Vào lúc mà Triệu Đại Vĩ đang đợi, sau khi toàn bộ thành viên đều qua được đợt thi thứ hai, Phan Thanh Thanh lập tức đưa bọn họ quay về.
Và tất nhiên là không thể thiếu một buổi liên hoan rồi.
“Anh Vĩ, lần này may mà có anh, nếu không thì bọn em không biết có thể qua được đợt thi này không!”
“Anh Vĩ, em mời anh một ly!”
“Đại Vĩ, hôm nay anh chơi đẹp lắm! Nói đi, rốt cuộc anh đã làm kiểu gì vậy?” Khương Tử Nhiếp đã hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều rất quan tâm.
Triệu Đại Vĩ cũng không nói thật, anh chỉ nói là đã tìm được một cơ hội đến nhà của Nhiếp Trường Hồng, nói chuyện này một lần nữa, sau đó thì chuyện này đã thành công.
Khương Tử Nhiếp nghi ngờ: “Chỉ vậy thôi à?”
“Chỉ đơn giản như thế thôi.” Triệu Đại Vĩ cười nói: “Mọi người đừng quên, tôi cũng có chút chỗ đứng, cho nên lời nói của tôi Nhiếp Trường Hồng không thể không cẩn thận suy xét!”
Phan Thanh Thanh không nghĩ nhiều, trong lòng bà ta chỉ toàn là sự cảm kích: “Đại Vĩ, cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì có lẽ lần này chúng ta thật sự thảm rồi!”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Chị Thanh Thanh, chị đừng khách sáo, tôi cũng là đang giúp mình thôi.”
...
Nhiếp Tuấn Hào mặt mày xám xịt đi đến nhà của chị của anh ta là Nhiếp Trường Hồng.
Anh ta vừa vào đến cửa đã chất vấn chị mình: “Chị, rốt cuộc chị muốn làm gì vậy? Sao chị lại để người khác hại em chứ!”
Bốp!
Nhiếp Trường Hồng thẳng tay tát một cái vào mặt của Nhiếp Tuấn Hào: “Đồ vô dụng, em biết là em đã đắc tội với ai chưa hả?”
“Ai chứ, không phải chỉ là Phan Thanh Thanh thôi à?”
Nhiếp Trường Hồng chỉ hận rèn sắt không thành thép, cô ta thở dài: “Quả nhiên là sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết mình chết như thế nào.”
“Được thôi, bây giờ chị sẽ nói cho em biết rốt cuộc em đã đắc tội với ai.”
Nhiếp Trường Hồng nói: “Em đã đắc tội với học viên của Phan Thanh Thanh! Trong đám học viên đó, có một người mà ngay cả chị cũng không thể động vào!”
“Chị... không phải chứ, dưới trướng bà ta thật sự có người như vậy sao?”
“Đương nhiên là có.”
“Người đó là ai thế?”
“Sao nào, em còn muốn trả thù hả?” Nhiếp Trường Hồng sắp bị anh ta chọc cho tức chết, bất lực nói: “Nếu em thật sự dám trả thù, chị sẽ kính em như một người đàn ông thực thụ.”
“Người đó tên là Triệu Đại Vĩ, là một thần y, hơn nữa còn là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thái Vi.”
“Hiện giờ khách sạn Trường Ca Thái Vi là nơi tổ chức hội nghị cao cấp của thành phố Phong Lâm, cho dù em muốn thử trả thù Triệu Đại Vĩ thì chị cũng không ngăn em.”
“Sao cơ?” Nhiếp Tuấn Hào cuối cùng cũng hiểu bản thân rốt cuộc đã đắc tội với người như thế nào.
Các ông lớn của thành phố Phong Lâm đều tổ chức hội nghị ở khách sạn của Triệu Đại Vĩ, vậy nếu nói Triệu Đại Vĩ không quen biết những người đó thì quả thực là vớ vẩn!
Nếu Triệu Đại Vĩ thật sự xử anh ta thì sợ rằng ngay cả chị anh ta là Nhiếp Trường Hồng cũng bị xử theo.
Nhiếp Tuấn Hào vô cùng hoảng sợ!
Thấy em trai mình đã nhận thức được việc làm tồi tệ của mình, sau đó Nhiếp Trường Hồng nói: “Triệu tổng đã cho em một con đường sống.”
“Đường gì chứ.” Nhiếp Tuấn Hào nóng vội hỏi.
“Từ ngày mai, em đừng đến trường dạy lái xe làm nữa, em cũng không cần phải làm những việc như huấn luyện viên, yên ổn kinh doanh hoặc là đi làm thêm đi, đừng gây chuyện thị phi nữa!”
“Nếu em lại đi chọc nhân vật lớn như Triệu tổng, vậy thì đời em coi như xong rồi! Đến lúc đó, chị cũng không thể cứu nổi em đâu!”
“Chị!” Nhiếp Tuấn Hào còn chuẩn bị tiếp tục làm huấn luyện viên, tìm thời cơ tốt lừa mấy cô gái, kết quả ước mơ này hoàn toàn vỡ vụn rồi!
“Có thể...”
Bốp!
Còn chưa đợi Nhiếp Tuấn Hào nói xong, Nhiếp Trường Hồng đã cho anh ta thêm một cái tát: “Em muốn chết có phải không?”
Đối diện với Nhiếp Trường Hồng, Nhiếp Tuấn Hào còn chẳng dám “thả bom”, chỉ đành cúi đầu nói: “Chị, em biết rồi!”
Nhiếp Tuấn Hào nói xong thì quay về trường dạy lái xe xin thôi việc.
Nhiếp Trường Hồng nhìn bóng dáng em trai rời đi, trong lòng cô ta lại nghĩ đến Triệu Đại Vĩ rồi không khỏi thở dài: “Đều tại mình chiều hư nó. Triệu tổng nói đúng, mình không nên chiều nó, như vậy chỉ có hại nó thôi.”
“Nhưng Triệu thần y còn là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thái Vi, chuyện này thật sự khiến người khác kinh ngạc.”
“Chắc cũng chỉ có mình may mắn như vậy, em trai mình đắc tội với anh ấy, anh ấy không những không trách tội mình, ngược lại còn giúp mình.” Trong lòng Nhiếp Trường Hồng vẫn luôn không buông bỏ được Triệu Đại Vĩ.
Đó là một người đàn ông khiến cô ta cảm thấy rất thần bí và cũng rất thần kỳ.
Sau này, chắc là sẽ không bao giờ có người đàn ông như vậy xuất hiện nữa.
“Nhiếp Trường Hồng ơi Nhiếp Trường Hồng, mày đã ba mươi bảy ba mươi tám tuổi rồi vậy mà còn thích một thanh niên hai mươi tuổi nữa, mày đúng là trâu già thích gặm cỏ non mà.” Nhiếp Trường Hồng cười khổ.
...
Sau khi tiệc liên hoan, Triệu Đại Vĩ quay về thôn Đại Long.
Lúc đó sắc trời đã dần tối hơn.
Triệu Đại Vĩ dứt khoát đi đường thủy thử vận may, đúng lúc gặp được Tiêu Mậu Toàn đưa một nhóm du khách đang dừng tại thôn Đại Long.
Tiêu Mậu Toàn nói: “Triệu tổng, vừa nói có du khách nói nếu như có thể ở lại thôn Đại Long thì tốt biết bao. Cháu xem có thể mở một khách sạn ở trong thôn không?”
“Cái này thì phải có.” Triệu Đại Vĩ nói: “Đợi sau này có tiền, cháu sẽ mở một khách sạn lớn ở thôn Đại Long này.”
“À phải rồi, chú Toàn, một mình chú ở trên du thuyền chắc là bận lắm, chú gọi thím qua giúp đi. Cháu sẽ trả lương mỗi tháng là ba nghìn tệ cho thím.”
“Được luôn, cảm ơn Triệu tổng.”
Tiêu Mậu Toàn rất vui, như vậy thì vợ của ông ấy cũng có thể có một khoản tiền lương, vậy là có thể tự nuôi sống bản thân rồi!
Đến cửa sơn động.
Triệu Đại Vĩ đi vào từ cửa động.
Bước vào trong, Triệu Đại Vĩ đột nhiên nhìn thấy từng hàng chữ phát sáng, đập vào mắt thấy rất thần kỳ.
Trên những dòng chữ phát sáng treo lơ lửng kia viết:
“Sinh tử hay xa cách, ta cùng người viết nên lời thề ước nguyện; Nắm lấy bàn tay người, hai ta cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.”
“Tớ không dám tỏ tình trước mặt cậu, nhưng nếu như có duyên, tớ hy vọng cậu có thể nhìn thấy câu này: “Lý Sướng, tớ thích cậu!””
“Hy vọng cha mẹ đừng cãi nhau nữa, mãi mãi hạnh phúc!”
Triệu Đại Vĩ hơi ngẩn ra, lập tức nhìn kỹ lại lần nữa, phát hiện mặt sau của những lời nhắn này hình như còn ký tên của người viết.
Anh không nhịn được hiểu ý cười cười.
Triệu Đại Vĩ nhớ rằng lúc học cấp hai còn có những việc như là viết thư tình, nhắn tin tỏ tình giấu tên.
Mà động Kỳ Hợp đã cho những người này một sân chơi mới.
Càng quan trọng hơn là tất cả ý nghĩa mà động Kỳ Hợp đại diện còn chân thành hơn thư tình và tin nhắn, càng đại biểu cho một loại cầu nguyện sâu sắc.
Triệu Đại Vĩ biết những thứ này là gì rồi.
Anh đến gần xem, quả nhiên phát hiện những chữ phát sáng này thật ra đều là viết lên thẻ trúc.
Chữ viết trên thẻ trúc thanh tú đẹp đẽ, có phong cách quý phái, vừa nhìn đã biết là nét bút của Đinh Nhu.
“Cô gái này, xem ra đã thu hút được không ít du khách để lại lời nhắn ở đây nhỉ.” Triệu Đại Vĩ ngầm tán thưởng Đinh Nhu.
Triệu Đại Vĩ lại nhìn kỹ thêm lần nữa.
Anh nhìn thấy những trên đầu thẻ trúc còn nhỏ hơn bàn tay kia dùng một sợi dây đỏ buộc trên dây thép ở bên vách núi.
Những thẻ trúc này cứ treo thành hàng một loạt như vậy, nhìn qua có cảm giác hơi ảo mộng!
Lần này Triệu Đại Vĩ không khỏi lộ ra ý cười: “Xem ra cách nghĩ của mình không phải là sai. Sau này, những lời nhắn ở đây sẽ càng ngày càng nhiều, mà những du khách bị thu hút cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Về sau nơi này sẽ trở thành một phong cảnh kinh điển mãi mãi!”
Ý tưởng của bản thân đã được nghiệm chứng, trong lòng Triệu Đại Vĩ có một cảm giác hơi tự hào, còn cảm thấy đắc ý!
Sau khi thưởng thức xong, Triệu Đại Vĩ bất giác đã đi ra khỏi động.
Lúc này, Đinh Nhu đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy phía trước có một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy màu trắng, trên chiếc eo nhỏ nhắn có thắt đai, mà đầu gối bên dưới mang một đôi tất trắng, chân đi giày đế bằng, nhìn qua rất giống tiên nữ.
Triệu Đại Vĩ nói: “Đinh Nhu, cô chuẩn bị về à?”
“Việc kinh doanh hôm nay có vẻ rất tốt, tôi thấy trong động ít nhất cũng có khoảng một trăm thẻ trúc đấy.”
Đinh Nhu nghe vậy quay người lại, nhìn thấy là Triệu Đại Vĩ, trên khuôn mặt cô ta hiện vẻ hơi kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Hôm nay cô ta trang điểm tỉ mỉ như vậy chính là muốn Triệu Đại Vĩ nhìn thấy.
Đinh Nhu vén nhẹ mái tóc dài tự nhiên qua vai, khuôn mặt thoáng qua nét ngượng ngùng và xinh đẹp: “Triệu tổng, một trăm thẻ trúc kia là tôi viết xong trong vòng chưa đến một giờ đồng hồ đó.”
“Vậy cô đã bí mật giải xăm được bao nhiêu tiền rồi?”
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy rõ trên chiếc bàn trước mặt của Đinh Nhu có một ống thẻ.
Đinh Nhu cười nói: “Giải một xăm mười tệ, thu nhập của hôm nay không nhiều lắm, cũng được khoảng hơn sáu trăm tệ.”
“Một ngày sáu trăm, một tháng được một vạn tám trăm, cô còn không thấy nhiều sao, tiền lương một tháng của tôi còn mới được hai vạn kìa.” Triệu Đại Vĩ trợn mắt.
Đinh Nhu cười cười: “Cảm ơn Triệu tổng đã cho tôi một công việc tốt như vậy.”
“Vậy thì, để bày tỏ lòng cảm ơn của mình, tôi tặng Triệu tổng một bức tranh chữ nhé?”
“Cô viết thì tôi sẽ nhận!”
“Được thôi!” Đinh Nhu suy nghĩ một chút, ngay sau đó dùng bút đã thấm ướt mực dạ quang viết lên thẻ trúc: “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song!”