Vương Thư Du thấy các thiết bị cơ bản của nhà kính đã gần như đầy đủ, những vấn đề cần chú ý khi trồng nấm, Dư Hà đều để tâm đến, không có bất kỳ sai sót nào.
Cô ta ở trong nhà kính xem xét thật cẩn thận, bao gồm cả phòng trồng nấm vô khuẩn quan trọng nhất.
“Thấy thế nào?” Dư Hà cười hỏi.
Về những thiết bị cơ bản, Dư Hà tự tin rằng cô ấy không hề thua kém Phương Thư Du, chỉ là về phương thức gieo trồng bí mật quả thật cô ấy còn kém cô ta rất nhiều.
Phương Thư Du cười: “Nhà kính được xây dựng rất tốt, không có vấn đề. Kế tiếp chỉ cần áp dụng kỹ thuật của tôi là có thể nâng cao sản lượng nấm của nhà kính trồng nấm, cảm ơn chị Dư vì đã làm nhiều điều như vậy, nhờ đó mà phần công việc sau này của tôi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
“Tôi còn phải cảm ơn sự giúp đỡ của cô, không có cô thì khoảng thời gian này tôi bận chết mất.”
Phương Thư Du nói: “Triệu tổng, thật ra kỹ thuật trồng nấm của chị D ư Hà cũng không kém tôi là bao. Nhưng có một phương pháp bí truyền có thể khiến nấm phát triển tốt hơn, không một ai biết đến phương pháp này, đây chính là điều khiến tôi mạnh hơn cô ấy.”
Cô ta nói: “Triệu tổng đối với tôi tốt như vậy, giúp tôi nhiều chuyện như vậy, tôi quyết định không giữ cho riêng mình mà sẽ chia sẻ phương pháp đó.”
“Hả?”
Triệu Đại Vĩ cảm thấy có hứng thú.
Phải biết rằng, chính linh thuỷ đã góp phần nâng cao chất lượng nấm dại của Triệu Đại Vĩ lên rất nhiều, nhưng hiện tại linh thuỷ đang giảm dần.
Nhưng Phương Thư Du không có Linh Thuỷ chỉ dựa vào kỹ năng trồng nấm của bản thân cũng có thể trồng được loại nấm khiến khách sạn Vọng Giang Lâu thu mua độc quyền nấm có chất lượng cao nhất.
Hơn nữa, Vọng Giang Lâu còn lấy loại nấm này ra so sánh với nấm của Triệu Đại Vĩ, có thể thấy loại nấm này có chất lượng cao như thế nào!
Triệu Đại Vĩ lắng nghe hết sức chăm chú.
Dư Hà nói: “Có cần tôi tránh mặt một lúc không?”
Loại chuyện bí mật như thế này, đồng thời bản thân cũng là chuyên gia về phương diện này, nghe trộm bí quyết của người cùng nghề chính là điều tối kỵ.
Dư Hà nói xong, chuẩn bị quay người rời đi.
Phương Thư Du cười nói: “Không cần đâu, thật ra phương pháp này dù có nói ra cũng chưa chắc mọi người có thể sử dụng được. Bởi vì điểm then chốt của phương pháp này chính là nguyên liệu, nhưng loại nguyên liệu này rất hiếm thấy.”
“Hử?” Dư Hà cảm thấy vô cùng hứng thú.
Triệu Đại Vĩ không hiểu về phương diện này vì vậy anh chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Phương Thư Du nói: “Vào năm ngoái, tôi tình cờ phát cho thêm chút mùn gỗ đàn hương vào túi nấm, sau đó nấm trong túi này đều có chất lượng rất tốt, khi ăn sẽ cảm nhận được hương thơm đặc biệt.”
“Gỗ đàn hương?” Dư Hà nói: “Chỉ cần gỗ đàn hương bình thường là được hay cần phải có loại gỗ đàn hương đặc biệt.”
Phương Thư Du suy nghĩ: “Đó là loại đàn hương mà khi vào mùa thu, lá của nó đỏ rực như lửa, cụ thể về loại này tôi cung không rõ lắm, nhưng nghe người trong thôn nói loại gỗ đàn hương này được gọi là Đàn Hương Tịch Dương.”
“Tôi cùng từng thử qua các loại gỗ đàn hương khác nhưng rồi phát hiện các loại khác đều không được, ngược lại nó còn làm cản trở sự phát triển của nấm.”
Phương Thư Du giải thích.
Dư Hà đã hiểu đại khái.
“Thật ra tôi đã từng nghe qua về Đàn Hương Tịch Dương, nhưng chưa thấy bao giờ. Nghe nói Đàn Hương Tịch Dương có không ít ở núi Đãng Khấu, nhưng số lượng phân bố bên ngoài núi lại rất ít.”
“Đúng vậy, đây chính là điều tôi lo lắng.” Phương Thư Du nói: “Vì thu thập Đàn Hương Tịch Dương mà tôi đã tốn rất nhiều tiền, nhưng Đàn Hương Tịch Dương càng ngày càng khó tìm, vì vậy rất khó để có thể nâng cao sản lượng của nấm chất lượng tốt trong nhà kính.”
Nói đến đây, cô ta không khỏi thở dài một tiếng.
“Trong núi Đãng Khấu có?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Nghe nói có, nhưng có thật hay không tôi cũng không rõ ràng lắm.” Phương Thư Du trả lời.
“Vậy để Triệu tổng vào núi xem thử chẳng phải sẽ biết hay sao?” Dư Hà nhìn Triệu Đại Vĩ với ánh mắt hâm mộ, trong lòng nghĩ chuyện tốt như vậy lại rơi vào tay Triệu Đại Vĩ.
Nếu thật sự có thể tìm thấy Đàn Hương Tịch Dương trong núi, vậy Triệu Đại Vĩ có thể giàu to nhờ vào việc trồng nấm!
“Chị Dư Hà, chị đừng nói đùa, núi Đãng Khấu không thể tùy tiện vào được!” Vẻ mặt Phương Thư Du nghiêm túc.
Cô ta không hề biết Triệu Đại Vĩ có thể thoải mái ra vào núi Đãng Khấu.
Dư Hà ôm bụng cười: “Triệu tổng có thể đi vào hàng ngày! Nấm của khách sạn Trường Ca Thái Vi đều do anh ấy hái ở núi Đãng Khấu mỗi ngày.”
Nghe nói như thế, Phương Thư Du kinh ngạc đến nỗi không thể kinh ngạc hơn!
Thậm chí côta còn cảm thấy Dư Hà đang nói đùa.
Nhưng nghĩ đến nấm dại của Triệu Đại Vĩ, quả thực được đồn đại là đến từ núi Đãng Khấu, trong lòng cô ta không khỏi có vài phần tin tưởng.
Vì vậy, ánh mắt của cô nhìn về phía Triệu Đại Vĩ dường như muốn xác nhận cùng Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Phương Thư Du có chút bối rối, sau đó giơ ngón tay cái lên với Triệu Đại Vĩ: “Anh lợi hại!”
“Nếu vấn đề này đã được giải quyết, vậy mọi thứ đều xong xuôi rồi. Triệu Tổng, chỉ cần anh có thể lo chuyện Đàn Hương Tịch Dương thì mọi thứ còn lại tôi hoàn toàn có thể giải quyết được cho anh!”
“Được!”
Nói xong chuyện này, Triệu Đại Vĩ không cần lo lắng về chuyện trồng nấm nữa.
Thực ra cũng không có gì phải lo âu cả.
Dư Hà và Phương Thư Du đều là cao thủ trong phương diện nuôi trồng nấm, nếu như có vấn đề mà cả hai người họ hợp sức lại cũng không giải quyết được, vậy thì còn gì có thể giải quyết được vấn đề đó nữa?”
Hai người Triệu Đại Vĩ và Phương Thư Du nói chuyện một hồi sau đó tỏ vẻ bản thân muốn lên núi Đãng Khấu một chuyến.
Mà Phương Thư Du tận mắt nhìn Triệu Đại Vĩ rời đi, trong lòng vẫn còn một chút lo âu.
“Không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, Triệu tôn không phải người bình thường, cậu ấy r lợi hại!”
Dư Hà cười nói: “Mặc khác, tôi cảm thấy rất tò mò, có thể nói một chút về việc tại sao tiên nấm của chúng ta lại được Triệu tổng lôi kéo về đây không?”
Phương Thư Du đã bị đánh lạc hướng thành công, sau đó cẩn thận nói với Dư Hà chuyện Triệu Đại Vĩ giải vây cho cô ta.
“Hoá ra là như vậy, vận khí của Triệu tổng thật tốt!”
Dư Hà nói thầm trong lòng, vận khí của Triệu Đại Vĩ quả thực là quá tốt rồi!
Núi Đãng Khấu!
Khi đi ngang qua bia kỷ niệm anh hùng kháng chiến, Triệu Đại Vĩ dừng lại nghỉ chân một chút.
Sau đó, anh đi qua cột mốc biên giới của núi Đãng Khấu, tiến vào trong núi.
“Đàn Hương Tịch Dương…”
Triệu Đại Vĩ cẩn thận tìm kiếm trên núi, cuối cùng cũng thấy loại thực vật này ở chỗ cây lá rậm rạp.
Đây là một loại gỗ đàn hương tương đối nhỏ, phần thô to nhất của cây còn không to bằng chân của một người đàn ông, hơn nữa thân cây cũng không cao.
Nhưng lá cây có màu hơi đỏ cùng với mùi hương thoang thoảng toả ra từ lá cây khiến người ta có thể dễ dàng bị nó thu hút chỉ trong nháy mắt.
Triệu Đại Vĩ bỗng phát hiện loại Đàn Hương Tịch Dương này có khả năng là Tịch Nhật Đàn, một loại hương liệu thượng đẳng của địa phương được ghi chép trong sách cổ.
Chỉ có điều, bởi vì Tịch Nhật Đàn có thể làm hương liệu, hình dáng lại nổi bật, vì vậy dưới sự khai thác, số lượng còn lại không nhiều.
Đương nhiên.
Đàn Hương Tịch Dương có thể là một loại biến chủng của Tịch Nhật Đàn.
Bằng không, nếu thật sự là Tịch Nhật Đàn trong truyền thuyết thì sợ rằng các nhà chuyên gia kia đã lao tới Phong Lâm từ lâu rồi.
mÀ Triệu Đại Vĩ nhìn cây đàn hương với những chiếc lá màu đỏ trước mặt trong lòng cảm thấy nghi hoặc: “Mày là Đàn Hương Tịch Dương hay là Tịch Nhật Đàn?”
Triệu Đại Vĩ lấy một cành của loại đàn hương này đem xuống núi đưa cho Phương Thư Du xem thử.