Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 259: Chương 259: Cho phép tôi mặc quần áo trước đã




“Khâu Dã?” Ngụy Tử Phù vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy câu trả lời này, cảm giác bối rối trào dâng.

Dù cho cô ấy cảm thấy có lý khi Triệu Đại Vĩ nói trực tiếp đi tỉnh lị, nhưng đi đến thành phố Khâu Dã thì không có lý chút nào.

Bởi thành phố Khâu Dã và thành phố Phong Lâm gần như là hai thành phố cấp tỉnh.

Nhiều nhất thì kinh tế của thành phố Khâu Dã có thể phát triển hơn một chút, nhưng thành phố Khâu Dã vẫn không phát triển bằng thành phố Phong Lâm.

Nói tóm lại, sự phân hóa giàu nghèo trong thành phố này rất rõ rệt, hơn nữa quy mô của thành phố Khâu Dã không đáng để Triệu Đại Vĩ đích thân đến chinh chiến.

“Tại sao lại là Khâu Dã…” Cuối cùng, Ngụy Tử Phù vẫn hỏi.

Triệu Đại Vĩ biết Ngụy Tử Phù sẽ hỏi câu này nên giải thích đơn giản: “Bởi vì đây là chỗ khó tiến công chiếm đóng nhất!”

“Đừng nghĩ Khâu Dã là một nơi không thể phát triển, dân ở đây nhanh nhẹn dũng mãnh, người bình thường đến Khâu Dã rất có thể sẽ bị đánh đuổi. Hơn nữa thế lực đoàn thể của địa phương này rất lớn, nếu người ngoài muốn khai thác, mở rộng lãnh thổ ở đây cũng rất khó thực hiện!”

Ngụy Tử Phù trầm ngâm.

Cô ấy mơ hồ cảm thấy đây không phải câu trả lời.

Triệu Đại Vĩ đành nói: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi chọn Khâu Dã là vì lợi ích riêng của mình. Gần đây tôi và người bên Khâu Dã có thù oán với nhau, nên tôi chuẩn bị đến đó giải quyết cho xong mối ân oán này!”

Lần trước Triệu Kỳ đến nói với anh rằng người của Khâu Dã muốn báo thù anh.

Triệu Đại Vĩ quyết định ngay lập tức, nhất định phải diệt trừ tận gốc mối tai họa ngầm này.

Hôm nay, đúng lúc cơ hội bày ra trước mắt như thế, anh không thể bỏ qua!

“Có thù oán…” Ngụy Tử Phù khá hứng thú.

Một người có tính tình tốt như Triệu Đại Vĩ lại có thù oán với người khác, xem ra hẳn là đối phương không phải là người dễ đối phó.

Hơn nữa, Triệu Đại Vĩ lợi hại như vậy, một khi đã đến Khâu Dã, e rằng người bên phía Khâu Dã sẽ gặp tai họa!

Cô ấy khẽ cười, nói: “Vậy được, chọn Khâu Dã đi!”

“Còn về vấn đề tiền bạc, tôi có thể đứng ra vay.”

Làm kinh doanh bây giờ, muốn kinh doanh lớn cần có hai cách, cách đầu tiên là huy động vốn, tìm người đầu tư, sau đó chia cổ phần cho đối phương.

Đưa sản phẩm ra thị trường cũng là một việc trong đó.

Cách thứ hai là không chia cổ phần cho người khác, chỉ có cổ phần của mình, muốn có nhiều tiền hơn thì chỉ còn cách đi vay.

Triển vọng phát triển của khách sạn Trường Ca Thái Vi tốt như thế, thu hút đầu tư để người khác vào kiếm tiền thực sự không phải là cách làm sáng suốt.

Hơn nữa, mô hình phát triển của Triệu Đại Vĩ có rất nhiều yếu tố hạn chế, như nấm độc quyền, cá độc quyền, còn cả thực đơn bí mật... Những thứ này đã được độc quyền với cái tên khách sạn Trường Ca Thái Vi, không thể mọc lên như nấm, nở rộ trên toàn quốc sau một đêm.

Thế thì thu hút đầu tư nhiều tiền vậy làm gì?

Chi bằng tự mình nắm giữ cổ phần, sau đó từ từ đi vay, dần dần phát triển.

Xem ra không cần mất nhiều thời gian cũng có thể trả hết khoản nợ, khách sạn cũng có khả năng sinh lời nhanh chóng!

Triệu Đại Vĩ cười lắc đầu: “Tôi đã có kênh vay nợ rồi nên tôi tự làm sẽ tốt hơn.”

“Cũng đúng.” Ngụy Tử Phù nói: “Thu mua khách sạn Thiên Duyệt tốn không ít tiền nhỉ?”

“Vay một trăm năm mươi triệu tệ.”

“Giao dịch này rất có giá trị.” Ngụy Tử Phù hơi khó tưởng tượng, anh họ Ngô Thanh Sơn lại bán khách sạn Thiên Duyệt với giá một trăm năm mươi triệu tệ.

Nhưng, ít nhiều thì cô ấy cũng có thể đoán ra một vài tình tiết.

“Vậy được, nếu anh đã có kênh vay nợ thì tôi cũng không cần làm điều thừa thãi nữa.”

Ngụy Tử Phù nói: “Tiếp theo đây, khách sạn vẫn áp dụng mô hình thuê cao ốc rồi tự mình trang trí, lắp đặt. Tốt hơn hết là không nên mua tòa thương mại.”

“Đương nhiên.” Triệu Đại Vĩ biết rõ, mua sắm cao ốc chắc chắn sẽ càng tăng thêm gánh nặng cho công ty Trường Ca Thái Vi.

“Bên cạnh đó, khách sạn chúng ta phát triển lớn như vậy, chúng ta cũng nên đăng kí một công ty tập đoàn.” Ngụy Tử Phù kiến nghị.

“Cô quyết định việc này đi.”

Làm việc với kênh vay nợ của Triệu Đại Vĩ căn bản không có sự xử lý nhanh nhẹn của bên Ngụy Tử Phù.

“Tập đoàn này gọi là tập đoàn Trường Ca Thái Vi đi, thế nào?” Ngụy Tử Phù lại hỏi.

“Được.”

Đổi tên là một điều kiêng kị, bởi Triệu Đại Vĩ cảm thấy dùng tên ban đầu khá ổn, hơn nữa còn có được sự nhận biết của công chúng.

Tất cả đều được quyết định xong, Ngụy Tử Phù nói: “Tôi giải quyết chuyện công ty tập đoàn. Đại Vĩ, anh chuẩn bị một chút rồi đi Khâu Dã. Còn nữa, chắn hẳn chỉ có mình anh có thể hái được nấm dại đúng không? Nếu anh đi, tốt nhất hãy tìm một phương án thay thế.”

“Được!”

Triệu Đại Vĩ đã nghĩ đến việc tìm phương án thay thế từ trước, ví dụ như đào tạo nhân công gây trồng nấm.

Nhưng thật sự vì gần đây khá bận nên anh hơi lơ là chuyện này.

Hôm nay, được Ngụy Tử Phù nhắc đến, trong lòng anh cũng hạ quyết tâm. Chỉ trong thời gian ngắn, chuyện cho nhân công vun trồng nấm đã được giải quyết xong!

Nói về công việc xong, Triệu Đại Vĩ cũng đưa Ngụy Tử Phủ và Phùng Giai về Thế ngoại sơn trang.

Sau đó, thấy thời gian không còn sớm nữa, anh cũng chuẩn bị về nhà.

Nhìn Triệu Đại Vĩ rời đi, Phùng Giai nói: “Tử Phù, cô rung động chưa?”

Ngụy Tử Phù im lặng không trả lời.

Sao cô ấy có thể nói ra chuyện này được.

Cô ấy vẫn muốn giải quyết công việc xong rồi mới nói đến việc tư.

Bởi vì trong gia tộc của cô ấy, trước khi chưa có nhiều phe cánh mà đề cập đến chuyện tình cảm sẽ là một trở ngại lớn, thậm chí là tai họa đối với bản thân cô ấy hay Triệu Đại Vĩ!

Thấy Ngụy Tử Phù không nói gì, Phùng Giai lại thầm nghĩ: “Thằng nhóc này, dù sao cũng đã khiến tôi rung động rồi.”

Việc Triệu Đại Vĩ đỡ một dao giúp Phùng Giai đã khiến cô ấy có sự thừa nhận sâu sắc với Triệu Đại Vĩ!

...

Về đến nhà, Triệu Đại Vĩ bắt đầu chuẩn bị xây dựng nhà kính trồng nấm.

Về phương diện này, Triệu Đại Vĩ là người ngoài ngành nhưng lại có một người thông thạo nghề.

Triệu Đại Vĩ trực tiếp đi tìm Dư Hà.

Dư Hà làm xong việc trồng dâu tây rồi nên có khoảng thời gian rảnh rỗi.

Bây giờ, cô ấy không quá bận, việc chủ yếu là kiểm tra tình trạng của dâu tây.

Vì không có việc gì nên Dư Hà trở về căn nhà lưu động tạm dựng bằng ván gỗ rồi xem kịch.

Triệu Đại Vĩ không tìm thấy Dư Hà trong nhà kính dâu tây nên đi đến chỗ ở của Dư Hà, xem cô ấy có ở đó không.

Gõ gõ cửa.

“Ai đấy?” Dư Hà vội ngoái đầu, nhíu mày.

“Tôi, Triệu Đại Vĩ.” Triệu Đại Vĩ nói.

“Triệu tổng!”

Soạt!

Dư Hà phi từ trong chăn ra mở cửa cho Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ thấy Dư Hà mở cửa, trong chớp mắt, ánh mắt anh xoáy sâu vào phần cổ áo của Dư Hà.

Hóa ra, Dư Hà chỉ mặc một chiếc áo hai dây, phía dưới mặc chiếc quần đùi, chạy ra mở cửa cho Triệu Đại Vĩ.

Đập vào mắt Triệu Đại Vĩ là bờ vai để lộ ra của Dư Hà, lớp áo hai dây ôm sát lấy sự dồi dào, mềm mại bên trong.

Triệu Đại Vĩ ngẩn người, há hốc mồm!

“Chị Hà, chị…”

“Á!”

Dư Hà bỗng nhớ ra, cô ấy nằm trong chăn, cảm thấy lớp nội y gò bó quá, thành ra buồn bực, khó chịu nên chỉ mặc độc chiếc áo hai dây, không mặc thêm gì cả.

Vừa nãy Triệu Đại Vĩ gõ cửa, Dư Hà cũng không kịp nghĩ ngợi gì nhiều liền chạy ra mở cửa cho anh luôn.

Lúc này, cô ấy cảm thấy vô cùng mất mặt.

Uỳnh!

Cô ấy đóng cửa lại, rồi lại cảm thấy không thỏa đáng cho lắm nên mở cửa ra, nói: “Triệu tổng, cho phép tôi mặc quần áo trước đã!”

Triệu Đại Vĩ: “...”

Nhìn cũng nhìn hết rồi mà chị mới nhớ ra mặc quần áo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.