Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 114: Chương 114: Đổi khách thành chủ




Đến nhà Phan Diễm Hồng ăn cơm không phải là Triệu Đại Vĩ khoác lác, anh có thể làm được.

Thật ra nguyên nhân cũng rất đơn giản: Cha Phan Diễm Hồng bị bệnh cao huyết áp và tiểu đường tương đối nghiêm trọng!

Để cha mẹ được hưởng hạnh phúc gia đình, những năm này Phan Diễm Hồng đều liều mạng kiếm tiền, cố gắng cung cấp môi trường sống tương đối thoải mái cho cha mẹ.

Nhưng không ngờ cha cô ta là Phan Thiên Thành lại mắc bệnh tiểu đường sớm, thành một cái lọ thuốc.

Là một bác sĩ, hơn nữa còn là thần y, chỉ cần anh mở miệng nói một câu, Triệu Đại Vĩ có thể chữa khỏi bệnh cho Phan Thiên Thành, nhà họ Phó sẽ tôn sùng anh!

Chẳng qua là Phan Diễm Hồng đối xử với anh như vậy, mà anh lại vội tới chữa bệnh cho cha Phan Diễm Hồng, đây không khỏi có hơi lấy đức báo oán.

Lấy đức báo oán, lấy gì báo đức?

Mặc dù Phan Diễm Hồng và Phan Thiên Thành là hai người, nhưng cái gọi là cha nợ con trả tương đối phù hợp, nên con gái thiếu nợ, cha mẹ cũng có trách nhiệm tương đối. Triệu Đại Vĩ đưa ra lựa chọn thỏa hiệp giữa việc điều trị bệnh và trừng phạt.

Sau khi suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, Triệu Đại Vĩ gõ cửa nhà họ Phó.

“Ai đấy?” Bên trong có giọng nói không kiên nhẫn vang lên.

Người trẻ tuổi bên trong mở cửa, suýt chút nữa thì bị dọa sợ đến mức tiểu ra quần, muốn đóng cửa lại.

Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng chặn cửa nói: “Phó Vũ Hiên, tôi không tới tìm anh, anh không cần chặn tôi ngoài cửa. Hoặc là anh muốn thử một lần nữa, tôi không ngại để anh tiếp tục ngăn cản tôi vào nhà.”

Phó Vũ Hiên bị sợ nên vội rút tay về, sau đó chạy vào phòng nói: “Cha, có khách tới.”

Thấy hôm nay ma vương Phó Vũ Hiên này khiếp đảm như vậy, Phan Thiên Thành không kiềm được mà nhíu mày, kéo thân thể bệnh tật, chậm rãi đi về phía cửa.

“Cậu là...” Phan Thiên Thành nhìn Triệu Đại Vĩ rất trẻ tuổi thì kinh ngạc.

“Tôi là bạn Diễm Hồng và Vũ Hiên, tôi tên là Triệu Đại Vĩ. Lần này tôi tới không phải là muốn tìm họ, mà tới tìm ông.”

“Tìm tôi?” Phan Thiên Thành không hiểu.

“Tôi tìm ông là có hai chuyện, chuyện thứ nhất là trị bệnh cho ông, chuyện thứ hai có liên quan đến con gái ông, Phan Diễm Hồng.”

“Chữa bệnh...”

Phan Thiên Thành nghe Triệu Đại Vĩ nói mà hơi sửng sốt, có thể nói là đầu óc mơ hồ.

“Nói thật với ông, tôi cũng là danh y đứng đầu Phong Lâm. Tôi đã nghe nói về bệnh tiểu đường và cao huyết áp của ông, hơn nữa tôi cũng có phương pháp trị liệu, bảo đảm không tái phát!”

Trong lòng Phan Thiên Thành lập tức rung động!

Nhưng Phan Thiên Thành lại rất sợ, sợ Triệu Đại Vĩ lừa đảo.

Bị bệnh tiểu đường và cao huyết áp nhiều năm như vậy, Phan Thiên Thành cũng nhạy cảm hơn rất nhiều.

Phan Thiên Thành không tin vào những gì người khác nói, mà rất cảnh giác xác định đối phương và nội dung của lời nói.

“Không tin?”

Triệu Đại Vĩ nói: “Không tin, ông có thể gọi điện thoại hỏi con gái ông, Phan Diễm Hồng. Tôi tin tưởng cô ta hẳn là biết y thuật của tôi tốt vô cùng.”

“Như vậy...” Phan Thiên Thành cười ha hả nói: “Mời vào. Đúng rồi, bác sĩ Triệu đúng không? Cậu ăn gì chưa?”

Bây giờ là hơn mười hai giờ trưa, nhưng đám người Phan Thiên Thành vừa mới cơm nước xong.

“Chưa.”

“Nếu không thì ở đây ăn một chút gì nhé?”

“Có thể.”

Triệu Đại Vĩ đói đến mức rên rỉ, lười khách sáo với Phan Thiên Thành, coi như là nhận một chút thù lao của Phan Thiên Thành trước.

“Bạn già, bà đi làm một bát mì hải sản cho bạn của Diễm Hồng ăn.” Phan Thiên Thành chờ Triệu Đại Vĩ đổi giày vào cửa, sau đó lại nói: “Mời ngồi.”

Nhìn Triệu Đại Vĩ ngồi xuống, Phan Thiên Thành lúng túng nói: “Tôi gọi điện thoại cho Diễm Hồng.”

“Không sao, bác gọi đi.”

Triệu Đại Vĩ rất thoải mái.

Ngay sau đó, Phan Thiên Thành bấm số điện thoại của Phan Diễm Hồng, nói: “Diễm Hồng, hôm nay có một người bạn bè của con, tên Triệu Đại Vĩ tới nhà làm khách.”

“Cái gì?”

Một câu nói như vậy làm Phan Diễm Hồng lập tức bùng nổ, trong lòng có cảm giác khẩn trương hết sức nghiêm trọng trong nháy mắt!

“Cha, cha đừng lộn xộn, con lập tức trở lại!”

“Chờ một chút, cha, cha đưa điện thoại cho Triệu Đại Vĩ trước!” Phan Diễm Hồng khẩn trương đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Triệu Đại Vĩ đến nhà cô ta làm gì?

Nghĩ đến việc mình làm đối với Triệu Đại Vĩ, kết hợp với hành động bây giờ của Triệu Đại Vĩ, Phan Diễm Hồng lạnh cả người, mồ hôi cũng chảy ra.

Phan Thiên Thành mơ hồ đưa điện thoại cho Triệu Đại Vĩ, để cho Triệu Đại Vĩ nghe.

Triệu Đại Vĩ nói: “Phan tổng, chào chị.”

“Triệu tổng, rốt cuộc anh đến nhà tôi là muốn làm gì?”

Phan Diễm Hồng cảm thấy cái chuôi của mình bị Triệu Đại Vĩ nắm lấy.

“Đương nhiên là chữa bệnh cho bác trai!”Triệu Đại Vĩ cười nói: “Phan tổng, chị quên à? Túi thơm của khách sạn Trường Ca Thái Vi phổ biến ở Phong Lâm, đứng đầu ngọn gió, có một không hai. Mà cách điều chế túi thơm là tôi chế tạo ra.”

“Cho nên, tôi là một thần y, tôi nghĩ hẳn là chị phải biết mới đúng.”

“Hai ngày này, tôi nghe nói cha Phan tổng mắc bệnh tiểu đường và cao huyết áp nghiêm trọng, đúng lúc tôi có thể chữa trị loại bệnh này. Xem quan hệ giữa chị và tôi, dĩ nhiên tôi phải tới chữa trị cho bác trai.”

“Phan tổng, chị nói có đúng không?”

Triệu Đại Vĩ nói đến độ giọt nước cũng không lọt, nhưng lại tựa như mơ hồ cảnh cáo Phan Diễm Hồng gì đó.

Phan Diễm Hồng nghe vậy, trong lòng coi là thật mà run rẩy!

Cô ta cũng không nghi ngờ lời nói của Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ trở ngại khách sạn Trường Ca Thái Vi, túi thơm được bán rất phổ biến ở thành phố Phong Lâm. Rất nhiều người nghe danh mà muốn mua một hai túi thơm để giải quyết vấn đề mất ngủ của mình.

Bao gồm cả Phan Diễm Hồng, thật ra cô ta cũng mua một cái túi thơm, trước mắt cũng đang dùng, hiệu quả vô cùng tốt.

Hơn nữa khí chất của Triệu Đại Vĩ làm Phan Diễm Hồng cảm thấy anh không giống một người ăn nói bừa bãi.

Triệu Đại Vĩ nói có thể trị thì đại khái là có thể chữa!

Phan Diễm Hồng là con gái hiếu thảo, cũng là một người thông minh. Lúc Triệu Đại Vĩ nói những lời này, cô ta cũng biết Triệu Đại Vĩ mong muốn điều gì.

Phan Diễm Hồng giãy giụa.

Nửa ngày, cô ta không nói một lời nào.

Triệu Đại Vĩ lạnh nhạt nói: “Phan tổng, thật ra chị có thể trở về một chuyến, tôi chờ chị ở nhà chị.”

“Còn về vấn đề chị đang lo lắng, thật ra tôi cảm thấy chị không cần phải lo lắng, bởi vì tôi cũng không muốn để chuyện đến bước đường cùng.”

Triệu Đại Vĩ dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, Phan Diễm Hồng nghi ngờ anh có ý mời chào.

Nhưng Triệu Đại Vĩ chỉ tới để cảnh cáo!

Còn mời chào, ít nhất anh sẽ không dùng bệnh của Phan Thiên Thành để uy hiếp Phan Diễm Hồng.

Phan Diễm Hồng cũng không để ý bây giờ Triệu Đại Vĩ có ý gì, lòng cô ta nóng như lửa đốt, vô cùng lo lắng chạy về nhà.

Triệu Đại Vĩ trả điện thoại lại cho Phan Thiên Thành.

Phan Thiên Thành tiếp tục nói chuyện cùng Phan Diễm Hồng, nhưng Phan Diễm Hồng chỉ nói một lời, cứ chờ cô ta về nhà rồi nói sau!

Phan Thiên Thành mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Triệu Đại Vĩ trò chuyện cùng Phan Thiên Thành.

“Bác trai, tôi biết ông thấy tôi trẻ tuổi, cảm thấy y thuật của tôi không quá cao. Như vậy đi, tôi châm ba kim châm cho ông trước. Nếu ông cảm thấy có hiệu quả, vậy thì tin tưởng tôi một chút, nếu ông cảm thấy không có hiệu quả, vậy tôi cũng không bắt buộc.”

“Này...”

Lúc Phan Thiên Thành đang do dự, Phó Vũ Hiên nói: “Cha, anh ta thật sự rất giỏi.”

Hả?

Triệu Đại Vĩ nhìn về phía Phó Vũ Hiên.

Phó Vũ Hiên cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Triệu Đại Vĩ.

Phan Thiên Thành thấy Phó Vũ Hiên cũng nói chuyện, vì vậy gật đầu: “Vậy được, ba châm đi, để tôi xem có phải y thuật của cậu cao thật hay không.”

“Nhưng bác sĩ đều nói không trị hết căn bệnh này của tôi, chỉ có thể sống một ngày xem một ngày. Cho nên, thật ra tôi không quá tin tưởng cậu.”

Triệu Đại Vĩ nghe vậy thì cười nói: “Nói cách khác, bác trai tương đối mong đợi tôi!”

Phan Thiên Thành cứng họng trong nháy mắt!

Đúng là Phan Thiên Thành không quá tin tưởng Triệu Đại Vĩ, nhưng sự tự tin của Triệu Đại Vĩ làm cho Phan Thiên Thành cảm thấy anh là cái phao cứu mạng cuối cùng của mình.

Phan Thiên Thành hoàn toàn không cách nào từ chối. Vừa rồi Triệu Đại Vĩ nói mình là thần y, nói có thể trị bệnh cho mình, trong lòng Phan Thiên Thành vô cùng kích động và hưng phấn!

Phát hiện ra Triệu Đại Vĩ nói chuyện cũng giỏi như vậy, Phan Thiên Thành nói: “Tôi đã tin cậu tám phần!”

“Bác trai, tôi cảm thấy ông có thể tăng sự tin tưởng lên tới mười phần!”

Triệu Đại Vĩ lấy châm cứu ra.

Phan Thiên Thành “A” một tiếng, tựa như đã nhìn thấy châm cứu trên tay Triệu Đại Vĩ rồi, nhưng cũng không quá chắc chắn.

Triệu Đại Vĩ nói: “Bác trai, ông xem ba kim châm này, có lẽ tương lai chính ông có thể thử xem.”

Triệu Đại Vĩ đâm ba kim châm tới tuyến tuỵ của Phan Thiên Thành, quá sâu, ba huyệt mệnh môn!

Sau khi đâm ba kim châm này, quả nhiên Phan Thiên Thành có cảm giác bệnh trên người mình giảm bớt rất nhiều, cả người cũng thả lỏng hơn hẳn.

Phan Thiên Thành kích động: “Thật sự có tác dụng! Thần kỳ!”

Thấy Phan Thiên Thành còn muốn để mình tiếp tục chữa trị, Triệu Đại Vĩ không tiếp tục động tác.

Anh nói: “Bác trai, chữa trị kế tiếp, tôi muốn chờ chị Diễm Hồng trở lại mới có thể làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.