Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 223: Chương 223: Dân trong thôn xin giúp đỡ




Sau khi Nguyên Sở Tinh đi khỏi, Tiền Mỹ Lâm lập tức hỏi chuyện rượu thuốc Dương Hỏa là thế nào.

Triệu Đại Vĩ nói: “Cơ thể cha Nguyên Sở Tinh có vấn đề, cần rượu thuốc Dương Hỏa để tiến hành điều dưỡng. Sau đó cha cô ta muốn mua thê vài bình, thế là tôi hẹn cô ta ba ngày sau đến lấy.”

“Sao vậy, chị dâu không đồng ý?” Triệu Đại Vĩ nói: “Nếu chị không đồng ý, bây giờ tôi gọi điện nói không bán rượu thuốc Dương Hỏa nữa!”

“Không phải… Chị không có ý này.” Tiền Mỹ Lâm cảm thấy mặt mình lúc này mất sạch.

Cực kỳ ngượng ngùng!

Thì ra chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Với lại Triệu Đại Vĩ dùng rượu thuốc Dương Hỏa thì sao? Dù Triệu Đại Vĩ phát huy tác dụng của rượu thuốc Dương Hỏa trên người Nguyên Sở Tinh, cô ấy cũng phải cảm thấy vui vì chuyện này mới phải.

Nghĩ đến đây, Tiền Mỹ Lâm cảm thấy không thể nắm vững tâm trí mình nữa!

Tiền Mỹ Lâm nghĩ thầm: “Nếu Triệu Đại Vĩ có thể tìm được cô gái bản thân thích, mình là chị dâu, không nên ghen tị, nên chúc phúc!”

Triệu Đại Vĩ cười hỏi: “Chị dâu, vậy là ý gì?”

“Chú đừng hỏi nữa, là chị dâu nó nhầm.” Tiền Mỹ Lâm vội ngăn Triệu Đại Vĩ tiếp tục dò hỏi.

……

Sau đó, Triệu Đại Vĩ vẫn nghiên cứu vấn đề sinh sản của trùng Dương Hỏa.

Nhưng trong thôn lại xảy ra chút chuyện.

Vì dịch gà lần trước mà Đường Thủy Hoa tìm Triệu Đại Vĩ nhờ giúp đỡ, lần này lại chạy đến.

Lần này Đường Thủy Hoa mặc một cái váy rất xinh đẹp, hẳn là chồng cô ta Ngô béo kiếm được tiền từ ao các của Triệu Đại Vĩ nên mới có thể mua được.

Cô ta vội vàng chạy đến nói: “Chị dâu, tôi lại đến làm phiền Triệu tổng rồi, lần này không phải vấn đề gà, mà không phải vấn đề nhà tôi.”

Tiền Mỹ Lâm nhìn mấy dân thôn Đường Thủy Hoa sống không dễ dàng gì nên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Mọi người nuôi gà, một phần là tự ăn, vẫn còn một phần muốn bán.”

“Gần đây không phải thôn chúng ta có nhiều du khách sao?”

“Nghe nói người trong thành phố thích mua gà đất ở nông thôn với giá cao.”

“Nhưng vì dịch gà, bây giờ đã không ai mua gà đất thôn Đại Long chúng ta rồi, gà của chúng ta chỉ có thể tự ăn.” Đường Thủy Hoa cúi đầu nói.

Tiền Mỹ Lâm nghe vậy cũng hiểu rõ mấu chốt vấn đề rất nhanh.

Cô ấy nói: “Người trong thành phố sợ ăn phải gà bị bệnh, xảy ra vấn đề nên không mua, chuyện này bình thường. Nhưng, dịch gà đã được chữa xong rồi, vậy nói rõ là có thể ăn, không có vấn đề gì lớn.”

“Chị Thủy Hoa, chị yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ nói với Đại Vĩ, nhất định sẽ giải quyết vấn đề này cho mọi người!”

“Cảm ơn! Cảm ơn!”

Nhà Đường Thủy Hoa nuôi mười mấy con gà, chỉ chừa lại ăn hai ba con, còn lại đều chuẩn bị bán.

Đáng tiếc, lần này làm không ai mua mười mấy con gà nhà cô ta.

Đường Thủy Hoa về nhà, hy vọng có thể đợi được tin tức của Triệu Đại Vĩ.

Không lâu sau.

Triệu Đại Vĩ về từ chỗ nuôi trùng Dương Hỏa, sau đó nghe Tiền Mỹ Lâm nhắc đến chuyện này.

Anh cười nói: “Chuyện này dễ giải quyết.

“Dễ giải quyết?”

Tuy Tiền Mỹ Lâm có thể nghĩ ra cách, nhưng cũng không phải không có chỗ thiếu sót nên cô ấy không nói.

Nhưng Triệu Đại Vĩ nói dễ giải quyết, cô ấy thấy nói thật thong thả.

Triệu Đại Vĩ mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay Tiền Mỹ Lâm: “Thật sự dễ giải quyết, nói đến cuối cùng, mọi người không yên tâm vấn đề chất lượng gà.”

“Đúng, là vậy đấy.”

Tiền Mỹ Lâm vừa phụ họa vừa lẳng lặng rút tay khỏi tay Triệu Đại Vĩ, vì cô ấy sợ người khác nhìn thấy sẽ nói bậy.

Tuy trong lòng cô ấy thích Triệu Đại Vĩ, cũng tình nguyện bên cạnh Triệu Đại Vĩ, nhưng cô ấy không muốn làm loạn công khai với Triệu Đại Vĩ, dù sao thì như vậy không tốt đối với thanh danh của Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ ngượng ngùng lẳng lặng cúi đầu, gương mặt đỏ lên, sau đó mới ngẩng đầu lên tiếp tục nói: “Vậy tôi đứng ra đảm bảo gà này không có vấn đề, chẳng phải giải quyết được khúc mắt trong lòng mọi người rồi sao?”

“Sau đó chúng ta công khai bán số gà này, tôi sẽ đích thân nấu, dùng gà này làm thành cao lương mỹ vị bán cho mọi người, như vậy vấn đề của mọi người có thể giải quyết triệt để rồi.”

Nghe lời Triệu Đại Vĩ, Tiền Mỹ Lâm nói: “Chúng ta bán gà?”

“Đúng! Chúng ta mua gà đã qua dịch gà của mọi người với giá như siêu thị bình thường, thậm chí có thể cao hơn một chút, sau đó chúng ta tự mình chế biến gà, bán ra với giá cao.”

Triệu Đại Vĩ cười: “Tuy chúng ta không thiếu tiền, nhưng chúng ta là vậy không những sẽ giải quyết khó khăn giúp mọi người, mà chúng ta còn có được uy tín, có thể kiếm được nhiều tiền hơn.”

Tiền Mỹ Lâm không khỏi ngạc nhiên tán thán.

“Ý kiến này tương đối ổn, tốt hơn ý kiến của chị nhiều.” Tiền Mỹ Lâm tự cảm thán không bằng.

“Chị dâu, chị có ý kiến gì.” Triệu Đại Vĩ tò mò hỏi.

Tiền Mỹ Lâm lắn đầu: “Chị muốn mua gà, để trong nhà hàng của Huệ Lan, bán cho du khách. Nhưng như vậy sẽ có nguy cơ tiềm ẩn rất lớn, một khi bị khách biết được chắc chắn sẽ dẫn đến bão táp.”

“Như vậy đấy, nên chúng ta mới phải cho mọi người quyền được biết, không thể để mọi người bị giấu.” Triệu Đại Vĩ rất chú trọng chữ tín, rõ ràng lén bán gà đã bệnh cho mọi người dưới tình huống mọi người không biết chuyện không phù hợp với quan niệm đạo đức của Triệu Đại Vĩ.

Mặc dù ăn gà này thật sự không có vấn đề gì cả.

Đưa ra ý kiến rồi, Triệu Đại Vĩ bảo lúc Lương Thu Tĩnh dạy mọi người luyện võ sẵn tiện nhắc nhở một chút, có thể bán gà đã dịch gà cho Triệu Đại Vĩ.

Lương Thu Tĩnh đồng ý.

Năm sáu giờ chiều, Lương Thu Tĩnh bắt đầu dạy Vịnh Xuân Quyền cho mọi người.

Bởi vì mọi người rất yêu thích võ, với lại có chuyện lần trước của Ngô Tiểu Mẫn, mọi người đều muốn học võ phòng thân, nên rất nhiều người theo Lương Thu Tĩnh học võ.

Lương Thu Tĩnh sẵn tiện nói: “Triệu tổng Triệu Đại Vĩ nghe nói gà trong nhà mọi người nuôi không bán được nên chuẩn bị thu mua gà đất giá cao từ chỗ mọi người. Ai muốn bán gà đất có thể đến tìm Triệu tổng.”

“Ể?”

“Con người Triệu tổng tốt quá rồi nhỉ?”

“Tôi sẽ gửi gà nhà tôi cho Triệu tổng!”

Xì xào xì xào! . ngôn tình sủng

Sau khi Lương Thu Tĩnh dạy quyền xong, nhiều người bắt gà đem đến nhà Triệu Đại Vĩ.

Thoáng chốc, Triệu Đại Vĩ có đến mấy trăm con gà đất!

Vì trong nhà không để hết nhiều gà đất như vậy, Triệu Đại Vĩ chỉ có thể để gà đất trong chỗ trồng nho.

Bây giờ vẫn chưa đến mùa trồng nho nên chỗ này cũng trống.

Sau khi Triệu Đại Vĩ làm vậy, người trong thôn lập tức có hai luồng đánh giá.

Một loại nói con người Triệu Đại Vĩ thật sự rất tốt.

Loại thứ hai là người nghi ngờ Triệu Đại Vĩ lén bán gà này cho khách ăn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi người đều biết cách làm thứ của loại thứ hai vô lương tâm.

“Đừng nói bậy, Triệu tổng người ta tốt bụng, kết quả các người lại bôi xấu danh tiếng người ta, các người có thấy xấu hổ không?”

“Nói bậy cái gì, nói xem Triệu Đại Vĩ mua nhiều gà như vậy phải bán ở đâu? Ai sẽ mua? Còn không phải lừa bán?”

Một số người tức tối, cảm thấy nhân phẩm của Triệu Đại Vĩ cũng không tốt đẹp gì.

Lương Thu Tĩnh cũng nghe mấy lời đồn thổi này, trong lòng tức giận: “Anh Triệu, mấy người này thật sự hết cứu rồi, cậu giúp mọi người, mấy người này lại nghi ngờ nhân phẩm cậu.”

Triệu Đại Vĩ cười nói: “Tôi cũng không giúp hết tất cả, chẳng phải người không được giúp đỡ nghe ngờ tôi rất bình thường sao?”

“Chuyện nhỏ không cần để ý, ngày mai tất cả tin đồn sẽ biến mất.”

Triệu Đại Vĩ nói tiếp: “Ngày mai chuẩn bị nước sôi, tôi đích thân làm gà cho mọi người ăn.”

“Mọi người cũng có thể thưởng thức thử xem gà của tôi có ngon không.”

Triệu Đại Vĩ vừa nói, lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.

Lương Thu Tĩnh và Tiền Mỹ Lâm đều đỏ mặt.

“Ai muốn ăn gà của cậu/chú.” Lương Thu Tĩnh và Tiền Mỹ Lâm đồng thời trợn trắng mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.