm đến Ngô Lương Đông, nhanh chóng chạy sang đỡ lấy Tiền Mỹ Lâm, bắt mạch cho cô ấy.

Ngô Lương Đông cắn răng chạy trốn khỏi phòng của Tiền Mỹ Lâm.

“Hỏng rồi, đây chính là rượu cao hổ hại người đó, hơn nữa liều lượng rượu còn rất lớn!”

Sắc mặt Triệu Đại Vĩ tái lại.

Liều lượng lớn như vậy rất có khả năng biến Tiền Mỹ Lâm trở thành người thực vật, thậm chí có thể cướp đi sinh mạng của Tiền Mỹ Lâm!

“Khốn khiếp, ban nãy không đánh chết luôn tên chó má đó!”

Triệu Đại Vĩ không dám trì hoãn thêm, lập tức làm theo thuật chữa bệnh trong “Long vương điển”, dùng phương pháp “dẫn dụ” để ép thứ rượu thuốc kia ra khỏi người Tiền Mỹ Lâm.

“Chị dâu, mạng người quan trọng, đắc tội rồi!”

Triệu Đại Vĩ dùng tay thay cho châm bạc, dùng phương pháp bổ trợ long khí, kích thích huyệt vị toàn thân Tiền Mỹ Lâm.

“Chắc là sẽ có hiệu quả nhỉ?”

Theo truyền thuyết, trong quyển “Thiên Kim phương” của Tôn Tư Mạc thần y thời Đường là những thuật chữa bệnh của Long cung.

Hiện nay, “Long vương điển” của Triệu Đại Vĩ lại càng thần kỳ, chắc sẽ có hiệu quả tốt hơn.

Khoảng nửa tiếng sau.

Tiền Mỹ Lâm hồi phục lại, tinh thần tỉnh táo.

Sau khi cảm giác cơ thể mình vẫn còn lưu lại một chút đau đớn, đột nhiên Tiền Mỹ Lâm đỏ cả mặt, thật sự không biết phải đối diện với Triệu Đại Vĩ thế nào.

Triệu Đại Vĩ cũng cảm thấy cực kì ngượng ngùng nói: “Xin lỗi chị dâu, chuyện gấp gáp quá. Tên khốn Ngô Lương Đông đó chuốc thuốc liều lượng quá lớn, tôi chỉ có thể dùng phương pháp châm cứu để chữa cho chị.”

Mặt Tiền Mỹ Lâm lại hồng lên, trong lòng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Giọng cô ấy nhỏ như muỗi kêu: “Không có gì, chị cũng biết chú muốn tốt cho chị, chị không trách chú.”

“Chú đi ra trước đi, chị muốn thay quần áo.”

Trước đó chiếc váy này đã bị Ngô Lương Đông xé rách một mảng, Tiền Mỹ Lâm chỉ có thể thay một bộ quần áo khác.

Ngoài ra, tránh mặt Triệu Đại Vĩ, cô ấy mới có thể dần dần loại bỏ cảm giác ngại ngùng ban nãy.

“Được!”

Triệu Đại Vĩ không biết sao lại có cảm giác lưu luyến phòng của Tiền Mỹ Lâm.

“Mình đúng là đáng chết!”

Triệu Đại Vĩ thở hắt một hơi, đi về phía ngoài cửa.

Mà lúc này ở trong phòng.

Tiền Mỹ Lâm cũng cảm thấy cực kỳ áy náy và khó xử: “Mình nên làm gì đây? Đại Vĩ à, chị là chị dâu của chú đó. Không, mình không nên nghĩ ngợi vớ vẩn nữa, mình không thể hại Đại Vĩ được.”

Tiền Mỹ Lâm nghĩ rằng nếu như bản thân có mối quan hệ khác với Triệu Đại Vĩ, chắc chắn sau này Triệu Đại Vĩ sẽ bị người trong thôn chỉ trỏ này nọ.

Triệu Đại Vĩ là một đứa trẻ ngoan, cô ấy là một quả phụ, sao có thể hủy hoại tiền đồ của người khác như vậy được?

Nghĩ vậy Tiền Mỹ Lâm thay một chiếc váy khác, đi ra từ trong phòng.

Triệu Đại Vĩ nói: “Chị dâu, chúng ta báo cảnh sát đi, Ngô Lương Đông đúng là ức hiếp người quá đáng!”

Tiền Mỹ Lâm thở dài một hơi, nói: “Đại Vĩ, nếu như trước đây không phải Ngô Lương Đông cho nhà chúng ta vay ba mươi nghìn tệ, có lẽ chú không thể sống được đến bây giờ. Mặc dù Ngô Lương Đông vô đạo đức thật, nhưng nhà chúng ta nợ người ta ân tình, vậy nên lần này bỏ qua đi.”

“Nếu như lần sau hắn còn tái phạm, chị chắc chắn sẽ không ngăn cản chú!”

Thật ra Tiền Mỹ Lâm cũng không muốn làm ầm ĩ lên.

Một là làm hỏng thanh danh của cô ta, hai là Ngô Lương Đông gây án không thành, cho dù có phán tội thì cũng không ở tù được bao nhiêu năm, ngược lại có thể sẽ bị người nhà họ Ngô quay lại báo thù, lợi bất cập hại.

Triệu Đại Vĩ nhẫn nhịn: “Chị dâu à, đợi tôi trả hết ba mươi nghìn tệ cho Ngô Lương Đông, không còn tình nghĩa gì với hắn, chắc chắn tôi sẽ khiến hắn phải trả giá thật đắt!”

“Được rồi!”

Triệu Đại Vĩ mang chiếc giỏ lại gần nói: “Chị dâu nhìn xem, đây là nấm linh chi tôi mang về từ trên núi đó, vừa to, chất lượng cũng rất tốt, chắc chắn sẽ bán được nhiều tiền!”

Tiền Mỹ Lâm nhìn một giỏ toàn linh chi sắc mặt cũng không tốt lên chút nào: “Đại Vĩ, chú lại đây, quỳ xuống trước bài vị của anh chú!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.