Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 121: Chương 121: Đề nghị của Vận Hàm




Hôm sau, sau khi đưa nguyên liệu nấu ăn đến khách sạn, Triệu Đại Vĩ lập tức gọi điện thoại cho Vận Hàm, hỏi cô ấy có đến tỉnh lộ bên này hay không.

Vì để tránh việc Vận Hàm không biết đường, anh còn cố ý gửi định vị cho cô ấy.

“Chỗ này sao?”

Vận Hàm đi tới tỉnh lộ bên này, nhìn cảnh tượng hoang vắng ở nơi đây, thậm chí cô ấy còn cho là mình đã đi nhầm hoặc Triệu Đại Vĩ gửi sai định vị!

Vận Hàm đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Triệu Đại Vĩ để hỏi xem có phải anh gửi sai vị trí rồi hay không nhưng một giây sau, cô ấy đã nhìn thấy trên con dốc phía dưới tỉnh lộ có một người đang đi đến.

Triệu Đại Vĩ nói với Vận Hàm: “Không cần gọi điện thoại, không phải tôi đã ở đây rồi hay sao?”

Triệu Đại Vĩ nói xong còn không nhịn được mà liếc nhìn Vận Hàm.

Chỉ thấy hôm nay Vận Hàm mặc một chiếc váy tím bồng bềnh bó chặt phần eo, tóc dài rơi lả tả trên vai, lộ ra bả vai trắng trẻo, cả người cô ấy giống như một tiên nữ xinh đẹp.

Vận Hàm quay đầu lại, tóc dài nhẹ nhàng hất lên, đôi mắt như sóng mùa thu, nụ cười tươi đẹp rạng rỡ, đủ để tạo thành đòn công kích trí mạng đối với đàn ông trong nháy mắt.

Triệu Đại Vĩ lập tức nói thầm trong lòng rằng cô ấy quá đẹp.

Lần này khi nhìn thấy Vận Hàm, Triệu Đại Vĩ đã để ý và nhận ra rằng hôm nay cô ấy trang điểm tinh tế hơn lần trước rất nhiều.

Chỉnh lại chiếc túi đeo lệch và máy ảnh SLR đang đeo trên vai, Vận Hàm lộ ra một hàm răng trắng đều: “Anh Triệu!”

“Đi theo tôi, đường cái vào thôn bị người ta làm nổ rồi, vì vậy bây giờ chúng ta chỉ có thể đi đường thủy. Chẳng qua đường thủy còn dễ đi hơn đường bộ.” Triệu Đại Vĩ giải thích ngắn gọn một chút.

Bởi vì những việc Vận Hàm đã trải qua lần trước, Triệu Đại Vĩ lo lắng sẽ kích động đến tâm trạng của cô ấy nên đã cố gắng nói chuyện cực kỳ cẩn thận.

Vận Hàm cười nói: “Hóa ra là như vậy, nếu không thì tôi còn tưởng anh Triệu gọi tôi đến nơi hoang vu như vậy là vì muốn làm gì đó.”

“Trí tưởng tượng của cô thật phong phú.” Triệu Đại Vĩ vươn tay: “Để tôi giúp cô cầm máy ảnh.”

“Cảm ơn.” Đợi sau khi Triệu Đại Vĩ cầm lấy máy ảnh SLR của mình, Vận Hàm hơi ngượng ngùng nói: “Anh có thể dắt tôi xuống sườn dốc không? Đôi giày tôi đi khá trơn.”

Để vào thôn, Vận Hàm bỏ đi đôi giày cao gót xinh đẹp nhưng giày Cavans mà cô ấy chọn cũng không dễ đi trên đoạn sườn núi này.

Triệu Đại Vĩ không trả lời, chỉ vươn tay ra đỡ lấy Vận Hàm.

Lúc kéo tay Vận Hàm, trái tim của anh hơi đập nhanh hơn so với bình thường.

Sau khi xuống sườn núi, cuối cùng Vận Hàm cũng chú ý tới một chiếc du thuyền rất lớn đang đỗ trên đường sông ở dưới sườn núi, hơn nữa các thiết bị lắp đặt trên thuyền trông có vẻ rất sang trọng.

Hai mắt Vận Hàm sáng lên, cô ấy lập tức nói: “Anh Triệu, tôi muốn chụp ảnh! Nếu chụp được bức ảnh này thì chắc chắn đây sẽ là một tấm hình rất đẹp!”

Vận Hàm đón lấy máy ảnh SLR từ trong tay Triệu Đại Vĩ, sau đó tìm đúng vị trí tốt rồi tiến hành quay chụp ảnh du thuyền đỗ ở trong nước.

“Được rồi! Hoàn hảo!” Vận Hàm đưa ảnh chụp cho Triệu Đại Vĩ xem, sau đó nói: “Đợi tôi trở về chỉnh sửa ảnh một chút, cam đoan sẽ khiến tất cả mọi người đều hâm mộ cuộc sống và hoàn cảnh như vậy!”

Chụp xong ảnh, hai người mới lên thuyền.

Hôm nay người lái thuyền đã là Tiêu Mậu Toàn, vì vậy Triệu Đại Vĩ cũng không cần phải tự mình thao tác.

Tiêu Mậu Toàn nhìn thấy Vận Hàm thì thoáng kinh ngạc bởi sự xinh đẹp của cô ấy, do đó không nhịn được mà hỏi: “Triệu tổng, đây là bạn gái của cháu à? Rất xinh đẹp và xứng đôi với cháu! Trông giống như là một cặp trời sinh vậy!”

“Thế sao?” Vận Hàm nghe đến mở cờ trong bụng.

Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Chú Toàn, chú đừng nói lung tung, đây là bạn mới quen cách đây không lâu của cháu, lần này người ta muốn tới thôn chúng ta chơi đùa, thuận tiện chụp chút ảnh tuyên truyền cho thôn.”

“Khụ khụ, thì ra là hiểu lầm.” Tiêu Mậu Toàn phát hiện nói nhiều sẽ nói hớ, do đó ông ấy lập tức không nói tiếp nữa, chỉ tập trung lái thuyền.

Trên đường đi, Vận Hàm cầm máy ảnh SLR chụp các loại ảnh, thậm chí còn quay lại một vài video trên du thuyền.

“Phong cảnh nơi đây thật sự rất đẹp, nếu như khai thác làm du lịch thì chưa chắc đã không được.”

“Hy vọng thế.” Triệu Đại Vĩ thở dài.

Không lâu sau, du thuyền đã đi đến cửa sơn động ở sông Thanh Thủy.

Du thuyền dừng lại.

Triệu Đại Vĩ dắt Vận Hàm lên bờ, sau đó đi vào trong động.

Đèn trong động vẫn chưa lắp xong, có đoạn còn đen kịt.

Triệu Đại Vĩ giải thích qua cho Vận Hàm để loại bỏ lo ngại của cô ấy.

Thế nhưng Vận Hàm lại nói: “Anh Triệu, tôi cảm thấy anh nên trải đèn màu ở đây, trông sẽ khá đẹp! Anh nghĩ mà xem, mọi người đến đây du lịch chính là hy vọng có thể cảm nhận được các phong cảnh khác nhau.”

“Nếu như anh trải từng dãy đèn màu tản ra ánh sáng nhàn nhạt, trong động sẽ vừa đẹp lại vừa thần bí, chẳng lẽ việc này không tốt hơn sao?”

Vận Hàm nói ra cách nhìn của mình.

Mà cách nhìn của Vận Hàm cũng khiến tư duy của Triệu Đại Vĩ được sáng tỏ thông suốt!

Trước kia Triệu Đại Vĩ chỉ luôn nghĩ đến việc chiếu sáng cho sơn động mà thôi, cũng không có ý tưởng thu hút du khách nhưng bây giờ nhớ lại, sơn động dài một kilomet này không phải là một địa điểm du lịch rất đẹp hay sao?

“Vận Hàm, đề nghị này của cô rất hay, xem ra đưa cô đến đây là đúng rồi.”

Trong khi tán thành Vận Hàm, Triệu Đại Vĩ lại dẫn cô ấy tiếp tục đi lên phía trước, đi đến chỗ trải đầy đèn điện tử, anh lại hỏi: “Cô xem thử xem có cần thiết phải lắp cái đèn điện tử này không?”

“Đương nhiên là có!” Vận Hàm giải thích nói: “Đèn màu có tác dụng thu hút du khách nhưng khó tránh khỏi việc sẽ có tình huống ngoài ý muốn xảy trong sơn động. Đến lúc đó, tác dụng của đèn điện tử cũng rất lớn!”

Triệu Đại Vĩ cẩn thận suy nghĩ vài giây, sau đó cười nói: “Đúng vậy, cô suy nghĩ rất chu toàn!”

Đèn điện tử sáng rực mà ánh sáng của đèn màu thì yếu ớt, đúng là lắp đặt đèn điện tử sẽ có tác dụng tốt hơn khi xảy ra những tình huống khẩn cấp.

Ra khỏi sơn động, lúc này bọn họ mới chính thức tiến vào thôn Đại Long.

Vốn dĩ Triệu Đại Vĩ chuẩn bị để Vận Hàm ngồi trong nhà một lúc nhưng cô ấy lại muốn đi xem núi Đảng Khấu, vậy nên Triệu Đại Vĩ đành phải dẫn cô ấy đến đó.

“Thì ra đây chính là núi Âm trong truyền thuyết! Quả nhiên là u ám” Vận Hàm vừa chụp ảnh vừa hỏi: “Anh Triệu, tôi có thể vào xem không?”

Thật ra Triệu Đại Vĩ có thể đưa Vận Hàm vào nhưng làm như thế lại không thỏa đáng lắm.

Bởi vì đến lúc đó Vận Hàm sẽ chụp ảnh, sau khi tung ra, chắc chắn người khác sẽ cảm thấy núi Đảng Khấu cũng chỉ như vậy mà thôi.

Nếu mọi người mất đi sự kính sợ với núi Đảng Khấu, việc này sẽ để lại tai hoạ vô cùng lớn trong tương lai!

Vì vậy Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “E rằng không được, nơi đây quả thực rất nguy hiểm.”

“Được rồi, vậy tôi chỉ chụp ảnh ở bên ngoài.” Chụp được một vòng, Vận Hàm nói: “Dựng một cột mốc ranh giới ở chỗ này đi, phía trên ghi ba chữ núi Đảng Khấu. Hơn nữa khi đó có mấy vạn cán bộ và chiến sĩ kháng chiến phải hy sinh ở đây, nếu như có thể lập bia cho bọn họ thì không còn gì tốt hơn.”

“Đề nghị này cũng rất hay.” Triệu Đại Vĩ càng ngày càng phát hiện ra răngg Vận Hàm đúng là có cách nhìn riêng đối với rất nhiều chuyện.

“Thật sao?” Vận Hàm rất vui vẻ: “Anh cảm thấy không phải tôi đang đề nghị lung tung là được.”

Sau khi chụp xong ảnh núi Đảng Khấu, thời gian cũng đã sắp đến giữa trưa.

Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi đi lên núi hái ít nấm, cô ở bên ngoài, không được theo vào. Lúc nữa cô ăn cơm ở nhà tôi, tôi sẽ làm cho cô một bữa tiệc nấm dại ngon thật lớn!”

“Ha ha, rất chờ mong!” Vận Hàm hoạt bát đứng chờ ở ngoài núi.

Triệu Đại Vĩ lên núi hái nấm.

Chẳng qua trong lúc Vận Hàm chờ đợi, đột nhiên có một con sâu màu sắc rực rỡ rớt xuống từ lá cây trên đỉnh đầu, sau đó rơi trên tay cô ấy.

Vận Hàm lại càng hoảng sợ, vội vã hất ra.

Nhưng mà chỗ tay đụng phải côn trùng lại nổi lên những nốt lấm tấm đỏ đỏ, vừa đau vừa ngứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.