Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 70: Chương 70: Chỗ ngủ qua đêm




Lâm Tuyết Nhã ăn món thịt kho tàu Tôn đầu bếp làm trước, khẽ gật đầu.

Ngon thì ngon thật, nhưng ăn rồi cũng không thấy được sự mới mẻ.

Cô ấy không có đánh giá gì, mà chuyển sang ăn thử món thịt kho tàu Triệu Đại Vĩ làm.

Ăn thịt kho tàu béo nhưng không ngấy vừa đưa vào miệng lập tức tan ra, khi vừa cắn vào, là có thể cảm nhận được mùi thơm nồng nàn tỏa ra trong miệng mình!

“Ngon! Quá ngon!”

Vốn dĩ Lâm Tuyết Nhã không có một chút thiên vị nào, nhưng món ăn mà Triệu Đại Vĩ làm khiến cô ấy không nhịn được thốt lên khen ngợi.

Tôn đầu bếp cho rằng Lâm Tuyết Nhã đang thiên vị Triệu Đại Vĩ, thì cảm thấy có hơi bất mãn với chuyện này.

Ngay sau đó, mấy đầu bếp còn lại, cũng bắt đầu nếm thử món ăn của Triệu Đại Vĩ và Tôn đầu bếp.

Khi nếm thử thịt kho tàu của Tôn đầu bếp, mọi người cũng chỉ khẽ gật đầu, nhưng khi nếm món thịt kho tàu Triệu Đại Vĩ làm, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên!

“Ngon!”

“Tuyệt phẩm mỹ vị!”

“Đây...thật sự là món thịt kho tàu Triệu tổng làm sao?”

Mọi người nhìn nhau, vốn dĩ khó mà tin được, đây là món ăn Triệu Đại Vĩ làm.

“Tôi không tin, để tôi nếm thử!”

Thấy kết quả được đưa ra, Tôn đầu bếp còn không tin, vội vàng cầm lấy một đôi đũa, ăn thử món do Triệu Đại Vĩ làm.

Nhưng, sau khi nếm thử, ông ấy đã hối hận.

Ông ấy hối hận chính mình, vì sao phải tự rước lấy nhục nhã!

Ông ấy lui lại mấy bước thất thần, xua xua tay: “Không cần tuyên bố kết quả nữa, tôi đã rõ rồi, món ăn của tôi quá kém so với món của Triệu tổng!”

Vừa không cam lòng, vừa kinh ngạc và tò mò, đột nhiên ông ấy ngẩng đầu lên, hỏi Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, xin hỏi cậu học tài nghệ nấu nướng mấy năm rồi?”

“Không quá ba ngày.” Triệu Đại Vĩ nói đúng sự thật.

“Không thể nào! Cho dù là ba ngày, chuyên tâm nấu một món ăn, cũng không thể làm được đến trình độ như này! Phải có tay nghề nhiều năm kinh nghiệm mới làm được như thế này!”

Tôn đầu bếp tuyệt đối không tin, Triệu Đại Vĩ học hai ba hôm, đã có thể làm ra món ăn ngon như vậy.

Triệu Đại Vĩ không nói gì, cũng không cần phải nói gì.

Kiểu chuyện như này, không có gì để tranh cãi cả.

Cho nên, anh cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười.

Tôn đầu bếp cúi đầu, thở dài nói: “Nhưng mà, trên đời này có thiên tài! Thiên tài, luôn có thể làm ra những chuyện khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.”

Tôn đầu bếp liền nói: “Triệu tổng, Tôi sẵn sàng tiếp thu chỉ dạy của cậu!”

“Ừ, ông sẵn sàng tiếp thu là được. Nhưng, bởi vì sau đây tôi muốn dạy cho ông là công thức món ăn bí mật, cho nên tất cả mọi người ở đây, đều phải ký một thỏa thuận bảo mật, không được tiết lộ công thức của những món ăn này, không biết mọi người có ý kiến gì không?”

Khi chưa ký thỏa thuận bảo mật, Triệu Đại Vĩ không thể dạy những công thức món ăn quan trọng như vậy cho Tôn đầu bếp và đầu bếp khác trong phòng bếp.

“Không có ý kiến gì, tôi ký!”

Làm cái này ngành nhiều năm như vậy, mọi người cũng biết phép tắc cơ bản.

Không mất nhiều thời gian, thỏa thuận bảo mật được ký xong.

Lúc này Triệu Đại Vĩ mới bắt đầu dạy cho Tôn đầu bếp.

Tôn đầu bếp đã biết được thực lực của Triệu Đại Vĩ, cho nên ông ấy học tập rất nghiêm túc, hết sức chăm chú.

Thậm chí đã rất nhiều năm rồi, ông ấy cũng không chăm chú như vậy, lắng nghe chỉ dạy của người khác.

Triệu Đại Vĩ dạy học đến rất muộn, mãi cho đến đêm khuya.

Anh gọi điện thoại cho Tiền Mỹ Lâm, bảo không cần chờ anh về ngủ nữa.

Nhân tiện, anh còn gọi điện thoại cho Lương Thu Tĩnh, bảo cô ta sáng mai đến thôn Đại Long sớm, ở bên cạnh bảo vệ Tiền Mỹ Lâm.

Lương Thu Tĩnh nói: “Tôi không về nhà, vết thương của anh trai tôi đỡ nhiều rồi, hai hôm nay tôi thấy cậu cũng về rất muộn, nên tối nay tôi không về.”

Thật ra vốn dĩ Lương Thu Tĩnh, muốn ở cạnh Tiền Mỹ Lâm để bảo vệ an toàn cho Tiền Mỹ Lâm, nhưng nhà của Triệu Đại Vĩ quá nhỏ, lại chỉ có một phòng lắp điều hòa, nên Triệu Đại Vĩ liền bảo Lương Thu Tĩnh buổi tối về nhà.

Dù sao, buổi tối anh cũng đều ở nhà, cũng không cần Lương Thu Tĩnh đến bảo vệ Tiền Mỹ Lâm.

Nghe thấy câu trả lời của Lương Thu Tĩnh, Triệu Đại Vĩ hiểu ý bật cười: “Được rồi, Thu Tĩnh, vất vả cho chị rồi.”

“Không vất vả, chỉ là tôi sợ chị dâu sẽ nhớ người thương.”

Không đợi Lương Thu Tĩnh nói tiếp, bên cạnh liền truyền đến giọng của Tiền Mỹ Lâm: “Thu Tĩnh thối tha, cô đang nói gì thế, có tin tôi véo cô không hả?”

“Ôi, ôi, chị dâu, chị đừng véo tôi, tôi sai rồi, từ giờ không dám nữa!”

Lương Thu Tĩnh vừa cười hì hì xin lỗi, vừa chạy.

Nhân Tiện, tìm cơ hội, cô ấy dặn dò Triệu Đại Vĩ: “Anh Vĩ, cậu nhớ về sớm, để tránh có người mắc bệnh tương tư.”

“Không nói nữa, tôi tắt máy đây.” Lương Thu Tĩnh bị ngăn không được nói nữa, thì mau chóng tắt điện thoại.

Ở bên này Tôn đầu bếp đã học được năm đến sáu phần.

Về cơ bản làm như thế nào, ông ấy đã rõ rồi, phần còn lại là không ngừng rèn luyện tay nghề của mình, có lẽ thêm một thời gian nữa, ông ấy sẽ có thể hiểu rõ được công thức món ăn.

“Tôn đầu bếp, hôm nay đến đây thôi, ông về nghỉ ngơi đi.” Triệu Đại Vĩ nói.

“Vâng, cảm ơn Triệu tổng chỉ dạy!” Tôn đầu bếp chào ra về.

Triệu Đại Vĩ hơi mệt, gọi điện hỏi Lâm Tuyết Nhã sắp xếp cho anh phòng nào ở khách sạn.

“Tới văn phòng của tôi đi.”

“Chị vẫn chưa về à?”

“Chờ cậu đấy.”

Câu trả lời của Lâm Tuyết Nhã khiến Triệu Đại Vĩ khó xử.

Đợi khi Triệu Đại Vĩ bước vào văn phòng của Lâm Tuyết Nhã, thấy cô gái này dường như đang chuyên tâm trang điểm cho bản thân, chải kiểu tóc tinh tế, trên mặt cũng đánh một lượt phấn, xinh đẹp như nàng công chúa.

Lâm Tuyết Nhã nói: “Triệu tổng, đêm nay tới nhà tôi ngủ?”

“Không cần đâu, tôi có thể tùy ý ở tạm chỗ nào đấy, không cần phiền phức vậy đâu.”

“Đồ ngốc, tôi muốn nói chuyện với anh về triển vọng phát triển của công ty trong tương lai.” Lâm Tuyết Nhã kéo Triệu Đại Vĩ nói: “Trời ơi, đi thôi, đi thôi, đừng từ chối mà.”

Bị Lâm Tuyết Nhã kéo đi, cuối cùng Triệu Đại Vĩ vẫn bước vào của nhà Lâm Tuyết Nhã.

“Chị Tuyết Nhã, chị muốn nói gì với tôi? Chị muốn nói về phương diện nào của công ty?”

Câu hỏi của Triệu Đại Vĩ, khiến Lâm Tuyết Nhã khựng lại.

Cô bày ra vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng nói: “Lẽ nào chị không đẹp sao? Sao trong đầu cậu toàn là chuyện của công ty vậy!”

Bỗng cô hất nhẹ mái tóc dài, trong nháy mắt dường như chứa muôn vẻ phong tình vạn chủng.

Tim của Triệu Đại Vĩ, bị khiêu khích hơi dao động, nhưng anh vẫn sờ sờ mũi, lúng túng nói: “Nghe nói tình yêu công sở, trước nay đều không có kết cục tốt đẹp gì...chị Tuyết Nhã, hay là chúng ta vào chủ đề chính đi?”

“Cậu cũng được lắm!”

Lâm Tuyết Nhã đảo mắt, nói: “Vậy thì nói về túi thơm của cậu, đã sắp hết hàng rồi, mau bổ sung thêm đi.”

“Còn tiền bán túi thơm, buổi sáng ngày mai, tôi sẽ bảo bên tài vụ chuyển khoản cho cậu.”

“Được!”

Trong lòng Triệu Đại Vĩ thực sự rất phấn khích, bởi vì từ nấm rồi thế chấp cổ phần khách sạn, cộng thêm mua dược liệu, mua đồ làm túi thơm, mua hồ cá..., đã tiêu tốn kha khá chỗ tiền tiết kiệm rồi.

Bây giờ có tiền rồi, anh lập tức chuẩn bị cho việc xây biệt thự trong thôn vào danh sách quan trọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.