Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 77: Chương 77: Mở cửa hàng trên Taobao, Tôn Hồng Hồng e thẹn




“Em muốn kiếm tiền?” Triệu Đại Vĩ hơi trầm ngâm.

Đối với anh mà nói, kiếm tiền chỉ là chuyện tùy tiện dễ dàng, thế nhưng đối với những người khác thì lại không hề đơn giản như vậy.

Tôn Hồng Hồng vừa mới ra khỏi trường học không lâu, bản thân không có kỹ năng, trên cơ bản là không có bản lĩnh kiếm tiền gì cả, cho nên cô ấy muốn kiếm nhiều tiền lại là chuyện càng thêm trắc trở.

Cũng may Tôn Hồng Hồng có chí tiến thủ.

Thấy thái độ của Tôn Hồng Hồng chân thành như vậy, hơn nữa hiện tại hai người cũng là bạn bè tốt, rốt cuộc Triệu Đại Vĩ cũng nghĩ ra một việc có thể giao cho Tôn Hồng Hồng làm.

Triệu Đại Vĩ nói: “Hồng Hồng, chỗ anh đúng là có một việc muốn nhờ em hỗ trợ. Làm xong chuyện này, nói không chừng em sẽ kiếm được nhiều tiền, một tháng hơn một vạn đồng cũng có thể.”

“Một tháng hơn một vạn đồng sao?”

Đối với Triệu Đại Vĩ mà nói, một tháng hơn một vạn đồng vốn không phải chuyện gì to tát, nhưng đối với thôn dân trong thôn Đại Long thì đó lại là một con số cực lớn!

Toàn bộ thôn Đại long, số người mà trong một tháng có thể kiếm được hơn một vạn đồng cũng không quá mười người!

Cho nên nghe được mức thu nhập hấp dẫn này, Tôn Hồng Hồng vội vàng nói: “Anh Đại Vĩ, là chuyện gì vậy? Chỉ cần em có thể làm được thì em nhất định sẽ làm!”

Nếu như có thể kiếm được thu nhập hơn một vạn một tháng, vậy thì chỉ tính số tiền mà cô ấy kiếm thôi cũng nhiều hơn gấp đôi so với số tiền mà cha mẹ cô ấy kiếm được cộng lại!

Triệu Đại Vĩ giải thích: “Chuyện này không cần kỹ năng, chỉ cần có thái độ tốt và làm việc chăm chỉ là được.”

Anh tiếp tục nói: “Hồng Hồng, chắc em cũng biết hiện tại anh đang kinh doanh túi thơm phải không?”

“Em biết!”

Thậm chí cô ấy còn từng tự tay tham gia quá trình chế tác túi thơm!

Nhưng cô ấy không biết chuyện này có liên quan gì đến mình, cho nên cô ấy mở to đôi mắt trong suốt chờ mong và tò mò nhìn Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ mỉm cười: “Chuyện anh giao cho em có liên quan đến túi thơm, anh muốn em bán túi thơm trên Internet, bao gồm cả chuyện giao hàng ra bên ngoài, tất cả đều giao cho em. Có lẽ mẹ em cũng có thể giúp một tay.

“Về phần tiền lương thì mỗi tháng anh trả em mức lương căn bản là một vạn, mỗi khi bán được hơn mười vạn anh sẽ chia cho em ba ngàn.”

Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Tôn Hồng Hồng, Triệu Đại Vĩ nói: “Em đừng cảm thấy bán được mười vạn rất khó, thực ra chỉ cần có chút danh khí thì không hề khó khăn xíu nào.”

“Ví dụ như đợt trước anh chế tác được một vạn chiếc túi thơm, vài ngày đã bán hết sạch rồi, mức tiêu thụ vượt lên hơn trăm vạn!”

“A!”

Tôn Hồng Hồng hoàn toàn bị chấn động.

Nếu như một tháng cô ấy có thể bán được hơn một trăm vạn, vậy chẳng phải cô ấy đã được chia cho ba vạn rồi sao? Cộng thêm tiền lương cơ bản nữa là sẽ được bốn vạn?

Thu nhập như vậy đặt ở trong quá khứ cô ấy có nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy mà bây giờ lại có thể chạm đến.

“Anh Đại Vĩ, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt!”

“Được rồi, anh Đại Vĩ, khi nào thì em bắt đầu làm?”

“Chờ anh tạo đường dây buôn bán online xong, chúng ta sẽ bắt đầu làm việc.” Triệu Đại Vĩ ngẫm nghĩ một chút: “Chắc là mấy ngày nữa. Đúng rồi, làm việc này cần phải có điện thoại di động và máy vi tính, em nghĩ cách kéo dây cáp về nhà đi.”

“Về phần điện thoại và máy vi tính thì anh có thể sắp xếp cho em.”

Kéo dây cáp về nông thôn cũng không dễ dàng gì, thế nhưng nếu lắp đặt điện thoại ở nhà, dây cáp có thể kết nối với đường dây của điện thoại để tiến hành quay số điện thoại lên mạng.

Tuy rằng thu nhập của thôn Đại Long không nhiều lắm, nhưng gia đình lắp đặt điện thoại cũng có không ít.

Trong đó có nhà của Tôn Hồng Hồng, có cài đặt một chiếc điện thoại.

“Cảm ơn anh Đại Vĩ!” Tôn Hồng Hồng đỏ mặt, cũng không biết là kích động hay là ngượng ngùng cho nên mới như vậy.

Đồng thời cũng cảm giác được Triệu Đại Vĩ thật tình đối xử tốt với mình, Tôn Hồng Hồng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh Đại Vĩ, anh đối với em thật tốt.”

Nói xong, cô ấy nhón chân lên, hôn một cái lên mặt của Triệu Đại Vĩ.

Sau đó cô ấy chạy đi mất.

Triệu Đại Vĩ sờ gò má nghĩ thầm: “Bị chiếm tiện nghi rồi sao?”

Một giây tiếp theo, anh lại tự hỏi tự trả lời: “Thực ra bị chiếm tiện nghi như vậy cảm giác cũng không tệ lắm…”

Tôn Hồng Hồng vốn là một cành hoa, lớn lên vô cùng xinh đẹp, tư thái cũng tốt. Được Tôn Hồng Hồng hôn lên má như vậy, người bình thường hẳn là đã vui đến nở hoa rồi!

Ngay cả Triệu Đại Vĩ trong lòng cũng hơi đắc ý.

Giải quyết xong chuyện Tôn Hồng Hồng, thật sự là Triệu Đại Vĩ phải nghĩ cách mở một tài khoản bán hàng online.

Hiện tại trang mạng nổi tiếng nhất chính là Taobao, tuy nhiên anh cũng không có cách nào lắp đặt máy vi tính.

Nhà anh quá xập xệ!

Ngẫm lại nếu như trời mưa to, nước mưa rỉ xuống dưới, máy vi tính và những thứ khác sẽ bị hỏng ngay!

Đối với mấy thứ đồ này, anh chuẩn bị về sau sẽ mua thêm cái khác.

Còn chuyện phải làm thế nào để mở cửa hàng trên Taobao dưới tình huống không có máy vi tính thì anh đã nghĩ xong xuôi.

Anh lái chiếc moto ba bánh đi tới khách sạn Trường Ca Thái Vi.

Lâm Tuyết Nhã nói: “Triệu tổng.”

Triệu Đại Vĩ không khỏi kinh ngạc: “Chị Tuyết Nhã, chị làm gì vậy?”

“Không có gì, biểu đạt sự tôn kính và kính nể cậu một chút!”

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tuyết Nhã đảo quanh trên người Triệu Đại Vĩ, sau đó cô ấy cất tiếng cười nói: “Đại Vĩ, nhờ có cậu cải cách, chuyện làm ăn của khách sạn chúng ta đã phát triển không ngừng!”

“Sau khi công thức của các món ăn được cải tiến, khách sạn đã nhận được hàng loạt lời khen ngợi, rất nhiều khách hàng nguyện ý đến khách sạn chúng ta dùng bữa.”

Nghe Lâm Tuyết Nhã nói, Triệu Đại Vĩ nhún vai: “Tôi đã nói từ lâu, món ăn các người làm ăn không ngon.”

“Mặc dù nói khách sạn của chúng ta là khách sạn năm sao, thế nhưng người ta đến khách sạn không phải chỉ để hưởng thụ hoàn cảnh năm sao ở đây, người ta muốn thưởng thức hương vị mỹ thực hơn.”

“Đồ của chị không thể ăn, người ta nhiều lắm là chỉ đến để tìm kiếm mặt mũi trong những trường hợp cần khoe khoang thôi, còn nếu như là bình thường thì khẳng định là người ta không muốn đến.

Lâm Tuyết Nhã biểu thị đã hiểu.

“Đại Vĩ, hôm nay cậu tới là để kiểm nghiệm thành quả khách sạn phát triển sao?” Lâm Tuyết Nhã mím môi cười, trông quyến rũ mị hoặc vô cùng.

“Không phải, tôi tới nhờ chị giúp một chuyện.”

Triệu Đại Vĩ đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn mở cửa hàng trên Taobao, chuyên bán túi thơm. Thế nhưng tôi không rành những chuyện này, cũng không có công cụ để làm, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhờ chị giúp một tay.”

Trong lòng Lâm Tuyết Nhã phỉ nhổ một trận.

“Tôi đường đường là tiến sĩ của đại học Kim Lăng mà cậu bảo tôi mở cửa hàng Taobao cho cậu sao?”

Ngại Triệu Đại Vĩ là ông chủ, chiếm năm mươi phần trăm cổ phần của công ty cho nên mặc dù trong lòng Lâm Tuyết Nhã có chút không vui nhưng đứng trước uy phong của ông chủ, cô ấy không thể cãi lại, chỉ có thể cười nói: “Được chứ, đi theo tôi.”

Lâm Tuyết Nhã thành thạo tạo trang Taobao cho Triệu Đại Vĩ xong, đúng lúc khách sạn bên này cũng có một số ảnh chụp túi thơm của Triệu Đại Vĩ, cho nên hình ảnh sản phẩm đều có sẵn để tải lên, vì thế rất nhanh đã chuẩn bị xong.

“Ok, xong rồi, thế nhưng phải chờ xét duyệt đã.” Lâm Tuyết Nhã nói: “Xét duyệt thành công thì cửa hàng của cậu có thể chính thức khai trương.”

“Cảm ơn chị Tuyết Nhã.”

“Xem cậu khách sáo chưa kìa.” Ngoài miệng Lâm Tuyết Nhã nói như vậy nhưng trong lòng vẫn rất thoải mái, dù sao cũng có một ngày Triệu Đại Vĩ cần nhờ tới cô ấy.

Và ở trước mặt Triệu Đại Vĩ, cô ấy đã thể hiện khả năng tiến sĩ của đại học Kim Lăng!



Khoảng hai ngày sau, cửa hàng trên Taobao của Triệu Đại Vĩ đã thông qua xét duyệt.

Triệu Đại Vĩ cưỡi chiếc moto ba bánh đi tới nhà Tôn Hồng Hồng: “Hồng Hồng, dẫn em lên trấn mua điện thoại di động và máy vi tính.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.