Hàng đã lên tàu, tài xế rời đi.
Triệu Đại Vĩ và Tiêu Mậu Toàn cùng đưa hàng về thôn.
Bởi vì hàng hóa khá nhiều nên Triệu Đại Vĩ bảo chị dâu Tiền Mỹ Lâm và Lương Thu Tĩnh ra giúp.
Mọi người cùng chuyển hàng hóa đến cửa hàng bán lẻ của Lý Trân.
Lý Trân nói: “Nhiều thứ thế này à, có thể bán ra được sao?”
“Chị yên tâm, chắc chắn sẽ bán ra được!” Triệu Đại Vĩ mỉm cười: “Hôm nay không kịp, để hôm khác đường thông rồi, tôi lấy cho chị một cái tủ đá. Bây giờ trời rất nóng, vừa hay có thể bán đá. Những công nhân làm thuê đều muốn uống nước đá mỗi ngày.”
“Vậy tất cả chỗ hàng hóa này hết bao nhiêu?” Lý Trân hỏi.
“Hàng bán buôn rất nhiều, tổng cộng hết sáu ngàn tám trăm tệ nhưng chị không cần trả cho tôi gấp, đợi khi bán được số hàng này thì trả tôi là được. Nếu không bán được, tôi sẽ không thu tiền của chị.”
“Cái này...” Lý Trân càng thêm áy náy.
Triệu Đại Vĩ nói như vậy là vì hoàn toàn tin vào việc làm ăn tại cửa hàng bán lẻ của Lý Trân!
Mấy người Triệu Đại Vĩ, Tiền Mỹ Lâm cùng xếp hàng hóa vào trong cửa hàng.
Triệu Đại Vĩ cũng cho Lý Trân xem bảng giá, bảo bà ấy cứ theo giá trên này mà tăng lên để bán sao cho hợp lý.
Khi gần như đã nghĩ xong bảng giá, Lý Trân chuẩn bị chính thức khai trương 'Cửu hàng Trân Trân' của mình.
“Cuối cùng thôn chúng ta cũng có một cửa hàng bán lẻ rồi?”
“Mẹ kiếp, tôi nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng có thể mua đồ rồi!”
“Thật là, đường bị nổ rồi, muốn mua chút đồ còn phải ngồi thuyền ra ngoài, hơn nữa còn phải bắt xe lên thành phố, thật quá bất tiện. Bây giờ trong thôn đã có chỗ bán, muốn mua đồ gì cũng tiện hơn!”
“Tôi muốn mua băng vệ sinh, không biết bên chỗ chị dâu Lý Trân có bán hay không.”
Người dân trong thôn nghe tin cửa hàng Trân Trân khai trương thì đều nườm nượp chạy tới mua đồ!
Lúc này, Lý Trân đang bế con ngồi trong cửa hàng.
Bà ấy hồi tưởng lại lúc chưa mở tiệm khi trước, bà ấy chỉ có thể bế con ra đồng làm việc.
Lúc đó trời nắng to, Lý Trân đặt con nằm một mình dưới gốc cây lớn, cho dù con khóc vì nóng thì bà ấy cũng chỉ có thể chịu đau và tiếp tục làm công việc đồng áng.
Mặc dù Lý Trân không muốn phải sống những ngày tháng cực khổ như vậy nhưng cũng chẳng làm được gì.
Bây giờ, bà ấy có cơ hội để thay đổi cuộc đời của mình rồi, đó chính là mở một cửa hàng bán lẻ!
Trong quán có một cái quạt điện, Lý Trân có thể vừa bế con vừa bán đồ, không cần phải để đứa bé dãi nắng dầm mưa nữa, lại càng có đủ thời gian để chăm sóc con, điều này khiến bà ấy cảm thấy vô cùng vui mừng!
Chỉ là trong lòng Lý Trân lại có thêm một điều phiền não mới, đó là liệu trong cái thôn nghèo như này sẽ có người đến cửa hàng của bà ấy mua đồ không?
Dù sao người trong thôn cũng không nhiều, mấy người trẻ tuổi đều ra ngoài làm việc, chỉ còn lại những người già yếu, phụ nữ và trẻ em là vẫn ở lại trong thôn.
Ngay lúc bà ấy đang lo lắng không biết có thể bán được đồ hay không thì đột nhiên có một đám người đến cửa tiệm của bà ấy mua đồ.
“Chị dâu Lý Trân có thuốc lá không? Cho gói Hatamen đi.”
Hatamen chỉ có năm tệ một gói, một số cửa hàng bán sáu tệ, những năm trước đây, loại thuốc lá này còn rẻ hơn, chỉ hai ba đồng cho một bao.
Sau Tết, những người không có tiền mà muốn phát thuốc cho người tới chúc Tết thì sẽ chọn mua Hatamen, vừa rẻ lại vừa thiết thực, ở thành phố Phong Lâm, nó rất được người nông dân hoan nghênh.
“Có.” Lý Trân lấy ra một bao thuốc lá nói: “Năm tệ.”
“Ở chỗ chị cũng chỉ có năm tệ thôi sao?” Người mua thuốc nghe vậy thì rất vui mừng nói: “Tôi còn tưởng bà sẽ bán sáu tệ.”
“Bên ngoài đều bán năm tệ, sao tôi phải bán sáu tệ, xem anh nói kìa.”
Lý Trân thà rằng bản thân kiếm ít tiền một chút cũng không muốn phá hủy danh dự của cửa hàng.
“Chị dâu Lý Trân, ở đây có bán kem que không?” Có người lại hỏi.
“Kem que thì chưa có, phải mấy ngày nữa. Đợi mấy ngày nữa có tủ lạnh, chỗ tôi sẽ có thể bán kem que!”
“Vậy có mì ăn liền không?”
“Có có.” Lý Trân vô cùng vui vẻ bởi vì bà ấy không ngờ cửa hàng vừa mới khai trương đã đông người đến mua như thế.
“Chị dâu Lý Trân, cho tôi mua cái đó...”
“Cái nào cơ?”
“Chính là cái để lót đó.” Một người phụ nữ trong thôn xấu hổ khi phải nói ra thứ mình cần mua ở trước mặt mọi người, vì vậy sắc mặt hơi ửng đỏ.
Lý Trân suy nghĩ một lát, lúc này bà ấy mới hiểu đối phương muốn cái gì, lập tức khẽ cười nói: “Cũng có.”
Bà ấy lấy băng vệ sinh ra và nói: “Có phải cái này không?”
“Đúng rồi, chính là nó, không ngờ chỗ chị cũng bán cái này.”
Chính bản thân Lý Trân cũng không ngờ Triệu Đại Vĩ lại còn mua buôn mấy cái này.
Thế nhưng điều khiến bà ấy càng kinh ngạc hơn đó là Triệu Đại Vĩ còn mua rất nhiều!
Dù sao Lý Trân có trực giác rằng thứ đó chắc chắn sẽ không bán được.
Sau khi một đám người mua đồ xong, Lý Trần đếm lại, mình chỉ mới bán một lúc mà đã kiếm được mấy chục tệ rồi.
Tuy số tiền không quá nhiều nhưng kiếm tiền dựa vào bản thân mình khiến bà ấy thật sự rất vui.
“Công việc này vừa nhẹ nhàng, lại vừa kiếm được tiền. Vốn dĩ Triệu Đại Vĩ có thể tự mình mở tiệm nhưng lại nhường cơ hội này cho mình.”
Lý Trân hiểu rõ điều này, trong lòng càng thêm cảm động: “Đại Vĩ đúng là người tốt, cậu ấy thấy mình cực khổ, cho nên mới cố ý giúp đỡ mình.”
Bà ấy vỗ vào cánh tay của đứa bé: “Bé con, sau này lớn lên, con nhớ phải báo đáp cho chú Đại Vĩ của con đấy nhé.”
Lý Trần đang nói thì có một thiếu niên thần bí đi tới.
“Chị, chị có bao cao su không? Cái loại mà nam nữ vẫn dùng đấy?” Cậu thiếu niên ngượng ngùng nói.
Lý Trân càng lúng túng hơn.
Điều càng khiến Lý Trân không nói nên lời đó là mình thật sự có bán thứ đặc biệt như này!
Lý Trân đỏ mặt: “Có, hai mươi lăm tệ một hộp.”
“Cái này cũng có à?” Cậu thiếu niên sửng sốt, cảm thấy cửa hàng này của Lý Trân vô cùng thiết thực.
Sau khi cậu thiếu niên rời đi, Lý Trân nói: “Đại Vĩ cũng hư quá rồi, cái này mà cũng đưa cho mình bán...”
...
Reng reng reng!
Rốt cuộc cái khách sạn đã yên tĩnh rất lâu này cũng xảy ra một chuyện có liên quan.
Người gọi tới lần này không phải là Lâm Tuyết Nhã mà là Ngụy Tử Phù có thông tin vô cùng nhạy bén kia.
Ngụy Tử Phù nói: “Đại Vĩ, tôi nhận được tin là sau này một hội nghị chính phủ sẽ tổ chức một phần ở khách sạn.”
“Những năm trước, cuộc họp kiểu này chắc chắn sẽ được tổ chức ở khách sạn Thiên Duyệt nhưng vì gần đây khách sạn của chúng ta dần nổi lên, cho nên có người đề nghị làm ở khách sạn chúng ta.”
“Bây giờ, chuyện này vẫn còn đang thương lượng nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Đại Vĩ, anh xem có cách gì để hội nghị chính phủ tổ chức ở khách sạn Trường Ca Thái Vi chúng ta không?”
“Chuyện này...” Triệu Đại Vĩ cảm thấy hơi khó xử: “Tử Phù, tuy tôi rất muốn đồng ý với cô nhưng tôi không có mối quan hệ trên phương diện này.”
“Không sao, đi nhiều thì sẽ có mối quan hệ.”
Ngụy Tử Phù suy nghĩ rồi nói: “Thế này, anh nghĩ cách tác động đến Ngô Hải, sức ảnh hưởng của ông ta trong vấn đề này rất lớn, chỉ cần ông ta hạ quyết tâm thì gần như là có thể thành công!”
“Ngô Hải?”
Triệu Đại Vĩ mơ màng mà bên phía Ngụy Tử Phù đã gửi thông tin có liên quan đến Ngô Hải sang.
“Ngô Hải là phó chủ tịch của thành phố Phong Lâm, là một vị quan chức liêm khiết, anh không được tặng quà, chỉ có thể dựa vào việc lôi kéo quan hệ, xem xem có thể tác động gì đến ông ta từ một bên không... “
Quan chức liêm khiết, tác động từ một bên?
Triệu Đại Vĩ rất muốn hỏi rằng tác động từ một bên như thế nào.
Triệu Đại Vĩ nhìn tài liệu của Ngô Hải và suy nghĩ rất lâu, cuối cùng anh đưa ra một kết luận: Kỳ thực mình cũng không cần chủ động đi tác động đối phương.
Nếu đối phương đã là quan chức liêm chính thì sức ảnh hưởng từ phía khách sạn Thiên Duyệt đối với Ngô Hải cũng có hạn.
Trong phạm vi ảnh hưởng có hạn, Triệu Đại Vĩ cảm thấy khách sạn Trường Ca Thái Vi của mình chiếm được khá nhiều ưu thế!
Thứ nhất, Trường Ca Thái Vi là khách sạn mới nên tất cả các cơ sở vật chất đều rất mới, môi trường cũng tốt hơn khách sạn Thiên Duyệt!
Thứ hai, danh tiếng của khách sạn Trường Ca Thái Vi vô cùng rõ ràng, đồ ăn và các dịch vụ khác đều vượt trội hơn hẳn so với các khách sạn khác!
Hẳn là hai yếu tố này đã đủ để khiến Ngô Hải rung động!
Tuy nhiên ngay cả như vậy, Triệu Đại Vĩ cũng không thể không chuẩn bị gì cả.
Lý do rất đơn giản, đó là bởi vì Ngụy Tử Phù đã gửi thông tin qua rồi, anh không thể lãng phí tấm lòng của cô ấy một cách vô ích.
“Nếu cô đã gửi tài liệu qua rồi, vậy để tôi thử xem.”
“Tính việc ở người, xong việc nhờ trời.”
“Chỉ mong chút cực khổ này của tôi sẽ không tan tành!”
Vừa nói, Triệu Đại Vĩ vừa chuyển ngón tay ra khỏi màn hình điện thoại.
Khi nãy, ở nơi ngón tay Triệu Đại Vĩ che đi, có ba chữ xuất hiện trước mắt anh: Ngô Tuyết Dao!
Ngô Tuyết Dao là con của Ngô Hải, đôi mắt không cẩn thận bị người ta làm bị thương khiến thị lực bị ảnh hưởng nghiêm trọng, y học hiện giờ cũng khó mà trị khỏi hoàn toàn được.
Trên đây là một số thông tin về Ngô Tuyết Dao.
Thấy vậy, Triệu Đại Vĩ đã biết mình nên làm gì.