Triệu Đại Vĩ cứng đờ ngay tại chỗ!
Tuy Dư Hà không phải là đệ nhất mỹ nữ nhưng vẫn là một mỹ nữ, bây giờ mỹ nữ này lại dán lên người anh khiến anh hơi ngây ngốc.
Anh lặng lẽ đỏ mặt khi cảm nhận được cơ thể mềm mại của Dư Hà.
Nhưng anh không nói gì.
Càng nói càng xấu hổ!
Sau mấy chục giây, Dư Hà bình tĩnh lại sau sự mừng rỡ, phát hiện mình đang ôm Triệu Đại Vĩ!
A!
Hình như cô ấy cần tìm một cái lỗ để chui vào!
Cô ấy nghĩ thầm: Mình điên rồi sao? Sao mình lại làm chuyện này chứ!
Nhưng ôm cũng ôm rồi, Dư Hà cũng chỉ có thể đỏ mặt, cuống quýt buông tay ra, cách xa Triệu Đại Vĩ một chút, né tránh chuyện này nói: “Triệu tổng, vừa rồi kích động quá, cậu đừng nghĩ nhiều.”
“Thế nhưng Triệu tổng, cậu cho nhiều tiền thưởng cuối năm như vậy, thật sự quá nhiều, tôi cảm thấy mình không cầm được số tiền thưởng cao như thế.”
Dư Hà nhìn trộm Triệu Đại Vĩ, hơi không chắc chắn nói: “Triệu tổng, cậu cho tôi nhiều tiền thưởng như vậy là vì có tình cảm với tôi đúng không...”
Phụt!
Triệu Đại Vĩ trừng mắt thật to nhìn Dư Hà!
Hôm nay cô gái này mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, nửa người dưới là quần jean, dáng người vô cùng hoàn hảo, quả thật có hơi quyến rũ.
Nhưng mà anh thề, anh cho tiền thưởng chỉ đơn giản là khao Dư Hà vì đã vất vả, không có ý định không nên có với cô ấy!
Tuy nhiên, Triệu Đại Vĩ chưa kịp nói gì, Dư Hà đã ngượng ngùng nói: “Triệu tổng, tôi chỉ là thuận miệng, cậu đừng để ý.”
Triệu Đại Vĩ thấy Dư Hà đỏ mặt cười, hơi tò mò hỏi: “Nếu tôi thực sự có tình cảm với chị thì sao?”
Mặt Dư Hà lại càng đỏ hơn!
“Chuyện đó... tôi sẽ lấy tiền, nhưng tôi không thể nhận tình cảm của cậu! Tôi thấy cậu xứng với chị em tốt của tôi là Di Vân hơn!” Dư Hà nói một cách rất nghiêm túc.
Di Vân là chuyên gia thực vật, giúp Triệu Đại Vĩ nghiên cứu làm sao để nuôi trồng Tiên Tử Tiếu.
Tiên Tử Tiếu là nguyên liệu chính để tạo ra kem làm đẹp, Triệu Đại Vĩ giao chuyện này cho Di Vân là đã đủ chứng minh anh rất xem trọng cô ấy.
Ngoài ra, bộ dáng của Di Vân đúng là quốc sắc thiên hương, là mỹ nữ hiếm có.
Một phần, Dư Hà cảm thấy mình không xứng với Triệu Đại Vĩ, một phần, cô ấy hiểu chỉ có đại mỹ nữ như Di Vân mới có tư cách trở thành vợ của Triệu Đại Vĩ.
Lúc này, đến lượt Triệu Đại Vĩ đỏ mặt.
Anh vội vàng giải thích: “Quan hệ của tôi và Di Vân không như chị nghĩ đâu.”
“Không sao, bây giờ không có quan hệ như vậy, sau này nói không chừng sẽ có. Hơn nữa, Di Vân thật sự rất được, cậu không cân nhắc một chút sao?” Dư Hà nói.
Triệu Đại Vĩ cười lắc đầu: “Không nói chuyện này nữa. Bây giờ dâu tây đã được đưa ra thị trường, cần thu hút du khách đến hái, tôi chuẩn bị giao chuyện này cho chị dâu của tôi phụ trách.”
“Ừ!” Dư Hà nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng Triệu Đại Vĩ cũng không nhắc đến chuyện lúc nãy.
Triệu Đại Vĩ mang theo một chút dâu tây trở về phòng.
“Chị dâu, chị Thu Tĩnh, lại đây ăn dâu tây.” Triệu Đại Vĩ gọi.
“Dâu tây chín rồi sao?” Tiền Mỹ Lâm hỏi.
“Vâng!”
“Nhanh thế!” Tiền Mỹ Lâm và Lương Thu Tĩnh đi tới, nhìn thấy trái dâu tây to căng ở trước mặt, trong lòng hơi khiếp sợ.
Các cô ấy tự cầm một quả dâu tây, thử một tí, phát hiện ra ăn rất ngon!!
Triệu Đại Vĩ nói: “Chị dâu, dâu tây chín rồi, tiếp theo, chuyện thu hút du khách tới nhà kính để hái dâu tây sẽ giao cho chị với chuyên gia Dư Hà. Không có vấn đề gì chứ?”
Tiền Mỹ Lâm muốn có việc để làm, cô ấy bật người vỗ bộ ngực: “Chuyện này cứ giao cho chị!”
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy bộ ngực của Tiền Mỹ Lâm nảy lên, tí nữa thì không nghe thấy cô ấy đang nói cái gì.
“Còn nữa, hiện giờ hai khách sạn của tôi là Trường Ca Thái Vi và Vân Hà đang cạnh tranh kịch liệt với khách sạn Thiên Duyệt. Tôi thấy hai khách sạn này đều cần dâu tây giúp sức.”
“Sáng mai chị dâu hãy dẫn người đi đến nhà kính hái dâu tây. Sau khi hái xong, tôi lại kêu Đại Trụ lái xe chở chỗ dâu tây đó tới.”
Tiền Mỹ Lâm nói: “Được, bây giờ chị đi tuyển người.”
...
Trên mạng, tin tức khách sạn Thiên Duyệt phải đóng cửa đã được công bố rầm rộ.
Phan Diễm Hồng tiếp tục châm ngòi ở sau lưng nên rất nhiều người đều tin rằng lần này người của khách sạn Thiên Duyệt không vượt qua nổi!
Bên Ngô Thanh Sơn nhìn thấy ở trên mạng ùn ùn nói khách sạn Thiên Duyệt sắp đóng cửa, tức giận đến mức muốn đánh người!
Ngay cả điện thoại chăm sóc khách hàng của khách sạn Thiên Duyệt cũng bị khách gọi đến mức nổ tung.
“Khách sạn Thiên Duyệt sắp đóng cửa sao?”
“Nghe nói khách sạn của mấy người sắp phải đóng cửa, vậy mấy người có còn phụ trách hôn lễ của tôi được nữa không?”
Những cuộc gọi như thế này khiến bộ phận chăm sóc khách hàng vô cùng phiền não.
Ngô Thanh Sơn lập tức tự bác bỏ tin đồn ở trên mạng: “Khách sạn Thiên Duyệt không đóng cửa, cũng sẽ không đóng cửa! Hiện giờ, tài chính của khách sạn Thiên Duyệt rất đầy đủ, vốn không có khả năng sẽ đóng cửa!”
Nhưng lời này vừa nói ra đã bị phản bác điên cuồng.
“Vậy anh giải thích tại sao hôm nay khách sạn Thiên Duyệt không mở cửa đi?”
“Vì sao hôm nay khách sạn Thiên Duyệt chấn chỉnh lại?”
Thì ra là do Phan Diễm Hồng lấy đi phần lớn công nhân của khách sạn Thiên Duyệt, thế nên hôm nay khách sạn Thiên Duyệt vốn không mở cửa được, chỉ đành tạm ngừng kinh doanh một ngày.
Tuy nhiên hành động này đều bị mọi người hiểu rằng khách sạn Thiên Duyệt tiêu rồi!
Ngô Thanh Sơn nhìn những bình luận dưới bài đăng của mình.
Thấy đều là cùng một câu hỏi, trong lòng Ngô Thanh Sơn càng lúc càng ớn lạnh.
Anh ta không phải kẻ ngốc.
Anh ta cũng có đầu óc kinh doanh không tệ.
Cho nên thấy tình huống như này, anh ta lập tức hiểu được e là tuyên truyền lúc trước đã hoàn toàn mất trắng.
Tổng giám đốc nói: “Ngô tổng, kẻ thù rất xảo quyệt, chúng ta chấn chỉnh lại, tuyển người một lần nữa, chắc chắn có thể vùng dậy. Tôi không tin khách sạn Vân Hà và Trường Ca Thái Vi có thể tiếp tục lấy người của khách sạn chúng ta!”
Nhắc tới chuyện này, Ngô Thanh Sơn nói: “Bảo ông đi đào người của hai khách sạn này, ông làm thế nào rồi?”
Sắc mặt tổng giám đốc nhanh chóng thay đổi.
Anh ta vô cùng lúng túng nói: “Không có ai bằng lòng đi đến khách sạn của chúng ta...”
“Tại sao, chúng ta trả lương cao như vậy, vẫn không bằng lòng tới đây sao?” Ngô Thanh Sơn hỏi.
Tổng giám đốc bất đắc dĩ nói: “Bây giờ đều đang đồn rằng khách sạn của chúng ta sắp đóng cửa, ai mà dám đến đây làm việc chứ!”
Ngô Thanh Sơn tức giận đến mức giậm chân, ngã vào chỗ tựa lưng của ghế xoay.
“Khinh địch, đúng là khinh địch!”
Thật ra tới bây giờ, anh ta đã phát hiện ra mình không phải là đối thủ của Triệu Đại Vĩ.
Hôm nay, anh ta đã có ý định lùi bước.
Anh ta suy nghĩ, chuyện của Triệu Đại Vĩ và Ngụy Tử Phù, anh ta quản cái rắm!
Vốn dĩ là chuyện anh ta không nên quản!
Nhưng trong lòng anh ta rất tức giận, anh ta muốn phát tiết!
Anh ta không muốn tin thế mà mình lại thua bởi một người nông dân ở cái thành phố nho nhỏ này!
“Ngày mai nhất định phải có tin tốt. Nếu không có tiến bộ, vậy thì tuyên bố đóng cửa đi!”
Gia đình Ngô Thanh Sơn có tiền, nhưng bản thân Ngô Thanh Sơn không có nhiều tiền để xài như thế.
Lần này, đúng là anh ta đã xài rất nhiều tiền không nên xài.
Nếu mà để cho cha anh ta biết, chắc chắn sẽ bị mắng.
Trong lòng tổng giám đốc cũng ớn lạnh!
Trong vòng một ngày phải đảo ngược tình thế, nói dễ hơn làm!
“Chẳng lẽ, khách sạn Thiên Duyệt thật sự phải đóng cửa như vậy?” Tổng giám đốc không cam lòng, nhưng nghĩ tới mấy ngày nay, đối mặt với sự tấn công của Triệu Đại Vĩ, toàn bộ đường lối của họ đều tanh bành, chính anh ta cũng cảm thấy khách sạn này không còn gì thú vị.
Mà giờ phút này, Ngô Thanh Sơn đã hạ quyết tâm.
Anh ta cảm thấy mình cần phải tìm Triệu Đại Vĩ nói chuyện một cách hòa hợp!