“Hồng Hồng, con nói gì vậy hả? Không được phép nói lung tung!” Cha của Tôn Hồng Hồng là Tôn Quyền Quý vội vàng kéo cô ấy lại, không cho cô ấy nói tiếp nữa.
“Con không nói bậy bạ gì cả, hôm nay con và anh Đại Vĩ cùng đi vào thành phố, con tận mắt nhìn thấy anh Đại Vĩ bán cỏ linh chi.”
Trong thôn, Tôn Hồng Hồng có tiếng là một cô gái ngoan, chưa từng làm chuyện sai trái gì cả. Thế nên khi nghe cô ấy nói thế thì người dân trong làng cũng tin đến bảy, tám phần.
Vả lại, Lý Vũ Trân cũng vừa nói rằng nhà họ Ngô không hề mất ba vạn nào cả, mà Triệu Long cũng đã giải thích rằng Triệu Đại Vĩ hái cỏ linh chi ở núi Đảng Khấu. Vậy nên hầu như không còn ai tin vào lời bịa đặt của trưởng thôn nữa.
Ngô Lương Đông thấy thế thì khó chịu như ngậm phải ruồi.
Thấy mọi chuyện thành ra như vậy nên ông ta vội vàng cười trừ: “Đại Vĩ, sao cậu không nói sớm là cậu phải liều mạng đi sâu vào trong núi mới kiếm được ba vạn này hả? Làm tôi hiểu lầm cậu.”
Trên mặt Triệu Đại Vĩ không có biểu cảm gì cả: “Ngô Lương Đông, vừa rồi ông nói là không cần tôi trả ba vạn kia nữa...”
Ngô Lương Đông lúng túng vô cùng.
Khuôn mặt già nua của ông ta đỏ bừng lên như vỏ thanh long, vậy là ông ta tìm cho mình một bậc thang để leo xuống: “Không phải là do tôi thấy hoàn cảnh nhà cậu khó khăn đấy ư? Nhưng mà bây giờ cậu đã buôn bán sinh lời được rồi còn gì, vừa mua được điện thoại di động lại vừa mua được xe. Cậu xem, nhà tôi cũng không dư dả gì, thế nên cậu cứ trả lại ba vạn cho tôi nhé.”
“Ngô Lương Đông, ông đúng là loại không biết xấu hổ!”
Triệu Đại Vĩ lấy ba xấp tiền màu hồng từ trong xe ra ném cho Ngô Lương Đông rồi nói: “Từ nay về sau, tôi và ông cắt đứt quan hệ. Nếu sau này ông còn có ý đồ xấu với chị dâu của tôi thì tôi sẽ khiến ông chết rất khó coi đấy!”
Nói xong, Triệu Đại Vĩ chuẩn bị rời đi nhưng trước khi đi, anh nói tiếp: “Chị Vũ Trân, anh Triệu Long và cả Hồng Hồng, cảm ơn mọi người vì đã làm chứng cho tôi nhé.”
Bốp!
Ngay sau khi Triệu Đại Vĩ rời đi, Ngô Lương Đông cho Lý Vũ Trân một cái tát: “Cái thứ chân ngoài dài hơn chân trong!”
Triệu Long thấy thế thì kích động đến mức siết chặt hai tay lại thành hình nắm đấm nhưng không đứng ra ngăn cản.
“Ngô Lương Đông, một ngày nào đó tôi sẽ khiến nhà họ Ngô của ông quỳ dưới chân Triệu Long này!” Triệu Long âm thầm lập lời thề.
Triệu Đại Vĩ về đến nhà.
“Cái lão họ Ngô chó chết đó còn muốn hãm hại tôi, ai ngờ lại bị chính con dâu của mình vạch trần. Đúng là báo ứng!”
“Tiếc là vẫn chưa thể cho lão già chó chết đó vài đấm.”
“Nhưng hôm nay tiếng tăm của lão già chết bầm đó đã bị hủy hoại một chút rồi. Sau này đợi tôi tìm được điểm yếu của ông ta thì ông ta chết chắc.”
Tâm trạng của Triệu Đại Vĩ khá tốt, anh tin rằng không sớm thì muộn, loại người như Ngô Lương Đông sẽ phải trả cái giá thật đắt cho những hành vi của mình.
Còn Tiền Mỹ Lâm thì đang cau mày.
“Đại Vĩ, chú nói thật cho chị dâu biết đi, chuyện của Lý Vũ Trân và Triệu Long là như thế nào, sao họ lại giúp chú?”
Dọc đường về, Tiền Mỹ Lâm nghĩ trăm mối mà vẫn không thể hiểu được. Tại sao trước đây Lý Vũ Trân và Triệu Long lần lượt đến tìm Triệu Đại Vĩ mà hôm nay họ lại chủ động giải vây giúp anh?
Triệu Đại Vĩ nghe vậy thì cười cười một cách thần bí: “Bí mật!”
Nói xong, anh lấy thẻ ngân hàng của mình ra.
“Chị dâu, đây là tiền thừa sau khi tôi mua xe và điện thoại di động, còn khoảng hơn một vạn đấy, tất cả đều ở trong cái thẻ này.” Triệu Đại Vĩ đặt thẻ ngân hàng vào tay Tiền Mỹ Lâm.
Thấy chiếc thẻ mới tinh đó, trong lòng Tiền Mỹ Lâm trào dâng đủ mọi loại cảm giác.
“Không, đây là số tiền mà Đại Vĩ liều mạng mới có thể kiếm được, chị dâu không cầm được đâu.” Tiền Mỹ Lâm suy nghĩ một lát rồi từ chối.
Nói cho cùng thì mình cũng chỉ là chị dâu của Đại Vĩ thôi, đâu phải vợ nên dĩ nhiên là không có tư cách quản lý tiền bạc của Đại Vĩ rồi.
“Chị dâu, tôi xem chị như người nhà, mà người nhà với nhau thì có cần khách sáo như vậy không? Chị cầm lấy đi, đừng để tôi giận.” Triệu Đại Vĩ lại nhét thẻ vào tay Tiền Mỹ Lâm.
“Đại Vĩ...” Tiền Mỹ Lâm cầm thẻ, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
“Chị dâu, chị sao thế?”
“Cát bay vào mắt thôi.” Tiền Mỹ Lâm giấu giếm.
Nhìn dáng vẻ chỉ vì một vạn mà rơi nước mắt của Tiền Mỹ Lâm, trong lòng Triệu Đại Vĩ lại cảm thấy vô cùng xót xa.
Ở thế giới ngoài kia thì một vạn này có đáng là gì?
Thế nhưng ở làng Đại Long này thì đây chính là một khối tài sản khổng lồ, đặc biệt là với những gia đình nghèo túng như nhà Triệu Đại Vĩ mà nói thì thậm chí một vạn này còn bằng phí sinh hoạt của cả một năm.
“Chị dâu, chị vất vả cả nửa đời người rồi, thế nên tôi muốn nửa đời sau chị sẽ sống như một bà hoàng.”
Triệu Đại Vĩ đứng trong phòng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy số tiền mình kiếm được quá ít ỏi.
Mặc dù trong núi Đảng Khấu có rất nhiều cỏ linh chi đang chờ anh đến hái nhưng cuối cùng một ngày nào đó thì cỏ linh chi cũng sẽ bị hái hết. Hơn nữa nếu bán một số lượng lớn cỏ linh chi dại ra ngoài thị trường thì chắc chắn nhu cầu về cỏ linh chi sẽ đạt đến mức bão hòa.
Nếu vậy thì giá cả của cỏ linh chi cũng sẽ giảm mạnh.
Nghĩ thế nên ánh mắt của Triệu Đại Vĩ dời đi chỗ khác.
“Nhất định phải tìm được cách kiếm tiền hiệu quả hơn.”
“Chờ chút đã, không phải trong núi có rất nhiều nấm ư?”
Nấm là mặt hàng tiêu thụ, dù có số lượng lớn thì cũng sẽ không gây chấn động thị trường.
Nhất là hiện nay số nấm dại trên núi có cung mà chẳng đủ cầu.
Nghĩ vậy nên Triệu Đại Vĩ quyết định sáng sớm mai sẽ vào núi Đảng Khấu hái nấm về bán xem thế nào. Nếu được giá tốt thì anh sẽ chuyển qua bán nấm, tìm cho bản thân một cơ hội phát tài.
“Nếu mình có thể nâng cấp Long vương điển đến cảnh giới Long Linh thì mình có thể điều khiển mây mưa để mưa thuận gió hòa, giúp hoa màu sinh trưởng và phát triển.”
“Đến lúc đó, mình chỉ cần làm mưa trong núi thì nấm sẽ mọc lên như măng mọc sau mưa, hơn nữa mùi vị và giá trị dinh dưỡng cũng sẽ tăng lên.”
“Phải nhanh chóng tu luyện mới được.”
Triệu Đại Vĩ càng nghĩ lại càng kích động.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện chị dâu chỉ có thể ở trong một căn nhà dột nát là anh lại nóng lòng muốn kiếm được thật nhiều tiền rồi đưa chị dâu qua một căn nhà lớn hơn.
“Đến lúc đó...”
Triệu Đại Vĩ chuẩn bị nói, đến lúc đó thì có thể gắn bó như keo sơn với chị dâu rồi.
Thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện có lẽ tình cảm mà Tiền Mỹ Lâm dành cho mình không phải là tình cảm nam nữ thì trong lòng anh lại thất vọng vô cùng.
“Mình cũng thật là, dạo này chỉ nghĩ đến chuyện muốn cưới chị dâu.”
Triệu Đại Vĩ vỗ nhẹ vào mặt mình, quăng mớ suy nghĩ đen tối đó sang một bên rồi tụ khí, tập trung tinh thần.
“Cái gọi là Long Linh chỉ có thể tìm trong cái mơ hồ mà mênh mông cuồn cuộn của trời đất. Nếu gặp đám mây màu tím đến từ phía Đông thì sẽ hóa rồng mà bay lượn trời xanh.”
Vù vù.
Đột nhiên ở một khoảnh khắc nào đó, trong lòng Triệu Đại Vĩ chuyển động thật mạnh như thể có thứ gì đó vừa mới nới lỏng ra.
“Vừa giống Long Linh mà lại không phải Long Linh.”
Triệu Đại Vĩ mở mắt ra, mặc dù không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nhưng anh vẫn thử vận hành pháp quyết điều khiển mây mưa của mình.
“Mây tụ mưa đến, xuống đi!”
Trong phòng có một đám mây mờ nhạt đang tụ lại, sau đó có vài hạt mưa rả rích rơi xuống nhưng cũng ngừng lại rất nhanh.
“Vẫn chưa được, phải tu luyện thêm một thời gian nữa.”
Anh nhắm mắt đi ngủ, đến bảy giờ sáng hôm sau mới rời giường.
Lúc ăn cơm, anh xua xua tay: “Tôi muốn vào núi xem có gì thu hoạch được không.”
“Đại Vĩ, chú cẩn thận nhé, chúng ta trả xong nợ rồi, vẫn còn dư hơn một vạn, thực sự không cần phải liều mạng như thế đâu.” Tiền Mỹ Lâm lo lắng nên khuyên anh.
“Yên tâm đi, tôi vẫn muốn nuôi chị dâu mà, không chết được đâu. Chắc chắn tôi sẽ không sao.”
“Chỉ được cái miệng.” Tiền Mỹ Lâm liếc mắt nhìn anh.
“Tôi đi đây.” Triệu Đại Vĩ cầm mấy cái túi da rắn rồi vẫy vẫy tay.
“Chờ chút đã.”
Tiền Mỹ Lâm suy nghĩ một lát rồi xoay người lấy cái gì đó ở trong phòng, sau đó chạy ra kéo tay Triệu Đại Vĩ lại.