Tiệc tối rất phong phú.
Nguỵ Phương Ninh lấy tư cách trưởng bối mà chủ động mời rượu Triệu Đại Vĩ.
Nhưng mà Nguỵ Phương Ninh vừa đặt chung rượu xuống thì Ngô Thanh Sơn bên cạnh bèn nói: “Triệu Đại Vĩ, có chuyện thật ra chúng tôi không nói thẳng nhưng bây giờ tôi sẽ tỉ mỉ nói với cậu.”
Phùng Giai và Nguỵ Tử Phù đều cảm thấy không tốt lắm nhưng có vài chuyện đúng là cũng cần cho Triệu Đại Vĩ biết.
Hơn nữa, Nguỵ Phương Ninh làcô, Ngô Thanh Sơn là anh họ, điều này khiến Nguỵ Tử Phù cũng khó mà ngăn cản.
Vì thế Nguỵ Tử Phù chỉ có thể thử nói: “Anh họ, lúc ăn cơm chi bằng nói vài chuyện vui đi. Chuyện không vui thì đừng nói.”
Ngô Thanh Sơn không để ý đến Nguỵ Tử Phù, trực tiếp nói: “Triệu Đại Vĩ, thật ra Tử Phù đã sớm có hôn ước với người ta!”
“Cậu qua lại quá gần với Tử Phù chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Tử Phù!”
“Chỉ là, Triệu Đại Vĩ à, mạng của Tử Phù suy cho cùng là do cậu cứu, thế nên có vài lời tôi rất vui lòng mà nhắc trước cho cậu. Người có hôn ước với Tử Phù chính là cậu chủ lớn của nhà họ Trần ở thủ đô!”
“Mà nếu Trần Cao Viễn muốn đối phó với cậu thì cậu ta chỉ cần một đầu ngón tay đã có thể giết chết cậu!”
“Nên, vì chính cậu, còn vì Tử Phù, thậm chí vì mọi người, tôi hi vọng sau khi cậu trị khỏi hoàn toàn bệnh của Tử Phù thì sẽ không tiếp tục lui tới với Tử Phù nữa!”
Đầu Nguỵ Tử Phù ong ong.
Ngô Thanh Sơn thật sự dám nói!
Nếu nói đầu tiên là giới thiệu, thì nói ra rồi cũng thôi đi, đằng này sau đó còn nói đoạn tuyệt quan hệ?
Nguỵ Phương Ninh khuyên Nguỵ Tử Phù bình tĩnh đừng nóng vội.
Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng trong chốc lát, Triệu Đại Vĩ cười nói: “Hóa ra Ngô thiếu muốn tôi rời xa Tử Phù là vì chút chuyện này sao?”
Nói gì mà nhà họ Trần ở kinh đô, Triệu Đại Vĩ thật đúng là không thèm để ý.
Có lẽ thực lực và thế lực hiện tại của Triệu Đại Vĩ còn rất xa mới có thể so sánh với nhà họ Trần.
Nhưng đã có Long vương điển, đến lúc thật sự tranh đấu sinh tử thì Triệu Đại Vĩ cũng sẽ không có bất kỳ sợ hãi nào, thậm chí lấy năng lực của bản thân cũng chưa chắc không thể đè nhà họ Trần xuống.
Tâm trạng Triệu Đại Vĩ vô cùng thoải mái, khẽ cười: “Nhưng mà chỉ là hôn ước thôi. Nếu như bệnh của Tử Phù không trị hết thì xin hỏi tổng giám đốc Nguỵ và Ngô thiếu, Trần Cao Viễn của nhà họ Trần sẽ vì Tử Phù mà cả đời không lập gia đình?”
Nguỵ Phương Ninh im lặng không nói.
Trong lòng Ngô Thanh Sơn thầm nghĩ ‘cậu ta đùa gì thế’.
Nhà họ Trần người ta chính là gia đình gia giáo, tất nhiên là phải nối dõi tông đường, thế mà cậu kêu người ta cả đời không lập gia đình, đây không phải làm càn sao?
Ngô Thanh Sơn nói: “Không có nếu như, vấn đề là bệnh của Tử Phù bây giờ đã sắp khỏi rồi!”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Vậy xem ra, cái giá của việc hối hôn chỉ là nhà họ Nguỵ các người đang lo lắng đơn phương, còn nhà họ Trần lại một chút gánh nặng trong lòng cũng không có.”
Anh ta nói tiếp: “Nếu nhà họ Trần thật sự quan tâm hôn ước này, thế thì lúc Tử Phù bệnh nặng, nhà họ Trần hẳn nên đến cưới Tử Phù chứ không phải ngồi nhìn Tử Phù chờ chết.”
Triệu Đại Vĩ bình tĩnh nói dưới ánh mắt dò xét của tất cả những người có mặt: “Ngô thiếu, tổng giám đốc Nguỵ, nói đến cùng thì các người chỉ là cảm thấy tôi không xứng mà thôi.”
“Nếu như các người thật sự cảm thấy tôi xứng với Tử Phù thì với của cải của nhà họ Nguỵ, dù có nuốt lời nhà họ Trần thật sự dám làm gì với nhà họ Nguỵ sao?”
“Tôi thấy không hẳn là vậy.”
Vù!
Khi Triệu Đại Vĩ nói xong lời này, sắc mặt Nguỵ Phương Ninh và Ngô Thanh Sơn đều khó coi.
Đặc biệt là Ngô Thanh Sơn, trợn to mắt nhìn Triệu Đại Vĩ, hận không thể một quyền đấm chết anh.
Nguỵ Tử Phù và Phùng Giai cũng khẽ gật đầu.
Đây mới là bản lĩnh thật sự!
Suy cho cùng, nhà họ Nguỵ và nhà họ Trần, chưa nói đến thực lực cách xa, dù thật sự hai bên cãi nhau thì cũng không ai làm gì được ai.
Hơn nữa, chuyện hôn ước vốn cũng không lớn.
Vấn đề lớn nhất thật ra chính là nhà họ Nguỵ muốn mượn lực ảnh hưởng của nhà họ Trần để tiếp tục mở rộng số định mức thương nghiệp trong nước.
Còn nhà họ Trần cũng muốn mượn lực lượng nhà họ Nguỵ để giành lợi ích cho mình.
Vì vậy.
Sau đó là một hồi im lặng.
Lúc lâu sau Nguỵ Phương Ninh mới đáp: “Triệu thần y còn trẻ tuổi lại nhìn thấu được vấn đề. Vậy tôi ăn ngay nói thật nhé, Triệu thần y, giá trị bây giờ của cậu đúng là không bằng giá trị của nhà họ Trần.”
“Nếu cậu đồng ý rời xa Tử Phù thì tôi có thể đền bù rất nhiều tổn thất cho cậu!”
Triệu Đại Vĩ lập tức nhìn sang Nguỵ Tử Phù: “Tử Phù, cô thấy thế nào?”
Nguỵ Tử Phù trả lời: “Cô, hy vọng của con là dựa vào lực lượng của chính mình mà thành lập sản nghiệp không thua gì nhà họ Nguỵ. Vì vậy ván đề liên hôn không có liên quan đến Triệu thần y, bản thân con cũng không muốn liên hôn.”
“Hơn nữa, con và Triệu thần y trong sạch, cô và anh họ làm khó Triệu thần y như thế khiến cho con cảm thấy nguội lạnh trong lòng.”
Nguỵ Tử Phù chỉ là tôn trọng cô mình nhưng cũng không phải sợ hãi.
Nếu đề tài đã được nói đến thì cô ấy cũng dứt khoát trực tiếp biểu đạt quan điểm của mình.
Nguỵ Phương Ninh nghĩ một chốc, đáp: “Thật ra, trừ phi cậu có thể chứng minh cậu thật sự có thể hoàn toàn không dựa vào nhà họ Nguỵ! Đến lúc đó cậu dùng sản nghiệp của bản thân giúp nhà họ Nguỵ mở rộng lực ảnh hưởng trong nước thì cũng có thể.”
Bà ta nói thế mà trong lòng lại cả thấy đây là một trò đùa.
Điều này hoàn toàn không thể nào làm được.
Nguỵ Tử Phù bỗng cảm thấy có cơ hội, lập tức nói: “Vậy cho con thêm chút thời gian, con chắc chắn sẽ tạo ra thành tích của mình.”
“Nếu như con làm không được thì lúc đó cô lại nói chuyện với cha con, cô thấy sao?”
“Con cho rằng con có thể?” Nguỵ Phương Ninh bất lực rồi, cảm thấy đứa cháu này của mình quá mức bành trướng.
“Tôi cảm thấy cô ấy có thể!” Triệu Đại Vĩ nói: “Ngô thiếu, tôi nghĩ anh đã nhìn thấy khách sạn Trường Ca Thái Vi của tôi và Tử Phù rồi.”
Ngô Thanh Sơn trợn trắng mắt: “Cũng chỉ là một khách sạn phế, một năm có thể kiếm lời một hai trăm triệu mà thôi, thật sự xem nhà họ Nguỵ chúng tôi sẽ để ý một hai trăm triệu?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Đúng, lợi nhuận của khách sạn đúng là không có tư cách so sánh với nhà họ Nguỵ, nhưng mà điều tôi muốn nói chính là trong một tháng, chúng tôi dùng lỗ của khách sạn Trường Ca Thái Vi biến thành lợi nhuận tháng hơn ngàn vạn, đây chính là nguồn gốc sự tự tin của chúng tôi.”
“Lợi nhuận của một cái khách sạn Trường Ca Thái Vi cũng có thể quá trăm...”
“Vậy nếu một trăm cái khách sạn thì sao?”
“Mấy trăm cái thì sao?”
“Nhà họ Nguỵ còn có thể coi nhẹ hay không?”
Nụ cười Triệu Đại Vĩ dần lớn hơn: “Phải biết rằng Phong Lâm chẳng qua chỉ là một thành phố nhỏ tuyến bốn năm, chúng ta cũng có thể làm đến thế. Thật sự muốn đến thành phố lớn thì tôi tin thực lực của chúng tôi không chỉ thế này!”
“Đến lúc đó, nhà họ Hứa trong mắt chúng tôi có lẽ cũng không đáng nhắc đến.”