Sáng sớm ngày hôm nay, có rất nhiều du khách nghe tin đến đây.
Người dân thôn Đại Long đã từng thấy nhiều du khách như thế này đâu, vào trong thôn, chốc lát, mọi người đều thấy rất hưng phấn.
Trong đó có không ít người đến tiệm tạp hóa của Lý Trân bán sỉ nước trên núi.
Nước khoáng của tiệm tạp hóa một tệ một chai, mà những người này có thể bán nước được ba tệ, thậm chí là năm tệ một chai.
Lúc trước thích ở trong thôn, người bán dưa hấu đá vừa nhìn thấy hôm nay có nhiều du khách đến đây như vậy, hễ vui vẻ bảo người ta đặt mấy cái tủ lạnh, đặc biệt bán dưa hấu đá ở trong thôn.
Theo như anh ước tính, một ngày là anh có thể kiếm được tiền mua một cái tủ lạnh, thậm chí có thể mua được hai cái!
Triệu Đại Vĩ gọi điện thoại cho Ngụy Tử Phù, hỏi họ khi nào đến thôn.
Ngụy Tử Phù nói: “Sắp đến rồi!”
“Được, vậy tôi đến cổng thôn đón mọi người!”
“Không cần đâu, chị Triệu biết nhà anh, chúng tôi đi đến đó là được.”
Hôm nay Phùng Giai lái xe, mà cô ấy cũng từng đến thôn Đại Long, từng đến nhà Triệu Đại Vĩ cho nên quen thuộc đường đi.
Ngay sau đó, đám người Ngụy Tử Phù đã đến nhà Triệu Đại Vĩ.
Hôm nay bởi vì có nhiều du khách đến, vì vậy Tiền Mỹ Lâm bận rộn bên nhà kính dâu tây, cho nên lúc này cô ấy không ở nhà.
Ngụy Tử Phù vẫn luôn muốn xem chị dâu của Triệu Đại Vĩ, cho nên vừa xuống xe lập tức hỏi: “Đại Vĩ, chị dâu anh đâu?”
“Chị dâu của tôi ở trong vườn dâu tây.”
Ngụy Tử Phù nghe thấy vậy thì bảo Phùng Giai lấy đồ ra, sau đó hỏi: “Đây là quà mà tôi tặng cho chị dâu, còn có quà cho anh, anh nhận lấy.”
“Khách sáo quá.”
Triệu Đại Vĩ vừa nhận lấy quà, vừa chào hỏi Ngụy Phương Ninh và Ngô Thanh Sơn từ trên xe đi xuống.
“Tổng giám đốc Ngụy, cậu Ngô.”
Ngụy Phương Ninh khẽ gật đầu, chỉ là ánh mắt của bà ta nhìn vào trong nhà của Triệu Đại Vĩ, trong đôi mắt xinh đẹp của bà ta khó tránh khỏi lóe lên vẻ vô cùng kinh ngạc.
Bà ta từng nghe thấy từ Ngô Thanh nhà của Triệu Đại Vĩ bây giờ, hoàn cảnh vô cùng kém, trong nhà vô cùng thô sơ, nhưng bà ta thật sự không ngờ rằng, vậy mà lại có thể thô sơ đến như vậy.
Nhưng mà bởi vì căn nhà này thô sơ, mới có thể càng tôn lên Triệu Đại Vĩ có thành tích như bây giờ rất đáng quý!
“Bần hàn sinh con quý, quả nhiên là vậy.” Ngụy Phương Ninh nghĩ thầm trong lòng.
Ngô Thanh Sơn nói: “Cậu có thể gọi tôi là anh Ngô, tôi là anh họ của Tử Phù, nhiều tuổi hơn cậu, bảo cậu gọi tôi là anh Ngô, chắc là không làm cậu thiệt thòi nhỉ?”
Anh ta cảm thấy, cách xưng hô cậu Ngô này cứ có ý mỉa mai ở bên trong.
“Được, vậy tôi gọi anh là anh Ngô.” Triệu Đại Vĩ cười nói
Sau đó, anh cất quà vào trong nhà, rồi khiêng mấy cái băng ghế ở trong nhà ra, để cho đám người Ngụy Tử Phù và Ngụy Phương Ninh ngồi.
Đám người Ngụy Tử Phù ngồi trước cửa nhà Triệu Đại Vĩ, hệt như một phong cảnh cực kỳ xinh đẹp.
Không nói đến vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này của Ngụy Tử Phù, chỉ Phùng Giai và Ngụy Phương Ninh cũng đều là người đẹp.
Họ ngồi ở trước cửa, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Vãi chưởng, người đẹp ở cửa của Triệu Đại Vĩ, thực sự là quá đẹp?”
“Thật đấy, tôi chưa từng thấy người nào đẹp như vậy.”
“Còn đẹp hơn ngôi sao trên tivi rất nhiều!”
“Đại Vĩ thật hạnh phúc, có tiền tốt thật, nếu như tôi có người vợ xinh đẹp như vậy, tôi tổn thọ mười năm cũng được!”
“Thôi đi, nếu như anh có người vợ xinh đẹp như vậy, anh đâu chỉ giảm mười năm tuổi thọ, tôi thấy đến ba năm anh cũng không sống được mà khô cạn ngay.”
Khì khì!
Mọi người xung quanh nghe thấy vậy, thâm dĩ vi nhiên*.
(*) Thâm dĩ vi nhiên: tự cho là đúng một cách sâu sắc.
Phùng Giai ngồi đó nhìn thấy cách cửa nhà Triệu Đại Vĩ không xa có sạp bán đậu phụ thối, còn có thể ngửi thấy thấy mùi đậu phụ thối, bèn nói: “Tôi đã sớm nghe nói đậu phụ thối của thôn Đại Long rất tuyệt, tiếc là vẫn chưa được ăn.”
“Tôi chuẩn bị đi mua đậu phụ thối, có ai cầm hộ giúp tôi không?” Phùng Giai hỏi.
Ngụy Phương Ninh mỉm cười: “Lấy cho cô một phần nhé.”
“Mẹ, không phải là mẹ trước giờ không ăn thứ này ư?” Ngô Thanh Sơn kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Ngụy Phương Ninh nói: “Đã ăn quen thức ăn bình thường, quen những quy tắc trong cuộc sống, thật ra mẹ cũng muốn thử một chút thứ mới mẻ.”
“Món đậu phụ thối này là đặc sản nổi tiếng ở thôn này, vậy nên mẹ cảm thấy có thể nếm thử một chút.” Ngụy Phương Ninh giải thích.
Ngụy Tử Phù trước giờ chưa từng ăn đậu phụ thối, cũng không cảm thấy có hứng thú với loại đồ ăn này.
Nhưng mà, vì Triệu Đại Vĩ, cô ấy cũng sẵn tham gia, thử một chút.
Ngụy Tử Phù nói: “Cháu và cô một phần.”
Ngụy Phương Ninh hỏi: “Nếu như ăn ngon thì sao? Một phần chắc không nhiều nhỉ?”
Câu hỏi này ngăn cản Ngụy Tử Phù.
Phùng Giai nói: “Mua thêm một phần, dù sao tôi cũng thích ăn đậu phụ thối, nếu như mọi nếm thử thấy bình thường, vậy thì có thể để tôi ăn hết.”
Nói xong, cô ấy nhìn Ngô Thanh Sơn, hỏi: “Ngô thiếu, anh ăn không?”
“Tôi không ăn.” Từ nhỏ Ngô Thanh Sơn đã được bồi dưỡng thói quen không ăn đồ ăn vặt, trước giờ anh ta kính trọng nhưng không gần gũi với đồ nướng, đậu phụ thối,...
“Đã vậy, vậy thì tôi đi mua nhé.”
Phùng Giai đi xếp hàng mua đậu phụ thối.
Người mua đậu phụ thối cũng khá nhiều, Phùng Giai chờ một lúc, cuối cùng cũng mua được đậu phụ thối.
“Thơm thật!” Phùng Giai còn chưa bắt đầu ăn, đã cảm thấy nước miếng không ngừng tuôn ra.
Phùng Giai đưa đậu phụ thối cho Ngụy Phương Ninh và Ngụy Tử Phù, còn để lại một phần cho mình.
Cô ấy mở giấy bọc đậu phụ thối ra, sau đó lập tức vui vẻ ăn.
Ngụy Phương Ninh lấy hết can đảm nếm thử một miếng, nhận ra thật sự rất ngon, thế nên nói: “Vui vị của cái này quả thực rất ngon.”
Ngụy Tử Phù do dự một lúc, mới dùng cái que đâm một miếng đậu phụ thối.
Vừa cho vào miệng, cô ấy cảm thấy mùi vị cũng được, lại nếm thử miếng nữa, hình như cô ấy tìm được một thế giới mới!
Nhưng mà, dù gì cũng là gái đẹp, cũng là nhân vật trong nhà gia thế, cô ấy khá để ý tướng ăn, cho nên chỉ có thể ăn từng miếng, thưởng thức một cách tao nhã, thỉnh thoảng lại gật đầu, tỏ vẻ mùi vị rất ngon.
Nhìn thấy mọi người đều đang ăn, Ngô Thanh Sơn cảm thấy mình ở đây hơi lạc quẻ.
Ngụy Phương Ninh đâm một miếng cho Ngô Thanh Sơn: “Con cũng thử một miếng đi, cũng khá ngon.”
“Con không ăn…” Ngô Thanh Sơn do dự.
“Thử một miếng thôi.” Ngụy Phương Ninh cổ vũ.
Ngô Thanh Sơn đã dao động, thế nên nhận lấy que, cắn một miếng đậu phụ thối trên quê.
“Hử?” Ăn xong, Ngô Thanh Sơn cảm thấy thật không tệ!
“Ngon không?” Ngô Phương Ninh mỉm cười: “Con bình thường nhiều quy tắc, thích cuộc sống tinh tế, nhưng thật ra tùy tiện như thế này một chút, cuộc sống mới có nhiều thú vui hơn.”
Ngô Thanh Sơn chỉ nói: “Cũng được, mùi vị khá ngon.”
Anh ta chỉ thấy không phục lắm, Triệu Đại Vĩ dựa vào món đậu phụ thối lại nổi trội hơn một chút.
Mọi người ăn xong.
Triệu Đại Vĩ nhìn đồng hồ, nói: “Sắp tiến hành khai mạc ở núi Đảng Khấu rồi, chúng ta cùng đi nhé.”
Anh là người khởi xướng việc lập bia, đương nhiên cũng là người khai mạc, đương nhiên phải đến đó, tiến hành khai mạc.
Đám người Triệu Đại Vĩ và Ngụy Tử Phù cùng lên núi.
Trên đường núi, đã có không ít người vây xung quanh.
Đợi đến khi đến gần núi Đảng Khấu, Triệu Đại Vĩ nhìn thấy, có một cái bia đá cao chót vót mà trên mặt bia phủ một tấm vải đỏ.
Xa hơn một chút phía sau bia kỷ niệm, là một cột mốc biên giới mới được xây dựng.
Trên cột mốc biên giới có ba chữ “Núi Đảng Khấu” vô cùng nổi bật, thậm chí hệt như hổ dữ, cho người ta một tác động thị giác rất mạnh mẽ.
“Đây chính là núi Đảng Khấu ư?” Ngụy Tử Phù dừng bước cùng Triệu Đại Vĩ.
“Ừ, đây chính là núi Đảng Khấu. Lát nữa nhất định không được vượt ra khỏi cột mốc ranh giới, cũng không được lên núi, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề.” Triệu Đại Vĩ nói
“Cô từng nghe thấy tin đồn ở đây. Yên tâm đi, chúng ta sẽ không vào trong núi.” Ngô Phương Ninh nói, ánh mắt cũng nhìn về bia tưởng niệm anh hùng cao chót vót.
Lúc này, Triệu Đại Vĩ mời người người chủ trì lễ khai mạc từ trong thành phố, bắt đầu trò chuyện và kể về những chiến công anh hùng đây cho du khách.
Đến mười giờ, đây là thời gian dự kiến khai mạc, người chủ trì nói: “Bây giờ xin mời anh Triệu - người đã tài trợ xây dựng bia tưởng niệm Anh hùng này, lên mở màn!