Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 239: Chương 239: Cứu Triệu Kỳ




Ngay hôm đó, Triệu Đại Vĩ lái xe đi đến thị trấn Ngọc Hà.

Bên Diệp Thanh Thu hơi sốt ruột.

Khách sạn Trường Ca Thái Vi đã ra sức hỗ trợ khách sạn Vân Hà rồi, thế nhưng thu nhập hôm nay lại ít hơm hôm qua!

Không thể nhẫn nhịn!

Kiên quyết không thể nhẫn nhịn!

Diệp Thanh Thu điên cuồng nghĩ cách để nâng cao thành tích của mình.

Nhưng, rốt cuộc phải giải quyết như thế nào đây?

Thanh thế của bên khách sạn Thiên Duyệt quả thực quá lớn!

Đến cả Phan Diễm Hồng cũng phải nói: “Chi mạnh tay quá!”

Nổi tiếng khắp mạng, không thể biết được cần bao nhiêu kinh phí cho chuyện này, nhưng chắc chắn Ngô Thanh Sơn đã tiêu tốn rất nhiều tiền vào nó!

Đối mặt với sự công kích về phương diện tiền bạc để dìm bên mình xuống, không lạ gì khi Diệp Thanh Thu cảm thấy rất khó khăn.

May mà Phan Diễm Hồng vẫn vững tin, điều này cũng giúp cho tâm trạng của Diệp Thanh Thu thoải mái hơn một chút.

...

Thị trấn Ngọc Hà.

Về cơ bản, khoảng cách giữa thị trấn Ngọc Hà và thôn Đại Long cũng giống như khoảng cách giữa hai bên Nam - Bắc, hai thị trấn phải cách nhau đến mấy chục ki-lô-mét, cộng thêm đường núi khó đi khiến việc đi lại tốn nhiều thời gian hơn.

Triệu Đại Vĩ trên đường lái xe đến thị trấn Ngọc Hà.

“Ăn cướp, ăn cướp!” Một người phụ nữ hô to.

“Cút đi cho tao! Đồ đàn bà thối, cướp của mày là để mắt đến mày đấy!” Thái độ của tên cướp che mặt này vô cùng hung hăng, tát vào miệng người phụ nữ đang gào thét.

Bỗng một cô gái trong nhóm người nói to: “Không được nhúc nhích, dừng tay lại cho tôi, cảnh sát đây!”

Cô gái xông lên trước, bắt lấy tên cướp che mặt.

Tên tội phạm che mặt không có lối thoát, thế nhưng gã bỗng rút một con dao từ bên hông ra, hướng mũi dao đâm về phía cô gái ấy!

Roạt!

Máu chảy ra trên người nữ cảnh sát.

Nhưng nữ cảnh sát kiên quyết không buông tay, hơn nữa còn đấm tên tội phạm che mặt một cái.

Triệu Đại Vĩ vội dừng xe, chạy nhanh về phía nữ cảnh sát.

Những người xung quanh đều bị dọa sợ, họ chạy đi tứ phía.

Sau khi bị đấm ngã nhào xuống đất, tên tội phạm đâm người nhìn nữ cảnh sát đã không còn sức lực, lại muốn tiếp tục đâm cô ta một nhát nữa!

May mà Triệu Đại Vĩ lao đến kịp thời, hăm dọa tên tội phạm che mặt, vì thế gã từ bỏ ý định đâm nữ cảnh sát, quay người bỏ chạy!

“Mày có chạy đằng trời!”

Nhìn thấy tên khốn kiếp này vẫn muốn đâm người, Triệu Đại Vĩ đã tức giận đến mức toàn thân run rẩy, lúc này thấy gã muốn bỏ chạy, anh nhấc chiếc thùng rác màu xanh bên cạnh lên ném về phía gã.

Bịch!

Điều khiến người ta trố mắt ra nhìn là chiếc thùng rác mà Triệu Đại Vĩ ném đi đã ụp thẳng vào người tên tội phạm che mặt.

“Á!”

Gã hét lớn.

Hiển nhiên trong thùng rác có rất nhiều thứ xấu xí, hôi hám, thế nên suýt chút nữa gã đã chết vì buồn nôn, ghê tởm.

Vì bị thùng rác ụp lên người, nhưng gã vẫn muốn chạy trốn, kết quả gã ngã dúi dụi xuống đất, gặm phải những đồ bẩn thỉu trong thùng rác.

“Phì phì!”

“Mẹ nó!”

Tên tội phạm che mặt chưa bao giờ tức tối đến vậy.

“Các anh em, đừng chạy, ở đây chỉ có một cảnh sát đã bị tao đâm rồi. Còn có một thằng thích lo chuyện bao đồng, chúng ta giết chết nó rồi hẵng đi!”

Trước giờ chưa từng phải chịu sự áp bức và nhục mạ như vậy nên tên che mặt này không muốn bỏ đi mà muốn giết chết Triệu Đại Vĩ!

Nữ cảnh sát ngã trên mặt đất, tầm nhìn mơ hồ, chỉ nói: “Đi mau... mau đi đi...!”

Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi sẽ không đi.”

“Những tên này nên trả giá vì hành vi của mình!”

Triệu Đại Vĩ không lùi mà tiến tới, đi về phía nhóm cướp che mặt đó.

“Ái chà, một anh hùng!”

Tên che mặt bị Triệu Đại Vĩ ném thùng rác vào người phất phất tay, ngay lập tức, bảy tám tên che mặt khác cầm dao trên tay, lao đến chỗ Triệu Đại Vĩ.

“Cút hết cho tao!”

Triệu Đại Vĩ không hề nương tay, dù sao thì lúc này anh cũng chỉ đang tự vệ chính đáng, hoàn toàn có quyền đánh trả.

Bịch bịch bịch!

“Á!” Có tên đau đớn kêu lên một tiếng, hóa ra là bị chặt đứt tay.

Có tên bị chính dao của mình đâm cho một nhát.

Có tên bị dao đâm vào phần dưới cơ thể, cả đời này không thể vỗ ngực tự hào mình là đàn ông được nữa rồi.

Soạt!

Chỉ còn lại tên cướp che mặt cuối cùng, trong lúc không kịp lùi về sau, gã cũng bị Triệu Đại Vĩ đạp cho một phát gãy mười mấy cái sương sườn.

Triệu Đại Vĩ bước lên trước, gỡ hết mặt nạ của đám người này xuống.

Điều khiến người ta để ý chính là đám người này đều là những thanh niên trẻ tuổi.

Triệu Đại Vĩ nói: “Tự mình tạo nghiệp, không thể dung thứ! Vốn dĩ tao không thích nặng tay, nhưng chúng mày đã chọc tức tao đấy!”

Bình thường, Triệu Đại Vĩ rất ít khi ra tay tàn độc, kể cả trước đây khi xử lý rất nhiều vấn đề, anh đều khoan dung độ lượng.

Nhưng.

Hổ không gầm tưởng rừng xanh vô chủ!

Những tên này rõ ràng đang thách thức giới hạn của việc đối nhân xử thế.

Vậy thì, Triệu Đại Vĩ tuyệt đối không tha cho bọn chúng!

Một lời nói ra, Triệu Đại Vĩ không dài dòng với những tên này nữa.

Trước mắt, còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Anh quay người về phía nữ cảnh sát đang gục trong vũng máu.

Nhìn thấy nữ cảnh sát này, trong lòng Triệu Đại Vĩ chấn động.

Anh phát hiện ra người này lại chính là Triệu Kỳ, người đã dây dưa với anh không ít.

“Triệu Kỳ, sao lại là cô, không phải cô quản lý trong phạm vi thị trấn Thanh Thủy của chúng tôi hay sao?”

Triệu Kỳ quản lý thị trấn Thanh Thủy của thôn Đại Long, mà thị trấn Thanh Thủy và thị trấn Ngọc Hà cách nhau cả mấy thị trấn khác, còn cách một vùng nội thành rộng, vậy nên nó không hề tiếp giáp với thị trấn Ngọc Hà.

Triệu Kỳ mơ hồ, nhìn thấy người đi đến là Triệu Đại Vĩ, trong lòng cũng không khỏi chấn động.

Nhưng, bây giờ cô ta chảy nhiều máu, không có sức nói chuyện.

Triệu Đại Vĩ thấy thế, vội bế Triệu Kỳ lên xe, sau đó cởi áo cô ta ra, trực tiếp dùng long khí và linh thủy cầm máu cho Triệu Kỳ.

Sau khi cầm máu, Triệu Đại Vĩ xé một góc váy của Triệu Kỳ rồi băng bó lại cho cô ta.

Hôm nay Triệu Kì không mặc sắc phục mà mặc chiếc áo sơ mi trắng, phối cùng chân váy màu vàng nhạt, mái tóc dài suôn mượt, thoạt nhìn thấy rất nữ tính.

Băng bó cho Triệu Kỳ xong, Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi đi lấy cho cô ít thuốc, có thể giúp cô nhanh khỏe hơn.”

“Đợi đã.”

Triệu Kỳ kéo tay Triệu Đại Vĩ.

Bây giờ cô ta cảm thấy khỏe hơn nhiều, cũng có thể nói chuyện được.

Cô ta nói: “Cảm ơn, nếu hôm nay không phải là anh, có thể tôi sẽ chết chắc.”

“Vẫn còn khách khí với tôi.” Triệu Đại Vĩ khẽ cười, sau đó quay người đi đến hiệu thuốc cách đó không xa, chuẩn bị một ít thuốc bôi ngoài da chữa lành miệng vết thương.

“Tôi cần nới lỏng lớp băng bó ra rồi bôi thuốc cho cô.” Triệu Đại Vĩ nói.

“Ừm.” Trong lúc Triệu Đại Vĩ đi, Triệu Kỳ đã cài cúc áo sơ mi vào, bây giờ lại đành phải cởi cúc ra.

Triệu Đại Vĩ để ý thấy vòng một đầy đặn của Triệu Kỳ quả thực rất ấn tượng.

Có điều, bây giờ anh không có tâm trí nhìn những thứ đó.

Anh bôi thuốc cho Triệu Kỳ, dùng long khí đẩy mạnh tác dụng của thuốc, như vậy thuốc có thể phát huy hiệu quả tốt nhất trong một thời gian ngắn.

“Tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi, rất thoải mái.” Triệu Kỳ nói: “Cảm ơn anh.”

“Cài cúc áo vào đi.” Triệu Đại Vĩ nhắc nhở.

Triệu Kỳ đỏ mặt, khẽ lắc đầu: “Anh đã cứu tôi, thật ra dể anh nhìn thấy cũng không sao cả.”

Triệu Đại Vĩ ngẩn người, không đáp lời.

Lúc này.

Pí po pí po!

Tiếng xe cảnh sát không ngừng vang bên tai.

Triệu Kỳ cài cúc áo, sau đó nói với Triệu Đại Vĩ: “Triệu Đại Vĩ, đi cùng tôi đi, tôi đến nói rõ tình hình ở hiện trường với họ.”

“Ừ.”

Triệu Đại Vĩ dìu Triệu Kỳ ra ngoài.

Sau khi xử lý đám tội phạm nằm la liệt trên mặt đất, cảnh sát đi về phía Triệu Đại Vĩ và Triệu Kỳ.

Cảnh sát nói: “Chúng tôi là cảnh sát đồn công an Ngọc Hà, vì hai người có liên quan đến vụ án này nên có thể hai người phải đi cùng chúng tôi một chuyến. Ngoài ra, cô gái này, nếu tình trạng vết thương của cô nghiêm trọng thì có thể đi đến bệnh viện trước.”

Nhìn thấy vết máu trên người Triệu Kỳ, người cảnh sát vội vàng nói.

Triệu Kỳ lắc đầu: “Chào anh, tôi là Triệu Kỳ, trưởng chi đội cảnh sát đồn cảnh sát thị trấn Thanh Thủy! Vết thương của tôi đã được Triệu thần y đứng cạnh tôi đây chữa trị ổn định rồi, không sao đâu, tôi sẽ nói tình hình cụ thể cho các anh một cách rõ ràng, tỉ mỉ.”

“Cô là cảnh sát của thị trấn Thanh Thủy?” Thái độ của người cảnh sát đối với Triệu Kỳ trở nên nhẹ nhàng, nhiệt tình hơn nhiều.

Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi và cô cùng đi đi, nhìn dáng vẻ này của cô, tôi cũng không yên tâm rời đi.”

“Chắc hẳn anh đến thị trấn Ngọc Hà là có chuyện cần làm, tôi không làm lỡ việc của anh nữa, anh đi giải quyết chuyện của mình đi.” Triệu Kỳ không muốn làm phiền Triệu Đại Vĩ quá nhiều.

“Đã lỡ rồi, trên xe toàn là máu của cô, tôi không thể đi làm việc được.” Triệu Đại Vĩ cười với Triệu Kỳ, giọng điệu như đang ra lệnh: “Cùng đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.