Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 67: Chương 67: Quân vương trong đêm tối




Những người này ai nấy đều lộ ra vẻ lưu manh, nhìn lướt qua cũng thấy không đứng đắn, hơn nữa trên người mang theo một luồng hơi thở đầy vẻ hung dữ.

Chỉ trong nháy mắt Triệu Đại Vĩ đã bị bao vây xung quanh.

Người cầm đầu nói: “Có người thấy anh không vừa mắt cho nên muốn tôi dạy dỗ cho anh một bài học.”

Triệu Đại Vĩ nhịn không được mà cười lạnh.

Trước tiên không nói đến việc ai dạy dỗ ai, nhưng với lý do nhìn không vừa mắt mà dạy dỗ một bài học này cũng thật là gượng ép.

Anh chỉ hỏi một câu đơn giản: “Anh tên là gì?”

“Anh không có tư cách được biết!” Người nói ra câu này hiển nhiên là một loại người hung ác không nói nhiều lời, vừa mới nói được một hai câu lời nói đã muốn giơ tay đánh người.

“Đánh!” Anh ta hô to lên.

Đến lông mày mà Triệu Đại Vĩ cũng không nhíu lấy một chút, hơn nữa còn rất thoải mái đối mặt với những người này, anh nói một cách không nhanh không chậm: “Tôi có quen biết Vương Lực Hùng.”

Chỉ với sáu chữ cái vô cùng đơn giản thôi nhưng lại là tựa một tiếng sấm sét vang lên cái đùng!

Cho dù chưa từng gặp được người thật cái người tên Vương Lực Hùng này, nhưng chỉ cần nghe thấy ba chữ cái này này thôi cũng phải kính sợ vài phần.

Chính vì vậy, ngay khi tên đứng đầu nghe được Triệu Đại Vĩ nói có quen biết Vương Lực Hùng, anh ta lên tiếng trong nháy mắt: “Dừng tay!” . truyện teen hay

“Anh vừa mới nói cái gì cơ?” Người đàn ông kia hỏi.

“Tôi nói là tôi có quen biết Vương Lực Hùng, hơn thế nữa, ông ta cũng không dám không cho tôi chút thể diện này đâu.” Triệu Đại Vĩ thuận miệng nói thêm: “Không biết cái người tên Vương Lực Hùng này đủ để có thể làm anh nể mặt hay không, nếu như không thể vậy thì xông lên đi.”

Cho dù là đánh chính diện Triệu Đại Vĩ cũng không hề có chút sợ hãi.

Người cầm đầu tiếp lời: “Mặt mũi của Vương đại ca Trần Khôn tôi đây nhất định là phải cho rồi. chỉ có điều anh làm thế nào chứng minh được anh thật sự có quen biết với Vương đại ca, hơn nữa chắc chắn Vương đại ca sẽ vì anh mà ra mặt hả?”

Trần Khôn cảm thấy vấn đề này rất quan trọng.

“Anh có chắc là muốn tôi chứng minh không?” Triệu Đại Vĩ khẽ cười nói: “Mũi tên đã bắn ra rồi không thu lại được đâu đấy, nếu như tôi thật sự có thể chứng minh vậy thì các người cũng không thể được toàn thân mà trở ra đâu.”

Da đầu Trần Khôn tê dại một trận.

Thế nhưng nghĩ đến việc người bảo anh ta đi dạy dỗ Triệu Đại Vĩ cũng không phải hạng người bình thường, chính vì thế anh ta nói một cách cứng đầu: “Anh không chứng minh vậy thì tôi đây làm sao có thể biết anh có phải đang nói dối hay không chứ?”

“Được.” Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Vậy tôi sẽ chứng minh cho anh xem.”

Triệu Đại Vĩ lấy điện thoại di động ra và gọi điện cho Vương Lực Hùng.

Thấy có người quấy rầy đúng lúc đang ăn cơm, tâm trạng của Vương Lực Hùng liền rất khó chịu, ông ta trực tiếp ấn tắt điện thoại ngay lập tức.

Thế nhưng suy nghĩ một chút ông ta lại cảm thấy có gì đó không ổn cho nên vẫn nhìn thoáng qua xem rốt cuộc là ai đã gọi điện thoại đến.

Vừa nhìn vào tên trong danh sách cuộc gọi, vậy mà lại là Triệu Đại Vĩ!

Thôi chết mẹ rồi!

Vương Lực Hùng vội vàng gọi lại cho Triệu Đại Vĩ.

Trần Khôn nhìn thấy Triệu Đại Vĩ bị người ta cúp ngang điện thoại, ngay lập tức cười lạnh, anh ta ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo có thể đánh cho Triệu Đại Vĩ đến chết mới thôi.

Ấy thế mà reng reng chuông điện thoại vang lên.

Điện thoại có cuộc gọi đến khiến cho sự kích động của Trần Khôn ngừng lại, anh ta quyết định vẫn nên nghe xong cuộc điện thoại này rồi nói tiếp.

Triệu Đại Vĩ nói với vẻ bất mãn: “Vừa rồi anh cúp điện thoại của tôi là có ý gì hả?”

“Xin lỗi xin lỗi Triệu thần y, tôi đang ăn cơm nên cứ nghĩ là có người nào đó tùy tiện gọi đến quấy rầy cho nên liền cúp máy. Tôi không ngờ được là sau khi cúp điện thoại tôi mới nhận ra cuộc gọi này là do anh gọi tới.”

Triệu Đại Vĩ không muốn nghe những điều này, anh chỉ nói: “Vương Lực Hùng, không biết ông có quen biết người nào tên Trần Khôn hay không, có thể bảo anh ta nể mặt nể mũi ông một chút có được không?”

Trần Khôn nghe xong tim như co thắt lại!

Vương Lực Hùng cảm thấy có chút ngạc nhiên, ông ta tiếp lời: “Trần Khôn à? Đương nhiên là có quen biết, chỉ là một người bình thường thôi, đương nhiên cậu ta phải nể mặt tôi rồi. Chỉ là có chuyện gì vậy Triệu thần y?”

“Không có gì.” Triệu Đại Vĩ quay sang cười cười với Trần Khôn sau đó lại tiếp tục nói với Vương Lực Hùng: “Chuyện là Trần Khôn có dẫn theo mấy chục người đến đây đòi đánh tôi.”

“Cái gì cơ!”

Ngọn lửa tức giận dâng lên đến ngút trời trong lòng Vương Lực Hùng, ông ta tự nhủ rằng chỉ là một người bình thường như Trần Khôn mà cũng dám động đến trên đầu thái tuế!

“Triệu thần y, cảm phiền anh đưa điện thoại cho Trần Khôn để tôi nói chuyện với cậu ta!”

“Được.”

Triệu Đại Vĩ đưa điện thoại qua cho Trần Khôn, người đang run lên bần bật, trong lòng vô cùng chột dạ kia.

Trần Khôn nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh nhận lấy điện thoại nói: “Tôi là Trần Khôn đây.”

“Trần Khôn, bà mẹ mày chứ, đến ngay cả Triệu thần y mà mày cũng dám ra tay động chân à! Tao nói cho mày biết, nếu như Triệu thần y mà bị thiếu một sợi lông nào thì tao sẽ cho người đến san bằng nhà mày đó!”

Trong điện thoại vang lên tiếng gầm giận dữ của Vương Lực Hùng!

Ông ta rất ít tức giận như vậy, mấy năm rồi ông ta không hề nổi giận, nhưng lần này chính là do Trần Khôn làm cho ông ta lại nổi giận điên lên!

“Vương đại ca, thực sự xin lỗi, tôi không biết…”

“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Triệu thần y đi!” Vương Lực Hùng nói.

“Vâng ạ!”

Trần Khôn quỳ phịch xuống một cái rồi nói xin lỗi Triệu Đại Vĩ, sau đó anh ta hướng về phía anh em đồng bọn của mình kia nói: “Còn ngây ra đó làm gì, quỳ xuống đi! Triệu thần y chính là khách quý của Vương đại ca đó!”

“Nếu như không muốn chết thì tất cả chúng mày mau quỳ xuống cho tao!” Trần Khôn cũng quát lớn lên.

Soạt!

Những người mới vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ Triệu Đại Vĩ bao quanh vây xung quanh ngay lập tức quỳ thành một vòng trong xung quanh Triệu Đại Vĩ quỳ một vòng.

Lúc này.

Có những người qua đường đi ngang qua trường dạy lái xe này.

“Ô kìa? Những người này sao lại quỳ trên mặt đất thế này, lẽ nào đang quay phim sao? Nhưng tại sao lại không nhìn thấy máy quay nhỉ? Thật kỳ lạ.”

Đó cũng là lần đầu tiên người đó được chứng kiến có nhiều người như vậy quỳ xung quanh một người như thế.

Còn Triệu Đại Vĩ đang bị đám người kia vây quanh thì lại trông giống như một quân vương kiêu hãnh độc lập trong bóng đêm vậy.

Triệu Đại Vĩ cười nhạo mà một tiếng nói: “Không cần, bây giờ tôi chỉ muốn biết ai là người đã sai khiến các anh qua đây.”

Tuy rằng Trần Khôn là một tên khốn nhưng anh ta cũng không có khả năng vô duyên vô cớ nhắm vào anh như vậy.

Trần Khôn do dự một hồi nhưng nghĩ đến Vương Lực Hùng là người chống lưng đằng sau cho Triệu Đại Vĩ cho nên trong chốc lát anh ta nói một cách thành thật: “Là Đường Nghệ Thiên!”

“Đường Nghệ Thiên?”

Ngay khi nghe thấy cái này tên, Triệu Đại Vĩ cũng đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện.

Anh im lặng hai giây sau đó chỉ nói một lời: “Tiếp theo đây phải làm như thế nào chắc hẳn trong lòng các anh hiểu rõ rồi chứ?”

“Chuyện này…”

“Đã hiểu!”

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng một hồi, Trần Khôn nói: “Đôi mắt chó của Đường Nghệ Thiên đúng là không biết Thái Sơn, nếu đã như vậy chúng ta phải cho nó biết rằng anh Vĩ đây không phải là người mà nó có thể tùy tiện đụng đến được!”,

Triệu Đại Vĩ gật gật đầu: “Được rồi, đứng lên đi, còn phía Vương Lực Hùng bên này để tôi nói lại cho.”

“Cảm ơn! Cảm ơn!”

Trần Khôn trả lại điện thoại cho Triệu Đại Vĩ một cách lễ phép.

Triệu Đại Vĩ nói một vài câu ngắn gọn với Vương Lực Hùng rồi cúp điện thoại.

“Mau mở khoá ra cho tôi!” Đang chuẩn bị rời đi thì anh phát hiện ra ổ khóa vẫn còn trên chiếc moto ba bánh, Triệu Đại Vĩ lại muốn tức điên lên.

“Mở ngay đây ạ!” Trần Khôn tự mình đến mở ổ khoá trên xe Triệu Đại Vĩ ra.

Triệu Đại Vĩ nổ máy chiếc moto ba bánh rồi rời đi.

Sắc mặt Trần Khôn ảm đạm nói: “Đi, đi tìm Đường Nghệ Thiên tính sổ!”

Sau hơn một tiếng đồng hồ.

Trần Khôn và Đường Nghệ Thiên gặp mặt nhau.

Đường Nghệ Thiên cười nói: “Triệu Đại Vĩ đã được dạy dỗ rồi chứ? Ngày mai anh ta còn có thể đến trường dạy lái xe nữa không?”

“Có thể!” Trần Khôn tiếp lời với một sắc mặt không đổi.

Đường Nghệ Thiên thực giật mình sau khi nghe được đáp án này, anh ta thay đổi thái độ và nói với vẻ tức giận: “Vậy các anh dạy dỗ anh ta được cái rắm gì rồi! Tôi có bảo các anh dạy dỗ anh ta như vậy không hả? Tôi cho các anh tiền không phải để các anh chỉ chửi mắng Triệu Đại Vĩ một trận thôi đâu!”

“Hừ!” Trần Khôn vẫn là một người tàn nhẫn không thích nói nhiều lời, anh ta ngoắc tay một cái cho người đến bao vây xung quanh Đường Nghệ Thiên.

“Các người muốn làm gì?”

“Các người muốn tạo phản hả!”

“Các người biết rõ tôi có thân phận gì đúng không? Vậy mà các người lại dám đối xử với tôi như vậy à!”

Đường Nghệ Thiên sợ hãi tới mức run lên bần bật.

Trần Khôn nói: “Thân phận của anh đương nhiên là tôi biết, nhưng mà con mẹ nó, địa vị của Triệu Đại Vĩ người ta còn lớn hơn nhiều so với anh đấy! Ông đây sắp bị mày hại hại chết rồi đây này!”

“Đánh cho tao! Đánh chết nó cho tao!”

Bụp bụp bụp bụp!

Tiếp theo sau đó là những tiếng kêu la thảm thiết liên miên không dứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.