Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 112: Chương 112: Đường thủy lập công, Phan Diễm Hồng khiếp sợ




“Còn chưa đi con đường kia, có thể đi qua không?” Vương Đại Trụ hơi hoài nghi, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất, cho nên anh ta chỉ có thể nói: “Đúng vậy, không còn biện pháp khác.”

“Có đi được hay không thì phải đi mới biết, nhưng tôi nghĩ tỷ lệ đại khái là vẫn có thể đi qua.”

Triệu Đại Vĩ khá có lòng tin đối với điều này.

Mô phỏng xong phương án, nói làm là làm.

Đầu tiên, Triệu Đại Vĩ gọi điện thoại cho Lâm Tuyết Nhã, yêu cầu tài xế lái xe xuống lấy cá, hôm nay tạm thời không tới, chờ thông báo.

Ngay sau đó, anh lại để Hàn Vũ Chân ở biệt thự tạm thời đình công buổi sáng, chờ buổi chiều xem có cách nào tiếp tục công việc hay không.

Sau đó, anh, Vương Đại Trụ, Lương Thu Võ và ba người khác đi theo anh em của Lương Thu Võ vận chuyển nấm từ trong sơn động về sông Thanh Thủy.

Cuối cùng ba người Triệu Đại Vĩ, Vương Đại Trụ và Lương Thu Võ chia ra lái thuyền thẳng về phía trước theo dòng sông, để xem liệu dòng sông có thể nối liền với đường bộ hay không.

Lúc này, một đám người đang ngồi dàn hàng, chèo thuyền với tốc độ rất chậm để tránh tai nạn ngoài ý.

“Cảnh ở đây rất đẹp.”Vương Đại Trụ nói: “Không ngờ thế giới bên ngoài thôn chúng tôi cũng có nơi xinh đẹp như vậy!”

“Không nên khinh thường, nói không chừng sông Thanh Thủy có rắn nước, thậm chí là trăn anaconda!”

Lần đầu tiên Triệu Đại Vĩ đi tới nơi này, nên anh luôn duy trì tính cảnh giác.

“Anh Vĩ, nếu con đường này tương đối gần, có phải sau này mỗi ngày chúng ta đều có thể đi từ con đường này đến thành phố?”

Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Có hơi phiền phức, tạm thời đi đường này trước. Nhưng qua đường thủy này, tôi đã có một vài ý tưởng mới.”

Triệu Đại Vĩ chợt có cảm giác nếu nước đủ sâu, anh có thể làm một chiếc du thuyền lớn ở chỗ này, đến lúc đó sẽ đón du khách đến thôn Đại Long, cũng coi như là một đường tắt để kiếm tiền.

Dĩ nhiên, đây là sau này.

Chèo thuyền, xuôi dòng.

Rốt cuộc, sau hơn hai mươi phút, Triệu Đại Vĩ phát hiện ở cách đó không xa có một quốc lộ.

Tiếp tục đi về phía trước, họ nhanh chóng phát hiện ra con sông này gần tỉnh lộ!

“Ở nơi này đi, gọi xe tới, chở nấm đến khách sạn trước.” Triệu Đại Vĩ nói: “Đại Trụ, anh ở đây chờ xe, chúng tôi trở về vận chuyển cá tới.”

“Được, anh Vĩ, các anh trở về đi, bên này để tôi.”

Vương Đại Trụ nói chỉ chút chuyện nhỏ này, một mình anh ta có thể giải quyết được!

Triệu Đại Vĩ gật đầu, lái thuyền dẫn bốn người còn lại trở về cửa động.

Những người khác đã sớm vận chuyển cá tới cửa động rồi, đám người Triệu Đại Vĩ mang cá lên thuyền, tiếp tục lái thuyền đến tỉnh lộ.

“Thu Võ, các cậu đi về trước, tôi mang cá về khách sạn. Nếu buổi chiều tôi phải đi đường này, tôi sẽ gọi lại cho các cậu.”

“Được, Triệu tổng!” Lương Thu Võ hơi mệt sau khi đi đi về về như thế này.

Triệu Đại Vĩ ở ven đường, anh chờ chiếc xe được gửi đến để vận chuyển cá ở khách sạn Trường Ca Thái Vi.

Sau khi đợi nửa tiếng, rốt cuộc cũng đến, đợi chở cá đến khách sạn Trường Ca Thái Vi, Triệu Đại Vĩ xem giờ, mới chín giờ rưỡi sáng.

Hoàn toàn không chậm trễ thời gian!

Lâm Tuyết Nhã đi tới phòng bếp, nhìn Triệu Đại Vĩ, nói với vẻ lo lắng: “Đại Vĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhìn Lâm Tuyết Nhã lo lắng như vậy, Triệu Đại Vĩ cười nói: “Đừng vội, việc nhỏ thôi. Quốc lộ duy nhất trong thôn đến thành phố bị người ta đánh nổ, nhưng cũng may, gần đây tôi vừa phát hiện ra một đường thủy.”

“Đường thủy?” Lâm Tuyết Nhã thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Chẳng lẽ là khách sạn Thiên Duyệt làm?”

“Rất có thể!”

Trừ khách sạn Thiên Duyệt có thể làm ra chuyện này, Triệu Đại Vĩ không nghĩ ra ai khác sẽ làm ra chuyện mất hết tính người này.

“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không thể luôn để mặc cho khách sạn Thiên Duyệt làm bậy!”

Lâm Tuyết Nhã rất tức giận.

Trên gương mặt tươi cười hiện giờ, ánh mắt Lâm Tuyết Nhã lạnh như băng, chứng tỏ lần này Lâm Tuyết Nhã đã thật sự nổi giận.

Triệu Đại Vĩ cũng rất đồng cảm!

Không thể để mặc khách sạn Thiên Duyệt làm bậy.

Đây gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau. Triệu Đại Vĩ quyết định, phải cảnh cáo và dạy dỗ Phan Diễm Hồng một chút!

“Chị Tuyết Nhã, để tôi xử lý chuyện này, chị chỉ cần phụ trách quản lý tốt khách sạn là được.”

Lâm Tuyết Nhã có hơi xúc động: “Đại Vĩ, thật là cực khổ cho cậu, chuyện gì cũng cần đến cậu.”

Lâm Tuyết Nhã cười ngọt ngào nói: “Sau này có cơ hội, chị đãi cậu.”

Triệu Đại Vĩ nghe giọng nói này mà không khỏi nghĩ lệch lạc, nhưng cấp trên và cấp dưới xảy ra quan hệ là đại kỵ.

Triệu Đại Vĩ vội vàng kiềm chế suy nghĩ xao động trong lòng, ho khan nói: “Chị Tuyết Nhã, tôi đi làm việc đây.”

Mà chuyện đầu tiên Triệu Đại Vĩ muốn làm không phải là đi trừng phạt Phan Diễm Hồng, mà là đi mua thuyền lớn trước, để thuyền ở sông Thanh Thủy.

Như vậy thì anh không cần mỗi lần đều dùng ba con thuyền nhỏ, chỉ dùng một thuyền để vận chuyển hàng.

...

Buổi trưa.

Phan Diễm Hồng đang đợi ở khách sạn Trường Ca Thái Vi, bên kia truyền tới “Tin tức tốt” mà cô ta muốn nghe.

Nhưng cô ta không ngờ mình lại nghe thấy tin tức rất tốt đối với khách sạn Trường Ca Thái Vi.

“Anh nói gì? Nấm và cá thôn Đại Long của khách sạn Trường Ca Thái Vi hôm nay không đứt đoạn?”

“Hỏi thăm xem có phải hàng tích trữ không!” Phan Diễm Hồng nói.

“Hẳn không phải là hàng tích trữ, bạn tôi ở khách sạn Trường Ca Thái Vi nói nấm và cá đều được chở tới từ buổi sáng.”

“Sao có thể!”

Phan Diễm Hồng vội vàng gọi điện thoại cho người đi đánh nổ đường mà mình sắp xếp ngày hôm qua: “Anh nhanh nhìn xem con đường kia của thôn Đại Long bị nổ chưa? Tại sao bọn họ vẫn có thể vận chuyển hàng!”

“Không thể nào!” Đối phương lắc đầu: “Bây giờ tôi đang ở hiện trường, tôi đã nhìn rồi. Đường đã bị lấp kín toàn bộ, vốn không có xe có thể đi trên con đường này.”

“Còn đi ngang qua là rất khó! Một mình đi đường núi thì còn có cơ hội, nhưng nếu có xe, hoặc là hàng hóa thì không hề có cơ hội!”

Nghe thấy lời đối phương, Phan Diễm Hồng mơ hồ.

“Chẳng lẽ còn con đường thứ hai không để người ta biết?” Cô ta nói: “Anh nghĩ cách lách đường vào thôn, nghe ngóng xem thôn Đại Long có con đường thứ hai ra khỏi thôn không.”

“Được!” Nhận được chỉ thị của Phan Diễm Hồng, người đánh nổ đường không thể không gánh lấy hậu quả này, phải vượt núi băng đèo mới đi vào thôn Đại Long được.

Vào trong thôn, anh ta làm bộ than phiền: “Đường ra khỏi thôn bị chặn, thôn các anh có đường khác không?”

“Trên núi có đường thủy, nhưng nó không dễ đi.”

“Có thể dẫn tôi đi xem không?”

“Có thể, nhưng nghe nói không khí trên con đường kia rất không tốt, có độc, người có sức khỏe không tốt thì không thể đi qua.”

“Tôi khỏe mạnh, không sao.”

Dưới sự hướng dẫn của thôn dân, anh ta đi tới sơn động kia. Sau khi đi vào sơn động, người đánh nổ đường này cũng không ngờ, bởi vì một mình anh ta ở trong sơn động, cộng thêm lá gan quá nhỏ nên bị cảnh tượng tối đen trong sơn động dọa sợ.

Khi đã sợ hãi thì thân thể thường yếu ớt nhất.

Điều làm người ta dở khóc dở cười là vẫn chưa ra khỏi cửa hang, anh ta hít vào quá nhiều khí độc gây ra bệnh tim tiềm ẩn trong cơ thể.

Thật may, Lương Thu Võ luôn ở cửa hang chờ Triệu Đại Vĩ gọi điện thoại, kết quả là phát hiện trong động có người kêu cứu, lúc này Lương Thu Võ mới đi vào trong hang cứu người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.