Vương Hổ nghe Triệu Đại Vĩ nói, tức đến nỗi muốn ói máu, hung hăng hừ một tiếng, anh ta lại tiếp tục đi ra ngoài.
“Ba!” Triệu Đại Vĩ đột nhiên nói.
Vương Hổ không hiểu gì, cũng chẳng nghĩ nhiều vẫn thong dong rời đi.
“Hai!”
Triệu Đại Vĩ lại nói.
Cách làm như vậy đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người tại đây, nhưng bọn họ đều không biết Triệu Đại Vị đang dở trò gì.
Ngay cả Ngụy Tử Phù cũng không biết Triệu Đại Vị muốn làm gì.
Có điều Vương Hổ muốn rời đi nhẹ nhàng như vậy quả là mơ tưởng hão huyền.
Cô nghĩ lát nữa sẽ tự mình gọi điện cho cha của anh ta Vương Lực Hùng, để ông ta dạy dỗ con trai mình thật tốt.
“Một!” Triệu Đại Vĩ nói lần cuối.
“Cố làm ra vẻ huyền bí.”
Vương Hổ rời đi không thèm quay đầu lại.
Nhưng mà.
Mới đi được nửa bước, đầu của anh ta lập tức vô cùng đau đớn, ngay sau đó liền cúi người ôm đầu lăn lộn trên đất.
“Triệu Đại Vĩ, mày đã làm gì với tao?”
Vương Hổ đầu đầy mồ hôi, sự đau đớn kịch liệt, khiến cho anh ta muốn ngất đi để không phải chịu đựng nỗi khổ này.
“Đúng thế, Triệu tổng, đây rốt cuộc là làm sao, Vương thiếu là con trai của Vương đổng, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong khách sạn được.” Tạ Trường Quân và Trần Giang Sinh đều rất căng thẳng.
Triệu Đại Vĩ nhún vai: “Hai người nhìn tôi làm gì, nói cứ như là do tôi làm vậy. Rõ ràng là anh ta tự mình phát bệnh, liên quan gì tới tôi.”
Lần trước khi Triệu Đại Vĩ đánh Vương Hổ thì đã nhìn ra, trên người Vương Hổ có một loại bệnh di truyền.
Chỉ là loại bệnh này của Vương Hổ từ trước tời giờ đều chưa từng phát tác, vì thế có khả năng chính Vương Hổ cũng không biết chuyện này.
Lần trước anh đánh Vương Hổ cũng hơi kích thích đến nguyên nhân phát bệnh, đây xem như là cái giá phải trả cho việc Vương Hổ dám ức hiếp Lâm Tuyết Nhã.
Đồng thời trước đó khi Triệu Đại Vĩ ở trong cục cảnh sát, chủ động thừa nhận đánh Vương Hổ cũng vì anh có lòng tin có thể trị được bệnh này.
Cho nên lúc đó cho dù không có Ngụy Tử Phù và Phùng Giai ra mặt thì anh cũng có thể đi ra khỏi cục cảnh sát như thường, hơn nữa nhà họ Vương còn phải cầu xin anh.
“Phát bệnh?” Tạ Trường Quân và Trần Giang Sinh không hiểu lắm.
Ngụy Tử Phù biết y thuật của Triệu Đại Vĩ rất lợi hại cho nên tại nơi này chỉ có cô ấy hoàn toàn tin tưởng những lời Triệu Đại Vĩ nói.
Đến Lâm Tuyết Nhã cũng nửa tin nửa ngờ, bởi vì cô ấy hiểu rõ ân oán giữa Triệu Đại Vĩ và Vương Hổ cho nên cô ấy không dám chắc, có phải thật sự phát bệnh hay là do Triệu Đại Vĩ bày ra.
“Không sai.” Triệu Đại Vĩ đi đến trước mặt Vương Hổ, anh ta đang đau đớn khom lưng như một con tôm, nghiêm túc nói: “Vương Hổ, chắc anh cũng đã từng nghe qua về bệnh viêm não di truyền của nhà họ Vương các người nhất. Hiện tại anh vì phải chịu kích thích quá lớn nên bệnh viêm não phát tác.”
Anh tiếp tục nói: “Loại bệnh viêm não này, cho dù là cha anh Vương Lực Hùng chuyên gia đứng đầu thành phố Phong Lâm cũng không thể chữa hết được!”
“Có điều, đó là người khác không trị được. Nếu như cha anh tìm đến tôi thì vẫn còn cơ hội chữa trị đấy!”
Triệu Đại Vĩ nói tới đây cũng không muốn nhiều lời nữa.
Anh lần nữa trở về chỗ của mình, nhìn về phía Tạ Trường Quân cùng Trần Giang Sinh nói: “Tạ tổng, Trần tổng, còn chưa lên món sao?”
“Lên ngay đây!”
Hai người tinh ranh, nghe ra được mấu chốt trong lời nói của Triệu Đại Vĩ, ngay lập tức trong đầu cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ muốn lấy lòng Triệu Đại Vĩ thật tốt.
Vương Hổ vừa đau đến khó chịu vừa cố nhớ lại tình huống trong nhà.
Anh ta đã từng không chỉ một lần nhìn thấy cha của mình ôm đầu đau đớn sau đó uống thuốc giảm đau. Thế nhưng loại bệnh này đã theo cha của anh ta đến tận bây giờ cũng không hề có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Nghĩ tới đây nên đưa ra quyết định như thế nào Vương Hổ đã rất rõ ràng rồi.
Nghiến chặt răng, anh ta nói: “Triệu Đại Vĩ, nếu như anh thật sự có cách chữa được bệnh viêm não của tôi, vậy thì ân oán trước kia, xóa bỏ toàn bộ! Vương Hổ tôi... từ nay về sau sẽ không tiếp tục đối địch với Triệu Đại Vĩ anh!”
“Lời của anh có thể tin sao?”
Triệu Đại Vĩ cười nhạo: “Vừa rồi đã nói là bò ra ngoài, kết quả lại lật lọng không chịu bò. Hiện tại anh muốn tôi tin tưởng anh, dựa vào đâu? Dựa vào mặt mũi anh lớn hay là dựa vào da mặt anh dày?”
Vương Hổ giống như con chó rơi xuống nước, ánh mắt vừa bất lực vừa đau đớn.
Cuối cùng, anh ta hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Triệu Đại Vĩ, tôi bò! Trước tiên anh làm dịu cơn đau giúp tôi, tôi nhất định sẽ bò!”
“Vậy xem biểu hiện của anh.”
Triệu Đại Vĩ tiến lên, nhấn vào huyệt Thiên Xung trên đỉnh đầu Vương Hổ.
“Lần bấm huyệt này của tôi có thể đảm bảo trong vòng hai mươi tư tiếng bệnh viêm não của anh sẽ không tái phát, còn sau này có tái phát hay không thì còn phải xem biểu hiện khác của anh.”
“Tôi hiểu rồi!”
Trong lòng Vương Hổ cực kỳ không tình nguyện, nhưng hoàn cảnh bắt buộc, cảm nhận được sự đau đớn của mình quả thật giảm bớt không ít, lòng anh ta đã tin Triệu Đại Vĩ bảy tám phần.
Nói xong.
Vương Hổ bò trên mặt đất, bắt đầu dùng cả chân cả tay bò về phía cửa khách sạn.
“Triệu tổng, hay là bỏ đi?” Tạ Trường Quân muốn cầu xin.
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Vương thiếu, Tạ tổng đã nói bỏ đi, anh thấy thế nào?”
Khóe miệng Vương Hổ co rút, cố gắng giả bộ tươi cười, cực kỳ miễn cưỡng nói: “Không thể bỏ qua! Làm người phải nói được làm được!”
“Nghe thấy chưa, Tạ tổng, Vương thiếu nói làm người phải nói được làm được, vậy đây không phải do tôi không tha cho anh ta mà là anh ta nhất định muốn thực hiện cam kết.”
Nghe thấy lời của Triệu Đại Vĩ, Ngụy Tử Phù và Lâm Tuyết Nhã đứng bên cạnh đều nỗ lực kìm nén nụ cười của mình.
Tạ Trường Quân thấy vậy tất nhiên cũng không tiếp tục cầu xin, không nói thêm gì nữa.
Ngược lại Trần Giang Sinh đứng bên cạnh trong lòng nảy ra sự cảnh giác.
Câu nói “làm người phải nói được làm được” kia, Trần Giang Sinh lờ mờ cảm thấy là đang nói với bọn họ.
“Được rồi, nói chuyện thu mua khách sạn đi? Nghe Lâm tổng nói các người muốn lấy giá sáu nghìn vạn, bán cổ phần khách sạn có trong tay? Nếu như vậy thì số tiền đó chúng tôi sẽ đưa!”
Lúc đầu Tạ Trường Quân cùng Trần Giang Sinh cũng chỉ muốn chèn ép Lâm Tuyết Nhã một chút, trong lòng không hề có ý muốn bán khách sạn.
Tất nhiên lợi nhuận của khách sạn không tốt, xác thực cũng khiến bọn họ nảy ra ý định rút lui.
Chỉ là, bọn họ còn chưa hoàn toàn đưa ra quyết định bán khách sạn đi.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Lâm Tuyết Nhã lại thật sự tìm thấy người tới mua khách sạn trong thời gian ngắn như vậy!
Tạ Trường Quân cùng Trần Giang Sinh nhìn nhau.
Lúc này trong đầu bọn họ đều là câu nói làm người phải nói được làm được của Triệu Đại Vĩ.
Suy đi nghĩ lại, hai người họ nhìn nhau cười bất lực.
“Dám chơi dám chịu, Lâm Tuyết Nhã, cô thắng rồi!” Tạ Trường Quân nói: “Lúc đầu tôi không hề muốn bán khách sạn đi, nhưng hiện tại nghĩ lại, có lẽ bán đi thì chính mình mới có thể càng thoải mái hơn.”
Trần Giang Sinh cũng gật đầu: “Cứ vậy đi, các người đưa sáu nghìn vạn, vậy thì chín mươi phần trăm cổ phần khách sạn sẽ thuộc về các người.”
“Được!”
Trải qua trò náo loạn của Vương Hổ, Triệu Đại Vĩ đã triệt để áp chế được hai người Tạ Trần, đàm phán thành công cũng nên có lễ nghĩa.
Sau đó mấy người cùng ăn cơm tối, đồng thời ký hợp đồng luôn trong bữa ăn.
Ký hợp đồng xong, hai người Tạ Trường Quân và Trần Giang Sinh rời đi.
Lâm Tuyết Nhã nói: “Đại Vĩ, bây giờ chị nên gọi cậu là Triệu tổng rồi.”
Cô ấy vươn bàn tay mềm mại, thoải mái nói: “Triệu tổng, sau này mong cậu giúp đỡ nhiều hơn!”
“Đó là điều đương nhiên, có điều nếu tôi đã là ông chủ của khách sạn này rồi vậy thì nơi này nhất định phải đổi mới, một số thủ đoạn kinh doanh của khách sạn trước đây hiện tại nhất định phải cải thiện.”