Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 132: Chương 132: Sự khác thường của anh em Lương Thu Tĩnh




Sắp xếp kế hoạch xong xuôi ba người Triệu Đại Vĩ lập tức ăn mừng lần thắng lợi mang tính giai đoạn này.

Lâm Tuyết Nhã cũng đến nhà hàng gọi vài món ăn nổi tiếng.

Kiểu người quen ăn sơn hào hải vị như Ngụy Tử Phù khi ăn đồ ăn của khách sạn Trường Ca Thái Vi vẫn cảm thấy cực kỳ ngon, không thua kém những món ngon cô ấy từng ăn ở thủ đô, thậm chí dường như còn ngon hơn!

Khách sạn Trường Ca Thái Vi nắm giữ đồ ăn ngon như vậy, cần gì phải lo rằng có nổi hay không?

Ngụy Tử Phù tin rằng chỉ cần có thời gian khách sạn Trường Ca Thái Vi nhất định có thể mở chi nhánh khắp toàn quốc!

Đến lúc đó khách sạn sẽ biến thành tập đoàn Trường Ca Thái Vi, thành tựu như vậy sẽ khiến giá trị con người cô ấy tăng lên cả trăm tỷ thậm trí nghìn tỷ!

Nghĩ tới đây Ngụy Tử Phù vô cùng chờ mong.

Còn Lâm Tuyết Nhã cũng cảm thấy cực kỳ lạc quan đối với tương lai của mình.

Cô ấy rất vui mừng vì có thể hợp tác với hai người Triệu Đại Vĩ và Ngụy Tử Phù!

....

Sau buổi tiệc chúc mừng ba người họ tản đi.

“Có cần tôi đưa anh về không?” Sau buổi tiệc Ngụy Tử Phù hỏi Triệu Đại Vĩ.

“Không cần, tự tôi gọi xe về được rồi.”

“Chị Giai, lúc lái xe nhớ cẩn thận.” Triệu Đại Vĩ lại dặn dò Phùng Giai.

“Tôi biết rồi, chị đây còn cần cậu nhắc nhở chuyện này sao?” Phùng Giai nhún vai bày tỏ Triệu Đại Vĩ đang lo lắng vô cớ.

“Vậy tôi về đây.”

Triệu Đại Vị bắt một chiếc xe rồi bảo tài xế đưa anh đến tỉnh bên.

Đến lúc phải qua sông đi đến thôn Đại Long, Triệu Đại Vĩ chọn để Lương Thu Võ lái thuyền đến đón anh.

Ngụy Tử Phù mặc váy đen đứng trong màn đêm nhìn Triệu Đại Vĩ rời đi.

“Tiểu thư, người đã đi xa rồi.”

“Không cần anh nhắc nhở.” Ngụy Tử Phù ngượng ngùng nói.

...

Ở một nơi khác, Lâm Tuyết Nhã đã bắt đầu đăng bài lên mạng, phát tán chuyện giám đốc Phan Diễm Hồng của khách sạn Thiên Duyệt từ chức.

Đồng thời vòng bạn bè của cô ấy cũng đồng bộ cập nhật!

Mà trong vòng bạn bè của Lâm Tuyết Nhã có rất nhiều bạn bè theo nghiệp khách sạn, lúc bọn họ nhìn thấy dòng tin tức này cũng cực kỳ khiếp sợ!

Vào thời điểm then chốt này khách sạn Thiên Duyệt lại sa thải Phan Diễm Hồng?

Mọi người nghe tin đều cảm thấy không quá tin tưởng.

“Có người của khách sạn Thiên Duyệt không? Ra đây nói tình hình một chút, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Chị, chị làm việc ở khách sạn Thiên Duyệt sao? Nghe nói giám đốc khách sạn của các chị từ chức rồi?”

Mọi người sôi nổi tìm bạn bè hỏi tình hình.

Cuối cùng đáp án bộn họ nhận được là: Phan Diễm Hồng thật sự từ chức rồi!

Hơn nữa khi Phan Diễm Hồng từ chức còn khóc rất thê thảm, nghe nói là bị tổng giám đốc khách sạn Thiên Duyệt, Lưu Trường Thịnh đánh một trận, cả đầu cũng bị chảy máu!

“Ác như vậy à?”

“Cái gì vậy, Phan Diễm Hồng là nguyên lão của khách sạn Thiên Duyệt, có thể bị đối xử như vậy sao?”

“Có biết nguyên nhân không? Muốn ăn dưa!”

Người qua đường và người trong ngành đều thi nhau trả lời.

Sau đó Lâm Tuyết Nhã lại lập một cái nick phụ, giảng giải tình hình một chút, đại khái là biết được một chút từ Triệu Đại Vĩ, muốn nói rằng Lưu Trường Thịnh và Phan Diễm Hồng đã cắt đứt, hơn nữa trên cơ bản Phan Diễm Hồng có thể khẳng định rằng đang có ý muốn dựa vào khách sạn Trường Ca Thái Vi!

Chuyện nương nhờ này là Lâm Tuyết Nhã tự mình thêm mắm dặm muối vào.

Dù sao càng loạn càng tốt!

Đồng thời Lâm Tuyết Nhã còn mở một bài đăng hot, nói doanh thu một ngày của khách sạn Trường Ca Thái Vi đột phá trăm vạn, còn doanh thu của khách sạn Thiên Duyệt không qua nổi mười vạn, khách sạn Thiên Duyệt chỉ cách đóng cửa chỉ kém một bước nữa thôi!

Òa!

Bài đăng như vậy, vì nội dung đủ độ hot, dẫn đến không ít người bình luận trên weibo của Phong Lâm.

Lâm Tuyết Nhã đăng bài xong còn nổi lên ý xấu, để nhân viên của mình mỗi người đều chia sẻ giúp một lần.

Kết quả không lâu lắm trên weibo đã vượt qua năm trăm lượt chia sẻ, bình luận cũng hơn trăm, bắt đầu có nhiệt độ.

Mà lúc nhiệt độ càng lúc càng cao, nhân viên của khách sạn Thiên Duyệt lập tức thần hồn nát thần tính, ai ai đều cảm thấy bất an!

...

Triệu Đại Vĩ ngồi trên thuyền Lương Thu Võ lái tới, xuyên qua sông Thanh Thủy trở về thôn Đại Long.

Bởi vì thật sự có hơi mệt, sau khi về thôn anh lập tức đi ngủ.

Lúc này Lương Thu Võ có chuyện muốn nói với Triệu Đại Vĩ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói gì, dường như có chút tâm sự giấu trong lòng.

Triệu Đại Vĩ về đến nhà.

Tiền Mỹ Lâm hỏi: “Ăn cơm chưa? Có muốn chị dâu hâm nóng cơm cho chú không?”

“Tôi ăn rồi, chị dâu.” Triệu Đại Vĩ nói.

“Ăn rồi thì nhanh đi tắm đi, ngủ sớm chút, nhìn chú mỗi ngày đều bận bịu như vậy cũng không chú ý cơ thể chính mình. Chú ấy không biết cơ thể làm bằng sắt cũng biết mệt sao?”

Tiền Mỹ Lâm thấy mấy ngày nay Triệu Đại Vĩ không có nổi một ngày ngồi nghỉ ngơi đàng hoàng nên không nhịn nổi đau lòng.

“Mệt đến ngã khuỵu cũng có chị dâu chăm sóc.”

Triệu Đại Vĩ tinh nghịch.

Cũng đúng vào lúc này, vì nói đến “có chị dâu chăm sóc” cho nên anh không nhịn được nhìn chăm chú hai mắt Tiền Mỹ Lâm.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn lập tức giật mình.

Khả năng là bình thường ngày nào cũng ở cùng nhau, không chú ý đến nhưng hiện tại nhìn kỹ anh mới thật sự ý thức được một vấn đề.

Tiền Mỹ Lâm trở nên xinh đẹp rồi!

Da dẻ trắng hơn rất nhiều! Da thịt cũng căng mọng, giống như trứng gà mới bóc!

Nhìn Tiền Mỹ Lâm xinh đẹp như vậy, Triệu Đại Vĩ có chút “khí nóng” không biết từ đâu đến.

“Đại Vĩ, chú nhìn chị dâu như vậy làm gì...” Tiền Mỹ Lâm bị Triệu Đại Vĩ nhìn chằm chằm, gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên.

“Không có gì, chỉ là phát hiện chị dâu thật sự rất đẹp, nếu là vợ của em thì tốt rồi!”

“Đại Vĩ, nói linh tinh gì đấy!” Lúc này mặt Tiền Mỹ Lâm càng đỏ.

Có điều cô ấy cũng học được cách chuyển đề tài, trả lời nghi hoặc của Triệu Đại Vĩ: “Thực ra trở nên xinh đẹp cũng là công lao của chú! Còn nhớ trước kia em cho chị dâu bùn cao dưỡng da không? Chị dâu vẫn luôn dùng, da dẻ xác thực trở nên đẹp hơn!”

Triệu Đại Vĩ vươn ngón tay chọt nhẹ lên mặt Tiền Mỹ Lâm, gương mặt trắng như trứng gà bóc của mặt Tiền Mỹ Lâm lập tức dao động.

Anh bổ sung một câu: “Vô cùng mịn màng!”

Phì!

Tiền Mỹ Lâm cũng là người từng đi học, bị Triệu Đại Vĩ nói một câu “vô cùng mịn màng”, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.

Mắt thấy Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm ngọt ngấy như vậy, Lương Thu Tĩnh từ trong phòng đi ra nói: “Triệu tổng, có cần tôi xin nghỉ phép nhường lại thế giới hai người cho các người không.”

“Nói gì vậy.” Tiền Mỹ Lâm khinh thường nói.

“Tôi nghiêm túc đấy, tôi xác thực muốn trở về một chuyến. Đúng rồi anh tôi cũng phải về.”

“Sao vậy?” Triệu Đại Vĩ mơ hồ cảm thấy có chút không đúng nhưng lại không nói ra được không đúng ở đâu.

“Chính là nhớ bố mẹ tôi thôi, bố mẹ tôi cũng muốn gặp anh em tôi.”

Lương Thu Tĩnh đã một thời gian không trở về nên Triệu Đại Vĩ không hề nghi ngờ với cách nói này.

“Cũng phải, đã một thời gian rồi cô không về nhà, hay là ngày mai tôi cho cô nghỉ.”

“Tôi có thể về cùng anh tôi vào tối nay không? Như vậy...” Trong nụ cười của Lương Thu Tĩnh có một loại “hư hỏng” không nói nên lời.

“Thu Tĩnh thối, cô lại chuẩn bị lừa chị dâu đúng không, xem chị dâu xử lý cô!”

Tiền Mỹ Lâm vươn tay bắt đầu gãi lên người Lương Thu Tĩnh, còn Lương Thu Tĩnh thì cười vội vàng tránh né.

Triệu Đại Vĩ cảm thấy như vậy cũng được.

Dù sao tối nay anh ở nhà.

Mà phía bên hồ cá hoàn toàn không cần lo bị trộm.

Huống hồ hồ các bên kia còn có người khác trong coi.

“Được, cô thực sự muốn trở về vào tối nay thì về đi, nhân tiện thay tôi hỏi thăm chú dì.”

“Ừ, nhất định sẽ chuyển lời!” Lương Thu Tĩnh cười vui vẻ: “Vậy tôi đi thu dọn đồ đạc đây!”

“Đi đi!”

Chờ Lương Thu Tĩnh rời đi, khi trong nhà chỉ còn lại Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm, cái cảm giác “muốn” của Triệu Đại Vĩ đối với Tiền Mỹ Lâm lại bắt đầu quấy phá.

Anh không biết là sau khi Lương Thu Tĩnh rời đi, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Cô ấy tìm tới anh trai Lương Thu Võ nói: “Em đã nói với Triệu tổng rồi, chúng ta cùng nhau trở về đi.”

“Trở về báo thù!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.