Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 103: Chương 103: Nuôi chó vườn




Bởi vì bảo đám người Lương Thu Võ tới bờ hồ trông cá giúp mình mà bờ hồ lại không phải nơi có thể ở được, vậy nên Triệu Đại Vĩ dự định đi mua một ít lều bạt trước, thuận tiện mua thêm mấy con chó săn.

Triệu Đại Vĩ lái xe moto ba bánh đi vào thành phố.

Đi tới nơi bán lều bạt, vừa vào cửa, anh đã ông chủ hỏi rằng nếu mua sáu cái lều bạt thì có thể bán rẻ hơn chút được không.

“Sáu cái lều bạt?”

“Cậu muốn cái lớn hay là cái nhỏ?”

Lều bạt có rất nhiều loại, chúng ta thường thấy lều bạt cứu trợ thiên tai ở trên ti vi, đó đều là lều bạt lớn nhưng cũng có loại lều bạt nhỏ dùng để cắm trại.

Về giá cả, lều bạt lớn phải đắt hơn lều bạt nhỏ ít nhất từ ba đến mười lần.

“Tôi muốn cái lớn một chút.”

Mọi người ở trong lều bạt nhỏ cũng không thoải mái, không bằng cứ kiếm cái lều bạt lớn một chút, còn có thể tự do hoạt động ở bên trong.

“Lều bạt lớn có mấy loại như sau, giá từ tám trăm đến một nghìn lăm trăm đồng, cậu nhìn dfi rồi muốn lấy loại nào thì tự chọn.”

Triệu Đại Vĩ xem xét kỹ lượng, anh phát hiện cái lều bạt có giá hơn chín trăm đồng này không quá đắt, kích cỡ cũng rất vừa phải, nhỏ hơn loại lều bạt cứu trợ thiên tai một nửa nhưng lại lớn hơn lều bạt dùng để cắm trại không ít.

Điều quan trọng nhất chính là thiết kế của nó vô cùng đẹp!

Vẻ đẹp bên ngoài và tính thực dụng luôn đi đôi với nhau, Triệu Đại Vĩ không có lý do gì để không chọn nó cả.

“Nếu cậu mua sáu cái, tôi có thể tính giá chín trăm đồng mỗi cái cho cậu.”

“Còn có thể bớt thêm ít nữa không?”

Không phải Triệu Đại Vĩ không có tiền, anh chỉ không muốn bị làm thịt quá mà thôi.

“Tôi làm ăn nhỏ, lời ít tiêu thụ mạnh, nếu không phải cậu mua sáu cái thì chín trăm đồng tôi cũng không bán.” Ông chủ không hề muốn nhả.

Triệu Đại Vĩ quan sát ông chủ một lúc, phát hiện cánh tay ông ta đang nổi đốm đỏ, sắp bị gãi đến bật máu rồi, hẳn là da người này có vấn đề.

Vì vậy anh nói: “Ông chủ, tôi có thể chữa bệnh ngoài da ở trên tay giúp ông, vậy ông bán cho tôi rẻ một chút nhé. Tiện thể tôi còn muốn hỏi thăm tin tức ở chỗ ông nữa.”

“Cậu có thể chữa cái này?” Gần đây, cánh tay của ông chủ đang bị nổi đốm đỏ, vô cùng ngứa, ông ta lại không dám gãi mạnh, thế là cả người đều cực kỳ khó chịu.

Nếu như Triệu Đại Vĩ có thể trị khỏi, ông ta chắc chắn sẽ nói ra một cái giá vô cùng thích hợp.

“Đúng vậy.”

Triệu Đại Vĩ nói: “Quanh đây có hiệu thuốc không? Tôi đi tìm ít thuốc cho ông.”

“Tôi đã mua rồi, cậu xem, thuốc này chính là thuốc mua ở hiệu thuốc, sau khi sử dụng, hiệu quả cũng không lớn...”

“Đó là do ông không biết cách.” Triệu Đại Vĩ cầm nước thuốc thoa lên đốm đỏ trên tay ông chủ, sau đó dùng long khí thúc giục hiệu lực của thuốc, ông chủ lập tức cảm thấy tay nóng lên.

Sau khoảng mấy chục giây, Triệu Đại Vĩ lập tức nói: “Ông cảm nhận lại xem được chưa?”

“Ôi? Thật sự là không đau không ngứa! Chàng trai, cậu thật giỏi!” Ông chủ cười nói: “Tôi sẽ bán cho cậu bảy trăm năm mươi đồng mỗi cái lều bạt. Mặc dù tôi vẫn còn có thể kiếm được một ít nhưng thật sự là không nhiều đâu.”

“Không sao, bảy trăm năm mươi thì bảy trăm năm mươi.” Thứ Triệu Đại Vĩ chú ý đến cũng không phải giá cả mà là ở trên phương diện khác.

Anh nói: “Ông chủ, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có chỗ nào có thể mua được chó săn không?”

“Bây giờ thứ này rất ít.” Ông chủ nói: “Chắc chắn cậu không thể mua được trong nội thành nhưng tôi nghe nói ở thôn An Dương cách nội thành không xa có một trại nuôi chó, cậu có thể đến đó xem thử.”

“Được, cảm ơn.”

Triệu Đại Vĩ trả tiền sáu lều bạt, tổng cộng là bốn nghìn năm trăm đồng.

“Giúp tôi đưa đến thôn Đại Long, đến lúc đó cứ hỏi nhà của Triệu Đại Vĩ là được.”

“Không thành vấn đề.” Ông chủ gật đầu.

Xe của Triệu Đại Vĩ quá nhỏ, hoàn toàn không để được nhiều lều bạt như vậy, cho nên đương nhiên vẫn cần ông chủ gọi xe đưa qua rồi.

Mua lều bạt xong, Triệu Đại Vĩ lập tức chạy đến thôn An Dương.

Chỉ cần tùy tiện hỏi thăm là anh đã hỏi ra được vị trí của trại nuôi chó ở thôn An Dương.

“Mua bốn con chó săn.”

“Được.” Ông chủ để Triệu Đại Vĩ chọn bốn con chó săn, hơn nữa còn đồng ý bảo người đưa thẳng về thôn.

Mỗi con chó săn này có giá là một nghìn hai trăm, không quá đắt nhưng chắc chắn không rẻ.

Triệu Đại Vĩ để ông chủ đưa chúng nó đến thôn Đại Long còn mình thì chuẩn bị trở về.

Trên đường, Triệu Đại Vĩ thấy có người cầm gậy đuổi đánh một con chó.

Dường như con chó kia bị gãy một chân nên không chạy nhanh được, bị đánh rất thảm.

Triệu Đại Vĩ dừng xe: “Chị ơi, chị đánh một con chó như vậy làm gì? Tôi thấy con chó này rất đáng yêu.”

“Rất đáng yêu thì cậu ôm đi đi!” Người phụ nữ nổi giận đùng đùng, oán trách Triệu Đại Vĩ: “Chính con chó này đã ăn của tôi mấy con gà mái đẻ trứng!”

Triệu Đại Vĩ cười: “Chó này là của chị sao?”

“Đương nhiên là của tôi, nếu không phải của mình thì tôi đã đi tìm người ta đòi bồi thường từ lâu rồi!”

Người phụ nữ tiếp tục đợi đến mắt mở to, chị ta nắm chặt cây gậy trên tay:

“Vậy được, nếu cậu đã không cần con chó này thì tôi sẽ ôm nó đi.”

“Ôi! Đợi một chút!”

Lúc này người phụ nữ lại không bằng lòng:

“Cậu cần chó làm gì? Nếu cậu lấy để ăn thì tôi sẽ không đưa cho cậu!”

Dù sao cũng là chó nhà nuôi, nếu thật sự nhẫn tâm như vậy thì chị ta đã biến con chó này thành lẩu thịt chó từ lâu rồi, hoàn toàn không cần dùng gậy mà đánh nó từ từ.

“Tôi xách con chó này về trông hồ cá.” Triệu Đại Vĩ giải thích.

“Cái này... Được rồi, nhưng mà tôi không thể cho không cậu con chó này được, cậu trả hai trăm đồng là có thể đưa nó đi.”

“Được.”

Hai trăm đồng cũng không nhiều, Triệu Đại Vĩ lập tức trả tiền.

Cầm tiền xong, người phụ nữ kia cũng vứt gậy xuống rồi tự mình quay về nhà.

Con chó nghẹn ngào ở phía sau chị ta.

Nhưng người phụ nữ chỉ nhìn nó và la lên: “Mày đã không phải là của tao nữa rồi, đi theo người khác đi.”

Triệu Đại Vĩ nói: “Tới chỗ của tao, tao đưa mày đi.”

Anh ngoắc tay với con chó.

Dường như con chó kia nghe hiểu được lời của Triệu Đại Vĩ, lập tức chạy tới chỗ anh.

Triệu Đại Vĩ ôm chó lên xe.

Người phụ nữ cảm thấy kỳ lạ: “Sao hôm nay con chó này lại ngoan như vậy chứ?”

Thật ra thì Triệu Đại Vĩ đã học 'Long Vương Điển' nên về cơ bản cũng có thể hiểu được ngôn ngữ của động vật, nhất là những con vật khá thông minh, ví dụ như ngôn ngữ của chó.

Cho nên con chó này mới có thể ngoan đi theo Triệu Đại Vĩ như vậy.

Sau khi ôm chó lên xe, Triệu Đại Vĩ lập tức đi xe trở về thôn.

Anh vừa lái xe vừa nói: “Bây giờ đi theo tao rồi, mày sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, tao đặt cho mày một cái tên mới, tên là Đại Mộc.”

Triệu Đại Vĩ ngại phiền phức nên trực tiếp biến Đại Vĩ thành Đại Mộc.

Con chó vườn kia vui vẻ kêu lên hai tiếng, tựa hồ cảm thấy cái tên Đại Mộc này rất hay, ít nhất là hay hơn Tiểu Hoàng gì đó.

Bởi vì lông của nó màu vàng nên người phụ kia thường gọi nó là Tiểu Hoàng.

Triệu Đại Vĩ đặt tên cho chó xong bèn nói: “Đại Mộc!”

“Gâu gâu!”

“Đại Mộc!”

“Gâu gâu!”

Một người một chó đi về phía trước dưới ánh mặt trời, trông vô cùng hài hòa.

Sau khi trở lại thôn, Triệu Đại Vĩ về nhà và nói với Đại Mộc: “Chân mày gãy rồi, lại không được chữa trị tốt nhưng mày cứ yên tâm, tao sẽ chữa khỏi chân cho mày.”

“A u! A u!”

Tiền Mỹ Lâm nghe được tiếng chó sủa, cô ấy sợ hết hồn mà chạy ra ngoài, sau đó hoảng hốt nói: “Đại Vĩ, không phải chú nuôi chó trong nhà chứ...”

“Ôi chao, Đại Mộc, xem ra mày không được bà chủ hoan nghênh rồi.” Triệu Đại Vĩ nói: “Cho nên tao chỉ có thể đưa mày đi trông hồ cá thôi.”

Tiền Mỹ Lâm liếc mắt: “Ban đầu chú đã định đưa nó đi hồ cá rồi chứ gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.