Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 178: Chương 178: Chuyên gia thực vật Di Vân




Lương Thu Tĩnh cảm thấy vô cùng ấm ức.

Dựa vào cái gì mà luyện võ không thể được bóp vai, rõ ràng ức hiếp người khác!

Cũng may Tiền Mỹ Lâm quan tâm người khác, nói: “Thu Tĩnh, chờ Đại Vĩ xoay bóp cho tôi xong, tôi sẽ xoa bóp cho cô.”

“Được đấy, chỉ có chị dâu tốt với tôi, anh Triệu chính là một tên bại hoại.” Lương Thu Tĩnh nói.



Sau bữa cơm chiều, Triệu Đại Vĩ nằm xuống nghỉ ngơi.

Anh đang nghĩ đến chuyện chuyên gia thực vật học, Di Vân.

“Phải tặng quà gì cho cô ta mới có thể bày tỏ thành ý của mình chứ?” Triệu Đại Vĩ nằm trên giường nghĩ tới vấn đề này.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Triệu Đại Vĩ chọn một đáp án.

Dùng Tiên Tử Tiếu chế ra kem bùn trắng!

Thế nhưng kem bùn là một vật rất nhỏ thế nhưng tặng thứ này, mặc dù đủ thành ý thế nhưng trông cũng không quá giống một món quà.

“Còn phải làm một số thứ trên mặt món quà mới được.”

“Chi bằng mình mang hộp đựng thức ăn tới, cũng xem như một phần tâm ý của mình.”

Xác định xong quà mình cần tặng, Triệu Đại Vĩ lập tức xem thử có thể liên lạc với Di Vân.

Triệu Đại Vĩ gửi cho Di Vân một tin nhắn.

“Chào cô, tôi là Triệu Đại Vĩ, nghe bạn tôi nói, cô chính là một chuyên gia thực vật. Ở chỗ tôi có một buội Tiên Tử Tiếu, thực vật đã tuyệt chủng mấy trăm năm, muốn mời cô xem thử một chút, có thể nhân giống Tiên Tử Tiếu hay không. Cũng không biết chuyên gia Di có đồng ý hay không nói chuyện này ngay hay không.”

Lúc này, Triệu Đại Vĩ tìm Di Vân, thật ra cũng không đơn thuần chỉ vì nhân giống Tiên Tử Tiếu.

Bởi vì Di Vân là chuyên gia thực vật, cho nên thật ra Triệu Đại Vĩ còn muốn để cô ta hỗ trợ hướng dẫn cách trồng thế nào để ô mai và nho ăn ngon hơn.

Chỉ là, Triệu Đại Vĩ ngồi trên giường chờ nửa ngày cũng không chờ được câu trả lời của Di Vân, thế là anh nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

“Trời sáng rồi?”

Chờ tới khi Triệu Đại Vĩ mở mắt, Triệu Đại Vĩ phát hiện đã là ngày hôm sau.

Thế nhưng vô cùng đáng tiếc, đối phương cũng không có bấy kỳ hồi âm nào.

Ngay khi Triệu Đại Vĩ tuyệt vọng lên núi hái nấm trở về, lúc xuống núi, đột nhiên có một tin nhắn được gửi tới, hơn nữa còn có hai cuộc gọi nhỡ!

“Tệ hại, vừa nãy ở trong núi không có song, không nhận được điện thoại của Di Vân.”

Triệu Đại Vĩ mở tin nhắn ra xem một cái, phát hiện Di Vân trả lời: “Nếu như không phải cố ý tiếp cận tôi, tôi rất có hứng thú. Nhưng nếu anh chỉ vì muốn bắt chuyện với tôi, vậy thì… cút!”

Triệu Đại Vĩ nhìn tin nhắn ngắn này, trong lòng phức tạp.

Anh vội vàng gọi lại, thế nhưng đối phương đang bận, không nghe máy.

Không còn cách nào, Triệu Đại Vĩ gửi lại một tin nhắn: “Vừa nãy ở trong núi nên không có tín hiệu, không nghe máy được. Thế nhưng tôi bảo đảm, tôi thật sự thành tâm thành ý tìm cô hợp tác, chắc chắn không có ý gì khác.”

Sau khi gửi xong, anh tiện tay hái một buội Tiên Tử Tiếu về nhà, chuẩn bị làm kem bùn trắng cho Di Vân, như một sự chân thành trong việc tìm kiếm hợp tác.

Làm kem bùn trắng, Triệu Đại Vĩ bỏ vào bình, mang theo bên mình, chuẩn bị đi vào thành phố mua một hộp đựng thức ăn, thuận tiện đến khách sạn Trường Ca Thải Vi một chuyến, tự tay làm mấy món ăn, bỏ vào trong hộp đựng thức ăn.

Bận rộn, chờ Triệu Đại Vĩ mua được hộp đựng thức ăn, vào được khách sạn Trường Ca Thải Vi, cuối cùng nhận được tin nhắn của Di Vân.

Di Vân nói: “Bây giờ tôi bộn bề công việc, nếu anh thật sự có thành ý, có thể tới sở nghiên cứu thật vật của tôi.”

Trong tin nhắn, cô ta còn viết địa chỉ của trung tâm nghiên cứu.

“Được, tôi sẽ mau chóng chạy tới.”

Nhận được hồi âm của Di Vân, Triệu Đại Vĩ không ngừng lao tới phòng bếp, bắt đầu làm mấy món ăn cho Di Vân.

Nhìn giờ một chút, còn chưa tới giờ ăn cơm, anh liếc thấy Di Vân còn chưa ăn cơm, thế là nhanh chóng làm mấy phần.

Cuối cùng.

Anh mang theo hộp thức ăn được chuẩn bị đầy đủ, cũng xách theo hộp đựng thức ăn, bắt một chiếc xe, chuẩn bị đến trung tâm nghiên cứu thực vật của Di Vân.

Lúc này.

Sau khi Triệu Đại Vĩ ra khỏi cửa khách sạn, một bóng người trông khá có khí chất, xuất hiện trước cửa khách sạn Trường Ca Thải Vi.

Anh họ Ngô Thanh Sơn của Nguỵ Tử Phù nhìn về phía bảng hiệu của khách sạn Trường Ca Thải Vi, khẽ lắc đầu.

Khách sạn này quá nhỏ, hoàn toàn không thể lọt vào mắt xanh của anh ta.

Ngô Thanh Sơn đi vào cửa khách sạn, trực tiếp tìm nhân viên phụ vụ hỏi: “Xin hỏi nơi này của các người có phải có người tên là Triệu Đại Vĩ không?”

Bởi vì Nguỵ Tử Phù không không tiết lộ tin tức của Triệu Đại Vĩ, cộng thêm người ở Thế Ngoại sơn trang, giữ kín như bưng về tin tức của Triệu Đại Vĩ, thế nên Ngô Thanh Sơn tốn công một phen, cuối cùng mới moi ra được tài liệu có liên quan tới Triệu Đại Vĩ.

Lúc này, thấy khách sạn Trường Ca Thải Vi được thổi phồng lên lại là một “khách sạn đạp đổ” như thế, Ngô Thanh Sơn vô cùng thất vọng.

“Ngài tìm Triệu tổng?” Nhân viên phục vụ nói: “Triệu tổng vừa đi ra ngoài, chắc hẳn chân trước Triệu tổng vừa ra ngoài, chân sau ngài vừa mới bước vào.”

“Không khéo như thế?”

Ngô Thanh Sơn nghĩ một chút, nói: “Cũng được, tôi còn phải tự mình đến thôn Đại Long một chuyến, chờ anh ta ở đó.”

“Ngài, xin hỏi ngài tìm Triệu tổng có chuyện gì không?” Nhân viên phục vụ hỏi.

Ngô Thanh Sơn nói: “Không có chuyện gì khác. A, đúng rồi nếu như cô nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, thế cô nói với Triệu Đại Vĩ một câu, nói là… nếu như là một con cóc ghẻ, đừng mong ăn thịt thiên nga!”

Nhân viên phục vụ sợ hết hồn.

Cho là Ngô Thanh Sơn bị thần kinh, hoặc là tới tìm lỗi, nhân viên phục vụ nói: “Tôi sẽ chuyển lời.”

Trong lòng cô ta đang mắng chửi bán tính bán nghi.

Ngược lại cô ta dám nói câu này! Đó là chủ khách sạn, nếu cô ta nói những lời này chẳng phải muốn chết sao?

Huống chi, Triệu Đại Vĩ còn ưu tú như thế, những cô gái trong khách sạn đều rất sùng bái Triệu Đại Vĩ, kết quả lại Ngô Thanh Sơn nói là cóc ghẻ, trong lòng cô ta cũng tương đối tức giận.

Thế nhưng, thân là một người phụ vụ được dày công huấn luyện, buộc cô ta phải giữ im lặng, không được chửi tục,

Ngô Thanh Sơn quăng ra một câu, lập tức lái xe đến thôn Đại Long.



“Hoá ra đây là trung tâm nghiên cứu thực vật của Di Vân!”

Trước khi đi tới, anh tưởng nơi này là một nơi rất cao, thế nhưng sau khi đến, anh chỉ cảm thấy như mình đang bị trêu đùa.

Chính xác mà nói, là bị Phan Diễm Hồng trêu.

Đây…

Thật sự là chuyên gia thực vật sao?

Trung tâm nghiên cứu thực vật này thật ra chính là một tầng trệt, xung quanh có một vườn bách thảo.

Nơi này cũng là vùng ngoại ô, thậm chí còn nghiêng về nông thôn.

Một chuyên gia thực vật làm việc ở đây, điều này khiến Triệu Đại Vĩ không thể không nghi ngờ, đây là tiêu chuẩn của chuyên gia thực vật.

Thế nhưng dù sao cũng là người Phan Diễm Hồng giới thiệu, Triệu Đại Vĩ cảm thấy cũng không nên phán đoán đơn giản, thế là lập tức gõ cửa nhà.

Không bao lâu sau, một gương mặt trắng bệch, trông như bệnh thoi thóp, thế nhưng dáng vẻ lại vô cùng xinh đẹp, xuất hiện trước mặt Triệu Đại Vĩ.

Gương mặt của cô gái không phải vô cùng đẹp, hỏi: “Anh là…”

“Chào cô, tôi là Triệu Đại Vĩ. Nơi này là trung tâm nghiên cứu thật sự của Di Vân đúng không? Trước đó tôi có liên lạc với chuyên gia Di Vân.”

Cô gái nói: “Tôi là Di Vân!”

“Vào đi!”

Di Vân nhìn Triệu Đại Vĩ cũng không hề khách sáo, dù sao dáng vẻ cũng lạnh như băng, đại ý chính là, anh yêu tới tới, yêu cuồn cuộn.

Thế nhưng, dáng vẻ này của Di Vân, lại khiến ánh mắt Triệu Đại Vĩ sáng lên!

“Chuyên gia Di Vân, chắc hẳn cô từng tới núi Đãng Khấu đúng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.