Triệu Đại Vĩ về đến thôn.
Ngô Hỏa Toàn đứng ở cửa nhà Triệu Đại Vĩ, để cảm ơn Triệu Đại Vĩ.
Cuối cùng, ông ta đợi đến lúc Triệu Đại Vĩ về.
Ngô Hỏa Toàn vội chào anh: “Đại Vĩ, tôi đến cảm ơn anh. Tôi nghe Tiểu Yến nhà chúng tôi nói, nếu không có anh, nói không chừng Tiểu Yến nhà chúng tôi chết trong núi rồi!”
“Ài, đứa trẻ nhỏ như thế này mà súc vật kia cũng có thể ra tay được!”
Ngô Hỏa Toàn tức đến ngứa răng.
“Không cần khách sáo, đều là người cùng thôn, giúp đỡ nhau cũng phải thôi.”
Nghe Triệu Đại Vĩ nói câu này, Ngô Hỏa Toàn thật sự xấu hổ vô cùng.
Sau đó, Ngô Hỏa Toàn lại nói mấy câu hối hận và bảo đảm với Triệu Đại Vĩ, sau đó mới về nhà.
Tiền Mỹ Lâm nói: “Đại Vĩ, có thể bắt được hung thủ kia không?”
Cô ấy lo lắng sẽ có chuyện như vậy xảy ra nữa.
“Hẳn là có thể.” Triệu Đại Vĩ nói: “Chị dâu, tôi phải đi tắm, trên người toàn mồ hôi.”
“Ừm, chị dâu lấy đồ cho chú.”
Ngày ngày Tiền Mỹ Lâm lấy đồ tắm cho Triệu Đại Vĩ, đương nhiên chuyện lấy đồ cũng không phải chuyện khiến người ta xấu hổ gì.
Đúng lúc Lương Thu Tĩnh cũng ở bên cạnh.
Triệu Đại Vĩ nói với Lương Thu Tĩnh: “Thu Tĩnh, chị có từng nghĩ đến việc muốn tăng lương không?”
Lương Thu Tĩnh: “...”
“Có thể nâng sao?” Lương Thu Tĩnh cúi đầu cười gượng: “Tôi cảm thấy tôi cũng không làm chuyện khác, mức lương này thật sự cũng được.”
Dù sao trước đây cô ấy cũng chưa từng có tiền lương cao như vậy.
Triệu Đại Vĩ nói: “Có thể nâng!”
“Hả?” Lương Thu Tĩnh vui mừng khôn xiết.
Đối với người luyện võ, siêng năng là một chuyện, tiền là chuyện khác, cả hai đều rất quan trọng, không thể thiếu cái nào!
Triệu Đại Vĩ giải thích: “Chuyện bán tào phớ này là người thì có thể làm, để chị làm chuyện thế này là có tài mà không được phát huy. Nên tôi nghĩ, tôi cảm thấy chị phải làm chuyện chuyên môn của chị, không thể lãng phí tài năng của chị được.”
Lương Tĩnh Thu như lọt vào sương mù.
Lương Thu Tĩnh: “Anh Triệu, cậu nói thẳng đi, cuối cùng muốn tôi làm gì.” Cô ấy học võ đến ngớ ngẩn, sẽ không vòng vo.
Triệu Đại Vĩ nói tiếp: “Là tôi muốn mời chị làm người hướng dẫn võ thuật trong thôn.”
“Mỗi ngày chị dành thời gian dạy Vịnh Xuân Quyền cho người trong thôn. Như vậy chí ít mọi người có thể học một chút kỹ năng bảo vệ bản thân, tránh lúc bị người khác ức hiệp không thể phản kháng!”
Xem xét tình huống của Ngô Tiểu Yến, trong đầu anh xuất hiện cách này.
“Cái này à, đơn giản!” Lương Thu Tĩnh còn tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện đơn giản thế này, tâm trạng cô ấy hơi thả lỏng.
“Vậy…” Lương Thu Tĩnh ngượng ngùng nói.
Triệu Đại Vĩ nói: “Tiền lương của chị mỗi tháng là mười sáu nghìn, cuối năm có thưởng!”
“Được!”
Lại tăng lương rồi, với lại tháng nào cũng mười sáu nghìn, đãi ngộ này cũng không tệ, chưa chắc đến nơi khác cũng có thể tìm được chuyện vừa an toàn vừa ổn định như vậy.
“Vậy việc bán tào phớ…”
“Tạm thời chị cứ làm trước đi, vài ngày nữa chị và chị dâu không cần bán tào phớ nữa, để người khác làm là được.”
“Được.”
Lương Thu Tĩnh cảm thấy việc bán tào phớ nhàm chán từ lâu rồi.
Bây giờ dạy quyền thế này vui hơn bán tào phớ nhiều!
…
Ngày thứ hai, Triệu Kỳ gọi điện thoại báo cho Ngô Hỏa Toàn, sẵn tiện báo cho Triệu Đại Vĩ, người hôm qua bắt nạt Ngô Tiểu Yến đã bị bắt rồi.
Triệu Đại Vĩ vui mừng.
“Nhanh vậy!”
“Cái này vẫn phải cảm ơn anh! Nếu không có đầu mối anh cung cấp, có thể vụ án này thật sự không thể kết thúc nhanh như vậy.”
Bây giờ lực lượng sở cảnh sát trên trấn rất ít, muốn phá án rất khó khăn.
Với lại khu vực núi cũng không có camera, hiện trường cũng không sót lại manh mối, nên muốn tìm được người gần như là chuyện bất khả thi.
Triệu Đại Vĩ đỉnh cao, dựa vào mũi đánh hơi ra được manh mối của Lương gia thôn.
“Đừng khách sao, nhưng có cảm ơn thực tế không?” Triệu Đại Vĩ tùy tiện hỏi.
“Anh còn muốn cảm ơn thực tế…” Rõ ràng Triệu Kỳ cạn lời: “Cũng được, cá nhân tôi mời anh ăn bữa cơm, nếu không có anh, chỉ e trên trấn chúng ta có án mạng.”
Dù sao thì nếu tối qua không có Triệu Đại Vĩ kịp thời tìm được Ngô Tiểu Yến, vậy có thể vụ án kia sẽ từ vụ án mất tích trở thành vụ án chết người.
“Nói đùa với cô thôi, không cần phải mời ăn cơm, cô bận như vậy, tôi không làm lỡ thời gian của cô.” Triệu Đại Vĩ vội sửa miệng.
Ăn cơm với Triệu Kỳ?
Đến lúc đó Triệu Kỳ lại tìm anh muốn đơn thuốc thì làm sao đây?
Từ chối ba lần là không nhân đạo rồi, nên Triệu Đại Vĩ cảm thấy ít gặp Triệu Kỳ sẽ tốt hơn.
“Nhưng đây là do anh từ chối, đừng nói tôi không cảm ơn.” Trên miệng Triệu Kỳ nói vậy, trong lòng lại xem thường, người đẹp như tôi đây mời anh ăn cơm anh không đến, đó là do anh không có phúc.
Sau khi cúp máy.
Ngô Tiểu Yến cũng đến nhà Triệu Đại Vĩ.
Lần này cô bé về từ trường, vì bị bệnh rồi nên muốn tìm Triệu Đại Vĩ xem thử. . Truyện Huyền Huyễn
“Anh Đại Vĩ, cảm ơn anh đã cứu em.” Ngô Tiểu Yến lấy ra một quả dưa vàng Hami: “Cái này cha em mua trên trấn, rất tươi, em mang đến cho anh Đại Vĩ thử.”
“Ừm.”
Triệu Đại Vĩ nhận dưa, sau đó nói: “Em đến có chuyện gì sao? Anh thấy trên mặt em còn viết chuyện khác.”
“Ừm, em về vì thấy trong người không thoải mái, muốn để anh Đại Vĩ xem thử.” Ngô Đại Vĩ nói: “Trong trường học, em vẫn luôn đau đầu, không biết chuyện gì.”
“Đau đầu?” Triệu Đại Vĩ vội bắt mạch cho Ngô Tiểu Yến.
Sau khi cảm nhận cẩn thận, Triệu Đại Vĩ phát hiện nguyên nhân, nói: “Không có vấn đề gì to tát, chỉ là nằm trên bàn học làm bài tập lâu dài, làm thiếu máu ở cổ, anh xoa xoa cho em một chút là ổn.”
“Vậy à?” Ngô Tiểu Yến không dám tin, vì cô ấy cũng đến bệnh viện thử, nhưng bệnh viện nói không có vấn đề gì, có thể là do căng thẳng nên vậy.
Nhưng triệu chứng của cô ấy vẫn luôn không tốt lên.
Bây giờ Triệu Đại Vĩ nói vậy, Ngô Tiểu Yến cảm thấy quá đơn giản, nhưng cô ấy vẫn tin y thuật của Triệu Đại Vĩ.
Cô ấy cúi đầu để Triệu Đại Vĩ ấn cổ.
Triệu Đại Vĩ đến sau lưng Ngô Tiểu Yến, bắt đầu ấn từng tấc trên cổ cho Ngô Tiểu Yến.
Trái tim bé bỏng của Ngô Tiểu Yến điên cuồng đập thình thịch!
Cô bé đột nhiên phát hiện, có khi nào mình thích thầm Triệu Đại Vĩ rồi không! Nếu không sao tâm trạng căng thẳng thế này?
Triệu Đại Vĩ nói: “Thả lỏng, em không cần dùng lực vai, nếu không hiệu quả anh ấn sẽ không tốt.”
Ngô Tiểu Yến chợt đỏ mặt.
Căng thẳng cũng không cho người ta căng thẳng!
Nhưng được Triệu Đại Vĩ ấn như vậy khá là thoải mái, nhưng có lúc hơi đau.
Sau khi ấn xong.
“Em cảm nhận một chút, bây giờ có phải ổn hơn nhiều rồi không?” Triệu Đại Vĩ nói.
“Ể? Thật sự cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều! Trước đó em vẫn luôn cảm thấy lờ mờ muốn ngủ, không tỉnh táo nổi, bây giờ không còn nữa!”
Ngô Tiểu Yến rất vui vẻ: “Anh Đại Vĩ, anh đỉnh thật!”
“Vậy được rồi.”
“Anh Đại Vĩ, anh đỉnh như vậy, có phải bên ngoài có rất nhiều cô gái thích anh không?” Ngô Tiểu Yến đỏ mặt hỏi.
“Em còn nhỏ hỏi cái này làm gì.” Triệu Đại Vĩ lúng túng: “Vấn đề em hỏi anh không biết, người ta đã muốn thích thầm anh thì sẽ không nói cho anh biết.”
Phụt!
Ngô Tiểu Yến bật cười, cô bé cảm thấy người Triệu Đại Vĩ nói chính là cô bé!
Triệu Đại Vĩ nói: “Đúng rồi, Tiểu Yến, sau khi về đến nhà, có thể tìm chị Lương Thu Tĩnh của em, chị ấy biết võ, để chị ấy dạy cho em vài chiêu, sau này em sẽ không bị bắt nạt nữa.”
“Vâng!” Ngô Tiểu Yến gật đầu.
Xử lý bệnh của Ngô Tiểu Yến xong, Triệu Đại Vĩ quyết định chuẩn bị cho cuộc thi nấu ăn do Phong Lâm tổ chức.
Cuộc thi nấu ăn chắc chắn phải dẫn người có kỹ năng nấu ăn, Triệu Đại Vĩ muốn dẫn Tiền Mỹ Lâm đi, nhưng trong thôn không thể không có người được.
“Chuyện buôn bán đậu hũ thối không thể bỏ, đến lúc tìm người thay thế chị dâu rồi.”
Triệu Đại Vĩ cảm thấy phải nhanh chóng làm việc này, sau đó phải thả tự do cho Lương Thu Tĩnh và chị dâu Tiền Mỹ Lâm để bọn họ làm việc quan trọng hơn.