Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 134: Chương 134: Kinh Võ đạo quán




“Trung tâm thương mại Vạn Thịnh cũng là tài sản của nhà anh…” Triệu Đại Vĩ có hơi bất ngờ, cũng không phải vô cùng bất ngờ, nhưng vẫn khoát tay từ chối: “Anh không cần phải thanh toán, tôi tự thanh toán được.”

“Được.” Vương Hổ hạ thấp mình trước mặt Triệu Đại Vĩ, lúc này Đại Vĩ nói cái gì thì chính là cái đấy!

Thế nhưng.

Tròng mắt lạnh như băng của Vương Hổ nhìn sang đồng hương của Tiền Mỹ Lâm, bèn quay sang nói với vệ sĩ đứng bên cạnh: “Đuổi người đàn bà kia ra ngoài, từ nay trở đi, không cho phép người này bước vào trung tâm thương mại Vạn Thịnh của chúng ta!”

Vệ sĩ thấy vậy lập tức đuổi người.

“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà đuổi tôi!”

“Dựa vào nơi đây là địa bàn của tôi, ở đây, tôi là chủ!” Vương Hổ quát: “Mau cút đi, đừng làm bẩn mắt anh Vĩ và chị dâu của tôi!”

Tiền Mỹ Lâm mềm lòng, nhưng đã bị Triệu Đại Vĩ ngăn lại.

Tất cả những kẻ lăng mạ người khác thì cũng sẽ phải bị lăng mạ!

Vừa nãy người kia cứ luôn miệng chửi rủa, vậy thì bây giờ bị mất mặt cũng là chuyện đương nhiên.

“Xin lỗi anh Vĩ, tôi không ngờ loại người này lại bước vào trong trung tâm thương mại của tôi, tôi thật đáng chết! Vương Hổ nói xin lỗi.

“Không liên quan đến anh, nhưng thái độ của anh không tệ lắm. quay về nói với ba anh, ba năm nữa có thể đến tìm tôi, tôi có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh của ông ấy!”

“Cảm ơn anh Vĩ!”

Vương Hổ vô cùng vui mừng, cảm thấy hành động nhỏ này của mình, nhưng đổi lại Triệu Đại Vĩ lại cho anh một phẩn thưởng lớn như vậy. Nếu như anh ta nói cho ba anh ta Vương Lực Hùng biết chuyện này với, ông ta sẽ khen ngợi anh ta như thế nào đây?

“Khách sáo cái gì, anh làm rất tốt, bắt đầu có chút phong thái của ba anh rồi đấy.” Triệu Đại Vĩ thuận tay chỉ vào Vương Hổ, nói: “Bây giờ anh cố gắng học hỏi ở ba anh nhiều hơn, ông ấy hiểu biết sâu rộng, sẽ không hại anh đâu. Ngược lại, tác phong trước đây của anh lại không thể chấp nhận được!”

“Vâng vâng! Tôi nhất định sẽ học hỏi ở ba tôi nhiều hơn!” Vương Hổ vui mừng.

Ngay sau đó, Triệu Đại Vĩ bảo Tiền Mỹ Lâm mau mau chọn quần áo.

Tiền Mỹ Lâm: “Thu Tĩnh vẫn quan trọng hơn.”

“Không vội, vẫn chưa đến lúc, chúng ta qua đó cũng không có tác dụng gì lớn. Chúng ta chỉ cần xuất hiện ngay thời điểm mấy người Thu Tĩnh cần chúng ta là được!”

Thật ra lúc này trong lòng Triệu Đại Vĩ có chút tức giận.

Triệu Đại Vĩ đã coi Lương Thu Tĩnh là bạn của mình, nhưng Lương Thu Tĩnh và Lương Thu Võ gặp phải chuyện như vậy lại không nói với anh, mà chọn cách tự mình hành động!

Hành vi này quá trẻ con!

Phải biết rằng, tính mạng của Lương Thu Võ là do anh cứu, nếu chết như thế này, chẳng phải anh sẽ giống như một thằng ngốc tự lãng phí sức lực hay sao?

Nhận ra sự lạnh lùng trong lời nói của Triệu Đại Vĩ, Tiền Mỹ Lâm gật đầu, tôn trọng suy nghĩ của Triệu Đại Vĩ.

Tiền Mỹ Lâm đã nhanh chóng chọn một vài bộ quần áo đẹp, tổng cộng chi hơn sáu nghìn tệ.

Thực ra, trong cửa hàng vẫn có những bộ quần áo đắt tiền hơn, nhưng Tiền Mỹ Lâm vẫn nỡ mặc và tiêu quá nhiều tiền cho bản thân.

Sau khi thanh toán xong, Triệu Đại Vĩ và Tiền Mĩ Lâm bước ra khỏi trung tâm thương mại Vạn Thành.

Mà ở bên ngoài trung tâm thương mại Vạn Thành, đồng hương lúc trước của Tiền Mỹ Lâm bở vì bị đuổi ra ngoài không phục mà đang la lối om sòm ở ngoài cửa.

Triệu Đại Vĩ bước đến trước mặt đồng hương của Tiền Mỹ Lâm, nói: “Tôi khuyên anh không nên làm như này. Tên của người lúc nãy đuổi anh là Vương Hổ, con trai duy nhất của Vương Lực Hùng. Nếu anh còn tiếp tục như này, không ai có thể đảm bảo rằng ngày mai anh còn mạng hay không đâu.”

Người đồng hương của Tiền Mỹ Lâm sửng sốt, dừng khóc lóc om sòm.

“Đợi đã, anh là gì của Tiền Mỹ Lâm?”

“Cô ấy là chị dâu của tôi. Từ nay về sau phải biết giữ mồm giữ miệng, nếu không, chuyện của ngày hôm nay sẽ không kết thúc như vậy đâu!”

Tiền Mỹ Lâm gần như có thể được coi là cái vảy ngược của Triệu Đại vĩ.

Cái gọi là rồng có vảy ngược, tiếp xúc thì sẽ chết!

Triệu Đại Vĩ thề rằng sau này sẽ không để cho Tiền Mỹ Lâm chịu tổn thương!

Cùng với sự rời đi của Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm, đồng hương của Tiền Mỹ Lâm cũng hoảng sợ, ảo não rời đi.

...

Triệu Đại Vĩ đưa Tiền Mỹ Lâm đến khách sạn Trường Ca Thái Vi.

Bởi vì những chuyện Triệu Đại Vĩ làm tiếp theo sẽ có hơi nguy hiểm, vì vậy Triệu Đại Vĩ không muốn để Tiền Mỹ Lâm mạo hiểm cùng mình.

Khi Triệu Đại Vĩ đưa Tiền Mỹ Lâm về khách sạn, Lâm Tuyết Nhã đã đi tới.

“Đại Vĩ, đây là...” Nhìn thấy nhan sắc của Tiền Mỹ Lâm, trong lòng Lâm Tuyết Nhã có hơi sửng sốt!

“Đây là chị dâu, chị dâu ruột!” Triệu Đại Vĩ nói.

“Chào chị dâu! Tôi là Lâm Tuyết Nhã, tổng giám đốc khách sạn Trường Ca Thái Vĩ!” Nghe nói là chị dâu của Triệu Đại Vĩ, Lâm Tuyết nhã đương nhiên không ngó lơ Tiền Mỹ Lâm.

Triệu Đại Vĩ nói: “Chị dâu, chị cứ chờ em trong khách sạn, em sẽ giải quyết chuyện của Thu Tĩnh à Thu Võ.”

“Được!”

Biết rõ mình đi thì chỉ có làm ngáng chân Triệu Đại Vĩ, Tiền Mỹ Lâm đã dứt khoát không nói câu như cùng nhau đi.

“Đại Vĩ, cậu phải cẩn thận.”

“Đừng lo, tôi sẽ không sao đâu.” Triệu Đại Vĩ lại quay lại nói với Lâm Tuyết Nhã: “Chị Tuyết Nhã, chăm sóc cho chị dâu của tôi cho tốt, mấy tiếng nữa tôi sẽ quay lại.”

“Yên tâm, cứ giao cho tôi.” Lâm Tuyết Nhã nói: “Tôi mở phòng VIP cho chị dâu, để chị dâu cậu ở phòng VIP.”

“Được!”

Khách sạn Trường Ca Thái Vi không chỉ phục vụ ăn uống mà còn phục vụ phòng nghỉ cho khách, điều kiện cũng rất tốt.

Còn phòng VIP mà Du Cẩn Lật chuẩn bị cho Tiền Mỹ Lâm, đương nhiên là còn xa hoa sang trọng hơn nhiều!

Sau khi Tiền Mỹ Lâm được đưa vào phòng khách VIP, cô cũng không dám bước vào, bởi vì thực sự giống như đang tiến vào cung điện!

Triệu Đại Vĩ quay người gọi xe đi đến Kinh Võ đạo quán!

...

Mười hai giờ trưa.

Kinh Võ đạo quán!

Lương Thu Võ dẫn theo Lương Thu Võ đến đúng giờ hẹn.

Bên trong Kinh Võ đạo quán, Diệp Anh Kiệt ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đứng trước đám đông, nói: “Lương Kiều Võ, chuyện trong giang hồ thì giải quyết kiểu giang hồ, anh muốn cướp người phụ nữ của tôi, vậy chúng ta đấu xem ai hơn ai!”

Lương Thu Võ siết chặt nắm đấm.

Sự việc này thực ra chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi!

Lương Thu Võ vốn dĩ không muốn cướp người phụ nữ của Diệp Anh Kiệt, tình hình lúc đó chỉ là Lương Thu Võ và người phụ nữ mà Diệp Anh Kiệt thích nói chuyện với nhau, kết quả lại gặp phải Diệp Anh Kiệt dẫn theo một nhóm người đến đánh anh ta!

Lương Thu Võ tự đánh giá thực lực của bản thân chắc chắn vượt qua Diệp Anh Kiệt, nhưng tiếc là hai tay thì khó mà đánh bại được bốn tay, Lương Thu Võ bị vây đánh suýt chết.

Lúc này.

Lương Thu Võ nghe thấy những lời của Diệp Anh, sắc mặt của anh ta dữ tợn hơn một chút, lúc này máu nam tính trong người cũng hoàn toàn bộc phát!

“Được thôi, chuyện sỉ nhục trước kia, hôm nay tôi trả hết!”

“Tự tìm cái chết!” Diệp Anh Kiệt đoán rằng lúc này vết thương của Lương Kiều Võ vẫn còn rất nghiêm trọng, chắc chắn vẫn chưa lành, cho nên mới chọn lúc này để hẹn, hơn nữa còn thốt ra những lời ngông cuồng.

Nhưng anh ta không ngờ rằng Lương Thu Võ đã bình phục!

Vì vậy, gần như ngay khi hai người vừa giao đấu với nhau, Diệp Anh Kiệt đã bị đánh ngã xuống đất, khó mà đứng dậy nổi!

“Không thể nào! Đáng lẽ anh phải bị thương nặng mới đúng!” Diệp Anh Kiệt kinh ngạc nói.

Lương Kiều Võ nhíu mày: “Chuyện giang hồ thì xử lí theo kiểu giang hồ, lúc trước anh nợ tôi, tôi muốn lấy lại!”

Sau khi đánh bại Diệp Anh Kiệt, Lương Thu Võ cũng không thả lỏng, lao tới trước tiếp tục đánh Diệp Anh Kiệt!

“Còn đứng ngây ra đấy làm gì!” Diệp Anh Kiệt hét lên.

Bên trong Kinh Võ đạo quán, một đám người xông ra.

Lương Thu Tĩnh vội vàng bước ra!

“Cút ngay!”

Mấy người bao vây Lương Thu Tĩnh, những người còn lại vây quanh Lương Thu Võ với ánh mắt xấu xa!

“Hèn hạ!” Lương Thu Võ túm cổ Diệp Anh Kiệt để đe dọa anh ta, nhưng Diệp Anh Kiệt lại đánh cược mạng sống của mình với Lương Thu Võ, hét lên: “Xông lên!”

Lương Thu Võ phán đoán sai, cộng thêm trong lòng có điều cấm kỵ, nhất thời bỏ lỡ mất cơ hội ra tay tốt nhất, ngược lại còn bị người của Kinh Võ đạo quán áp chế trên mặt đất!

Nhìn thấy Lương Thu Võ lại sắp bị đánh, bỗng nhiên, bóng dáng của Triệu Đại Vĩ xuất hiện trong Kinh Võ đạo quán!

“Dừng tay!” Triệu Đại Vĩ giọng trầm quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.