Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 174: Chương 174: Có người không hiểu tâm tư




Sau khi vào phòng ngủ, Phan Diễm Hồng cũng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười với Triệu Đại Vĩ, bản thân mình nằm trên giường, cũng không đắp chăn.

Mùa hè nóng nực, mặc dù đã bật điều hoà không khí nhưng nhiệt độ của máy điều hào cũng không phải rất thấp, thế nên cô ta lẳng lặng nằm ở đó.

Còn về phần Triệu Đại Vĩ không nhịn được, muốn mãnh hổ vồ mồi, vẫn giữ được dáng vẻ chính nhân quân tử, Phan Diễm Hồng cũng chỉ có thể biết hết toàn bộ.

Nằm nhắm mắt lại, tim Phan Diễm Hồng đập mạnh.

Tim Triệu Đại Vĩ cũng đập mạnh.

Phan Diễm Hồng mặc quần áo ngủ bằng lụa, dáng vẻ cao gầy thon thả, không sót lại gì ở trước mặt.

Đặc biệt là da thịt trắng nõn như tốt, trông tựa như trứng gà vừa mới tróc, rất non mềm, cũng không biết người phụ nữ này bảo dưỡng thế nào.

Triệu Đại Vĩ thấy Phan Diễm Hồng không lên tiếng, tự mình nằm xuống cạnh cô ta.

Nghe mùi trên cơ thể cô ta, lòng Triệu Đại Vĩ rối loạn.

Suy cho cùng, Triệu Đại Vĩ vẫn còn là một còn chim non, vẫn là một người đàn ông dồi dào tinh lực, đối mặt với một Phan Diễm Hồng có vần điệu như thế, còn là một người phụ nữ rất đẹp, ít nhiều có chút khó nhịn.

Nhưng.

Triệu Đại Vĩ có Long Vương điển, cái này có thể khiến anh đủ tỉnh táo, giữ bình tĩnh.

Hô!

Triệu Đại Vĩ nằm yên lặng, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể khinh thường sức ảnh hưởng của mỹ nhân bên cạnh.

Ngay khi Triệu Đại Vĩ thật sự có hơi bị Phan Diễm Hồng ảnh hưởng đến, sắc mặt Phan Diễm Hồng đột nhiên trắng bệch, ôm bụng nói: “Thật đau!”

“Sao rồi?” Triệu Đại Vĩ vội vàng xoay người kéo tay Phan Diễm Hồng, bắt mạch cho Phan Diễm Hồng.

Phan Diễm Hồng vô cùng lúng túng nói: “Dì cả tới!”

Bốp!

Một câu nói này tưới tắt hết lửa trong người Triệu Đại Vĩ, còn có tác dụng hơn cả Long Vương điển.

“Tôi xoa xoa giúp chị?” Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi có thể hoá giải đau đớn cho chị.”

“Được!”

Triệu Đại Vĩ là thần y, thế nên Phan Diễm Hồng tin tưởng anh một trăm phần trăm.

Phan Diễm Hồng nằm ngang.

Sự to lớn kia chỉa thẳng vào mắt Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ cười khổ.

Bây giờ cũng chỉ có thể nhìn một chút mà thôi.

Cách lớp quần áo ngủ bằng lụa, Triệu Đại Vĩ xoa xoa bụng mềm mại của Phan Diễm Hồng, cũng truyền vào từng đợt khí ôn hoà, thư giãn sự đau đớn cho Phan Diễm Hồng.

“Bây giờ có thấy khá hơn chút nào không?” Triệu Đại Vĩ hỏi.

“Ừ, tốt hơn nhiều, nếu sau này mỗi ngày đều có Triệu tổng xoa giúp, thế tôi chắc chắn sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

“Đáng tiếc.” Phan Diễm Hồng nói tiếp: “Có người không hiểu tình cảm.”

Triệu Đại Vĩ thắng thắn: “Thật ra không phải tôi không hiểu mà là tôi không thể. Nếu hôm nay tôi mở miệng với chị Diễm Hồng, sau này nếu nhân viên nữ xinh đẹp trong công ty ân cần với tôi một chút, thế chẳng phải tôi cũng phải nhận hết không?”

“Có một nhất định có hai, có hai nhất định có ba, tôi chỉ có thể tự kiềm chế ngay từ đầu thì sau này mới có thể giữ mình.”

Phan Diễm Hồng nghe thế, đột nhiên có một sự kính nể mạnh mẽ đối với Triệu Đại Vĩ!

Trước đây, Phan Diễm Hồng đi theo Lưu Trường Thịnh, không ít lần thấy Lưu Trường Thịnh làm nhục nhân viên nữ xinh đẹp trong khách sạn, thế nhưng Triệu Đại Vĩ lại hoàn toàn khác!

Cô ta cười nói: “Đại Vĩ, cậu tự kiềm chế như thế, chị cũng không làm khó cậu. Thế nhưng cậu đối xử tốt với chị như thế, chị cũng không có gì để báo đáp, cho cậu nếm một chút ngọt ngào nhé.”

Nói xong, Phan Diễm Hồng cho Triệu Đại Vĩ một cái ôm thật lớn.

Cảm nhận được cơ thể của Phan Diễm Hồng dính sát vào người mình, Triệu Đại Vĩ vừa khẩn trương vừa có một cảm giác kì dị.

Phan Diễm Hồng lướt qua.

Triệu Đại Vĩ còn chưa thoả mãn.

“Tôi đi thay băng vệ sinh.” Phan Diễm Hồng cười đi vào phòng vệ sinh.



Ngày hôm sau.

Triệu Đại Vĩ và Phan Diễm Hồng thức dậy.

Mẹ Phan Diễm Hồng vui vẻ hớn hở làm điểm tâm cho Triệu Đại Vĩ, sau đó nói cái gì tối qua có hơn hai mươi chiếc xe, đồng loạt rời khỏi dưới lầu, cảnh tượng nguy nga, uy nghiêm.

Triệu Đại Vĩ không nhịn được cười lên, nhưng cũng không nói gì.

Buổi sáng, Phan Diễm Hồng mặc một chiếc váy dài hở vai màu tím, để lộ bờ vai trắng thơm, trông như một quý cô, vô cùng xinh đẹp.

Triệu Đại Vĩ thấy Phan Diễm Hồng đi tới, nhìn người phụ nữ này thật sâu, nói: “Tôi đột nhiên hối hận.”

“Sao thế?”

“Đã từng có một cơ hội rất tốt bày ra trước mắt tôi, thế nhưng tôi lại không biết quý trọng.” Triệu Đại Vĩ nói.

“Không sao, sau này vẫn còn kịp.” Phan Diễm Hồng cười yếu ớt, nói: “Triệu tổng, nếu sau này muốn tới, cậu cứ tới, cửa nhà chị luôn rộng mở cho cậu.”

Xì!

Triệu Đại Vĩ khó hiểu, cảm thấy cửa này mang hai ý nghĩa!

Đương nhiên cũng có thể đơn giản là vì anh, đã không có suy nghĩ ngây thơ trong sáng, đơn giản là do anh nghĩ quá nhiều.

Triệu Đại Vĩ thở dài một hơi: “Có lẽ vậy, nguyên tắc của tôi, nếu sau này không phòng thủ, thế tôi chắc chắn sẽ bù lại tiếc nuối ngày hôm nay.”

Gương mặt xinh đẹp của Phan Diễm Hồng bị lời của Triệu Đại Vĩ làm cho đỏ lên: “Thế cậu phải nhanh một chút, nếu không thời gian không đợi người, năm tháng khiến người ta già đi.”

Triệu Đại Vĩ lắc đầu cười cười: “Ở trước mặt thần y, cho dù là năm tháng, cũng phải nhường bước!”

“Sao?” Trong lòng Phan Diễm Hồng đột nhiên dâng lên một hy vọng!

Cô ta biết Triệu Đại Vĩ nói gì.

Triệu Đại Vĩ nói: “Là thảo dược gì rất quý giá sao? Nếu là như thế, tôi có quen một chuyên gia thực vật. Cậu có thể hỏi cô ấy một chút, xem xem cô ấy có thể giúp nhân giống loại thảo dược quý giá đó không.”

“Hử?” Triệu Đại Vĩ rất có hứng thú với lần này.

“Tôi tìm phương thức liên lạc của cô ấy, đến lúc đó cậu xem một chút.” Phan Diễm Hồng tìm cách liên lạc, lúc lướt tới tên chuyên gia thực vật Di Vân, cô ta ngừng lại.

“Tên cô ấy là Di Vân, số ở bên trên, cậu nhập thông tin liên lạc đi.”

“Cảm ơn chị Diễm Hồng, chị có thể giúp được rất nhiều!” Triệu Đại Vĩ cười nói.

“Chuyện nhỏ, khách sáo với chị làm gì?” Phan Diễm Hồng ném cho Triệu Đại Vĩ một ánh mắt xinh đẹp, quyến rũ.



Lúc này, bên trong thế ngoại sơn trang!

Có nằm mơ Nguỵ Tử Phù cũng không ngờ, hôm nay lại có khách bất ngờ đến Thế Ngoại sơn trang!

“Cô, anh họ!”

Nguỵ Tử Phù thấy cô mình, Nguỵ Phương Ninh và anh họ mình, Ngô Thanh Sơn, vội vàng đi tới chào đón.

Nguỵ Phương Ninh thấy Nguỵ Tử Phù tự mình ra tiếp đón, không nhịn được cảm thấy có chút bất ngờ.

“Tử Phù, sao cháu lại có thể tự do đi lại, hơn nữa trông khí sắc còn tốt như thế!” Nguỵ Phương Ninh khó tin, bởi vì cô ta cảm thấy, cô cháu gái này sống không lâu.

Hôm nay, cô ta cố ý từ thủ đô chạy tới đây, muốn thăm hỏi bệnh tình của Nguỵ Tử Phù.

Ai ngờ, lại thấy cảnh tượng này.

Nguỵ Tử Phù cười nói: “Gặp được thần y, thế nên con mới có thể hồi phục nhanh như thế.”

“Thần y?” Nguỵ Phương Ninh nói: “Con nói cẩn thận với cô một chút, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Còn nữa, không biết có thể có duyên mời vị thần y này, để chúng ta gặp một chút?”

Nguỵ Phương Ninh quá kinh hãi, bởi vì chuyên gia cao cấp trên thế giới, đều không có cách nào chữa trị được cho Nguỵ Tử Phù, thế nhưng bị thần y kia lại có thể, thế nên cô ta rất muốn gặp.

“À để con hỏi xem anh ấy có thời gian không.”

Nguỵ Tử Phù có chút khó xử, bởi vì nếu để cho Nguỵ Phương Ninh biết Triệu Đại Vĩ là một người trẻ tuổi, thế đương nhiên Nguỵ Phương Ninh sẽ có nhiều lời dài dòng.

Sau đó, Nguỵ Tử Phù lại nói không ít chuyện mình ở Phong lâm cho Nguỵ Phương Ninh nghe.

Ngô Thanh Sơn ngồi bên cạnh Nguỵ Phương Ninh nghe Nguỵ Tử Phù kể lể cũng không khỏi gật đầu một cái, thuận miệng nói đùa: “Tử Phù, bây giờ em khoẻ rồi, thế chắc chắn có người rất vui vẻ. Tôi phải tin tốt này báo cho anh ta biết!”

“Chờ một chút, anh họ!” Nguỵ Tử Phù biết Ngô Thanh Sơn nói tới ai, khẽ lắc đầu nói: “Anh họ, có thể đừng nói chuyện này cho anh ta nghe được không?”

“Hử?” Ngô Thanh Sơn hơi nhíu mày: “Tử Phù, chẳng lẽ lòng em có người khác rồi sao? Tử Phù, từ nhỏ em và Trần Cao Viễn đã có hôn ước. Trước kia cơ thể em có bệnh, cho nên vẫn luôn không đề cập tới, thế nhưng bây giờ, nếu như em đã khỏi rồi, vậy thì không thể lừa cậu ta!”

Sắc mặt Nguỵ Tử Phù trắng bệch.

Trần Cao Viễn, một tên chống lại trời khác.

Dù nhà họ Nguỵ rất có địa vị trong nước, nhưng nhà họ Trần vẫn đủ khiến nhà Nguỵ cảm thấy kính sợ!

Nguỵ Tử Phù nói: “Anh họ, xem như em cầu xin anh có được không?”

Nhìn thấy Nguỵ Tử Phù hạ mình như thế, Ngô Thanh Sơn cũng không nói tiếp, chỉ hỏi: “Tử Phù, không phải em thật sự có người trong lòng rồi? Nơi vùng quê nghèo này, em đừng làm trễ nãi bản thân.”

Nói như thế, Ngô Thanh Sơn quyết định phải điều tra ở Phong Lâm một chút, xem rốt cuộc người có thể khiến Nguỵ Tử Phù cảm mến là ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.