Triệu Đại Vĩ thấy Tô Trường Phong tức giận, từ chối cho ý kiến.
Tô Trường Phong nói: “Năm đó tôi ở nước ngoài, tham gia hơn một trăm trận chiến, trên người có vô số vết thương, nhưng mỗi lần, kẻ địch còn tổn thấy thê thảm hơn chúng tôi!”
“Nguyên nhân vô cùng đơn giản, đội ngũ của chúng tôi có thực lực, đương nhiên không sợ chiến đấu!”
Thật ra Tô Trường Phong cũng không thấy kỳ lạ với thái độ như thế của Triệu Đại Vĩ, chỉ là kiểu khinh thường này của Triệu Đại Vĩ khiến anh ta cảm thấy quân hồn bị làm nhục.
Triệu Đại Vĩ nghe thế, hơi cúi đầu trầm ngâm.
Trong lòng anh vẫn luôn duy trì sự kính sợ, ít nhất là tôn trọng đối với những chiến sĩ ở nơi tiền tuyến.
Cho nên, nghe Tô Trường Phong nói như thế, anh cũng không tiếp tục khiêu khích Tô Trườn Phong nữa.
Triệu Đại Vĩ nói: “Nếu đã như thế, tôi thu hồi lại lời nói vừa rồi của tôi.”
Ngô Thanh Sơn có chút hung phấn cười nói: “Triệu Đại Vĩ, tôi cảm thấy cậu nên cảm ơn tôi, cảm ơn tôi đã tìm cho cậu một thầy hướng dẫn võ thuật như thế.”
Mấy người Lý Ngưng Tuyết lại im lặng không dám lên tiếng.
Bởi vì khí thế Tô Trường Phong phát ra thật sự quá mức doạ người, dù sao bọn họ chỉ cần nghe thấy Tô Trường Phong mở miệng, bọn họ cũng cảm nhận được sự run rẩy trong lỏng.
Triệu Đại Vĩ hỏi: “Hướng dẫn thế nào?”
Tô Trường Phong nói: “Tôi nghe tổng giám đốc Ngô nói, trên phương diện võ thuật, cậu có những thành tựu nhất định. Vậy cậu đánh một vài chiêu thức cậu quen thuộc nhất để tôi nhìn một chút, xem xem có chỗ nào cần cải thiện không.”
Ngô Thanh Sơn khoát tay: “Không, không, không, hưỡng dẫn như thế quá mức khô khan, vô vị.”
“Tôi nghĩ, tiến hành hướng dẫn lúc đang chiến đấu mới đáng quý hơn cả, đời lời cũng là một kinh nghiệm quý báu trong đời!”
Ngô Thanh Sơn đang muốn để Tô Thanh Sơn chiến đấu, khiến Triệu Đại Vĩ đau đớn một chút, tốt nhất nên đánh cho thê thảm.
Tô Trường Phong nghe thế, không nói gì, cứ nhìn Triệu Đại Vĩ, nhìn xem Triệu Đại Vĩ có chấp nhận hay không.
Triệu Đại Vĩ nói: “Được, cũng hợp ý tôi!”
Lý Ngưng Tuyết nói: “Triệu đổng, tôi cảm thấy tốt nhất là không nên nhỉ? Anh chỉ là người yêu thích võ thuật, nhưng anh ta lại là người xuất thân từ quân ngũ, người quen với mọi cuộc chiến!”
Lý Ngưng Tuyết cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của Triệu Đại Vĩ.
Đồng thời, cô ta cũng nhận ra, Ngô Thanh Sơn đang muốn mượn cơ hội khiến Triệu Đại Vĩ mất thể diện.
Nếu thật sự phải đánh một trận, Triệu Đại Vĩ chắc chắc sẽ bị đánh rất thảm.
Chu Dao Thiên cũng khuyên: “Triệu tổng, hay là anh suy nghĩ thêm một chút nữa đi, không nên manh động…”
Đàm Lâm Quân cũng phụ hoạ.
Ngô Thanh Sơn thấy mọi người cố gắng khuyên nhỏ, rất sợ Triệu Đại Vĩ sẽ thay đổi ý kiến, lập tức nói: “Triệu Đại Vĩ à, là một người đàn ông thực thụ, đừng để người khác xem thường!”
Triệu Đại Vĩ hừ nhẹ: “Ngô Thanh Sơn, đừng dùng kế kích tướng. Tôi sẽ không thay đổi ý định, sẽ chấp nhận chiến đấu. Nhưng nếu như tôi thắng cuộc chiến này thì sao?”
“Không có khả năng này!” Ngô Thanh Sơn lập tức nói.
Tô Truòng Phong lại có hơi tức giận.
Lần này, anh ta đã chuẩn bị chèn ép Triệu Đại Vĩ thật tốt!
Triệu Đại Vĩ cũng lười nói nhảm với Ngô Thanh Sơn.
Ngô Thanh Sơn đột nhiên nói: “Nếu như cậu thắng, khách sạn Thiên Duyệt, tôi sẽ để lại cho cậu nửa giá!”
“Được!” Triệu Đại Vĩ nói: “Nói lời giữ lời!”
“Nếu như cậu thua, tôi muốn một nửa số cổ phần của khách sạn Trường Ca Thải Vi trong tay cậu!” Ngô Thanh Sơn đột nhiên bổ sung thêm một câu.
“Được!” Triệu Đại Vĩ đồng ý
Ngô Thanh Sơn vô cùng kinh ngạc, vào lúc này, còn tưởng rằng mình nghe lầm!
Anh ta cho rằng Triệu Đại Vĩ chắc chắn sẽ không đồng ý với điều kiện như thế.
Nhưng Triệu Đại Vĩ lại đồng ý!
Nhưng hành động này lại hợp ý anh ta, thế nên Ngô Thanh Sơn vô cùng vui vẻ.
Tô Trường Phong khinh thường: “Cậu sẽ hối hận vì hành động của mình!”
“Chúng ta tìm một chỗ đặc thù để đánh đi, ở đây không thể thi triển quyền cước được.” Tô Trường Phong có chút khinh thường Triệu Đại Vĩ, xoay người lập tức rời khỏi phòng bao.
Ngô Thanh Sơn lập tức để ông chủ Đới Quảng Phúc của Vọng Giang Lâu chuẩn bị sân thi đấu.
Đới Quảng Phúc sắp xếp một phòng khách trống, bên trong gần như không có gì.
Giờ phút này, Triệu Đại Vĩ và Tô Trường Phong đứng đối diện nhau ở đó!
Mấy người Lý Ngưng Tuyết cũng vô cùng vội vàng, trong lòng thầm nói Triệu Đại Vĩ quá tự phụ, bấy giờ sẽ thua vô cùng thê thảm!
Nhưng.
Trận chiến bắt đầu.
Tô Trường Phong vừa lên tới đã dùng một chiêu thức vô cùng ác liệt!
Sát khí mạnh mẽ, cũng nhào tới từ phía đối diện.
Nhưng Triệu Đại Vĩ cũng không sợ hãi, trái lại vào thời khắc quan trọng nhất, bắt lấy tay của Tô Trường Phong, ầm một quyền!
Phản ứng của Tô Trường Phong nhanh lẹ, xoay người đã cho Triệu Đại Vĩ một quyền.
Thành khẩn đối đầu!
Bịch!
Tô Trường Phong lại ngã xuống đất, máu huyết trong người cuồn cuộn, còn Triệu Đại Vĩ vẫn không nhúc nhích, đứng tại chỗ!
“Ngô Thanh Sơn, nhớ lấy, khách sạn Thiên Duyệt, bán cho tôi nửa giá!” Triệu Đại Vĩ nhắc nhở Ngô Thanh Sơn vẫn còn đang đứng sững sờ.
Ngô Thanh Sơn trợn mắt há mồm, không thể tin tất cả việc xảy ra trước mắt là thật!
Tô Trường Phong cũng thấy bối rối!
Mặc dù anh ta không được tính là cao thủ đứng đầu trong nước, nhưng cũng chắc chắn có thể được xem là cao thủ hàng đầu trong nước!
Nhưng Triệu Đại Vĩ chỉ dùng một quyền đã khiến anh ta nằm xuống!
Rốt cuộc thì trên Triệu Đại Vĩ này có thực lực gì!
Tô Trường Phong vô cùng miễn cưỡng đứng lên, nói: “Triệu Đại Vĩ, tôi xin lỗi vì lời nói vừa rồi. Cậu không kiêu ngạo, là tôi thật sự không có can đảm hướng dẫn cho cậu!”
Tô Trường Phong là một người rất kiêu ngạo.
Có thể nói ra mấy lời này, anh ta thật sự đã hạ quyết tâm không nhỏ.
Nhưng anh ta vẫn khâm phục!
Anh ta phục thực lực này của Triệu Đại Vĩ!
Lý Ngưng Tuyết không nhịn được kêu lên: “Ông trời ơi, mình không nhìn lầm đó chứ?”
Chu Dao Thiên và Đàm Lâm Quân đều không nhịn được mừng thầm, trước đó bọn họ không đắc tội gì với Triệu Đại Vĩ, nếu không e là bọn họ muốn chết cũng khó.
Triệu Đại Vĩ đánh Tô Trường Phong xong, nói: “Còn đứng ngây ra ở đó làm gì? Còn không mau đi?”
“Đi đâu!” Lý Ngưng Tuyết hỏi.
“Ăn cơm!”
“Ồ!” Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Thanh Sơn vẫn khó chấp nhận tình hình ở hiện trường.
Anh ta nhìn về phía Tô Trường Phong: “Anh nhường?”
“Tổng giám đốc Ngô, anh cảm thấy tôi có thể nhường sao?” Tô Trường Phong có chút tức giận nhìn về phía Ngô Thanh Sơn.
Trong lòng Ngô Thanh Sơn càng thêm chấn động.
“Triệu Đại Vĩ, cậu che giấu giỏi đấy!”
Vừa nghĩ tới bán khách sạn Thiên Duyệt với nửa giá, Ngô Thanh Sơn cũng không nhịn được cảm thấy có hơi đau lòng.
Phải biết rằng, khách sạn Thiên Duyệt là do anh ta bỏ ra hai trăm triệu mới có thể thành công mua lại khách sạn này, cộng thêm việc phải bỏ thêm tiền để sửa chữa lại, cộng lại cũng trên dưới ba trăm triệu!
Bây giờ lại bán với giá một trăm năm mươi triệu!
Mặc dù anh ta có thêm tiền, nhưng ruột gan anh ta cũng rất đau!
Trở lại phòng bao.
Triệu Đại Vĩ im lặng không lên tiếng, chỉ tập trung ăn cơm, không nói câu nào.
Ngô Thanh Sơn cảm thấy không có ý nghĩa, vô cùng mất mặt, lập tức nói: “Bữa cơm ngày hôm nay chỉ tới đây thôi.”
“Anh ở lại, những người khác có thể rời đi.” Triệu Đại Vĩ nhìn về phía Ngô Thanh Sơn, trong con ngươi nhàn nhạt kia hàm chứa vẻ uy nghiêm không thể từ chối được!
Lý Ngưng Tuyết lập tức đứng dậy: “Triệu tổng, thế chúng tôi xin phép ra về.”
Những người khác cũng rối rít ra về.
Tô Trường Phong đã rời đi từ trước, cũng không quay lại phòng bao.
Khi tất cả mọi người đều đã rời đi, sau chỉ còn lại một mình Triệu Đại Vĩ và Ngô Thanh Sơn, Triệu Đại Vĩ nói: “Bây giờ có thể nói một chút về chuyện của khách sạn Thiên Duyệt chưa?”
Ánh mắt Ngô Thanh Sơn loé lên, trong lòng giãy dụa.
Triệu Đại Vĩ nói: “Là một người đàn ông thì phải tuân giữ lời hứa. Nếu anh không tuân giữ lời hứa, thế tôi cũng sẽ không nói quy tắc với anh. Có hai sự lựa chọn, anh tự mà chọn lựa.”
Anh dựa vào ghế, yên tĩnh chờ Ngô Thanh Sơn lựa chọn.