Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 157: Chương 157: Thể chất âm hàn, mắc chứng vô sinh




Cảm giác được ánh mắt của Triệu Đại Vĩ, Nhiếp Trường Hồng mỉm cười.

Tuy rằng Triệu Đại Vĩ nhỏ tuổi hơn cô ta rất nhiều nhưng được ánh mắt của cậu thanh niên nhìn như vậy cô ta vẫn rất hưởng thụ.

Có điều Nhiếp Trường Hồng cũng không nghĩ nhiều, cô ta biết Triệu Đại Vĩ chỉ đang đánh giá cô ta mà thôi.

Đúng như dự đoán, vài giây sau, anh đã thu lại ánh nhìn của mình.

Nhiếp Trường Hồng tìm đề tài nói: “Triệu thần y, cậu còn trẻ như vậy, nghe nói y thuật rất đỉnh, chẳng lẽ đã học y từ nhỏ sao? Lúc tôi mới gọi điện thoại cho cậu, còn tưởng rằng chắc cậu là một ông già râu tóc trắng phau cơ.”

Triệu Đại Vĩ ngẫm nghĩ câu nói này.

Không khỏi cười khẽ, anh trả lời: “Y thuật không phải nằm ở tuổi tác, chỉ cần đủ năng lực, rất nhiều người khi còn trẻ đã có thể bộc lộ tài năng rồi.”

“Tôi không tính là thần y gì nhưng giỏi hơn các bác sĩ bình thường, tôi khá tự tin về điều này.”

Nhiếp Trường Hồng hơi kinh ngạc!

Lời này nói ra trôi chảy mà trong giọng điệu lại tràn đầy tự tin, thế hệ trẻ ngày nay rất ít gặp được người như vậy.

Cô ta cũng phần nào tán thưởng Triệu Đại Vĩ, cảm thấy anh chắc chắn là thần y, thế nên trong lòng không hề vì tuổi của anh mà xem thường.

Ngược lại, cô ta còn rất kính trọng anh.

Đã đến một tiểu khu của trung tâm thành phố.

Nhiếp Trường Hồng đưa Triệu Đại Vĩ vào nhà.

“Làm phiền anh đã chạy đến đây một chuyến, hơn nữa giờ là giờ cơm tối, hay tôi nấu cơm cho anh ăn trước?”

“Không cần đâu.” Triệu Đại Vĩ khoát tay: “Mà cứ xưng hô như bình thường là được rồi, cô là trưởng bối, tôi là vãn bối, xưng trịnh trọng quá không phù hợp.”

“Vậy được, Triệu thần y nói sao thì cứ thế đi.” Sau khi Nhiếp Trường Hồng đưa Triệu Đại Vĩ vào trong, nhanh chóng kêu Triệu Đại Vĩ ngồi xuống sô pha, còn cô ta đi pha trà.

Triệu Đại Vĩ ngồi trong nhà của Nhiếp Trường Hồng quan sát.

Nhà của Nhiếp Trường Hồng có ít nhất bốn phòng và hai sảnh, diện tích tầm một trăm sáu mươi mét vuông, trang trí hơi xa hoa, không tốn mấy chục vạn chi phí trang trí e là không có được căn nhà như này.

Trong khi anh đang đánh giá ngôi nhà này, Nhiếp Trường Hồng đã bưng trà đến: “Căn nhà này là sau khi chồng tôi phát tài đã mua cho tôi, nhưng giờ ở đây chỉ là cái tổ rỗng của tôi thôi.”

Triệu Đại Vĩ nhận lấy tách trà, nhấp hai ngụm.

“Vì vậy, vấn đề của chị Nhiếp là vô sinh?”

“Triệu thần y đã nhìn ra rồi?” Nhiếp Trường Hồng rất bất ngờ, tuy rằng lúc trước trong lời nói của cô ta có nhắc qua tin tức mấu chốt.

Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Vô sinh, trường hợp bình thường bên ngoài rất khó nhìn ra nhưng chị nói nơi này là cái tổ rỗng của chị, tiếp theo trên tường phòng khách của chị cũng treo một tấm ảnh vợ chồng.”

“Vì vậy tôi đang nghĩ, có lẽ là chị Nhiếp không có con. Nếu không chồng chị đã sẵn lòng mua cho chị căn nhà xa hoa này, chắc chắn sẽ không để chị sống một mình ở đây.”

“Ngoài ra.”

“Tuy rằng chị Nhiếp ăn mặc trang điểm rất thời thượng, nhưng sắc mặt khá kém, là kết quả của việc phiền muộn lâu dài, cũng là biểu hiện của cuộc sống vợ chồng không hòa thuận.”

Nói đến đây, Triệu Đại Vĩ bỗng dưng im bặt.

Nhiếp Trường Hồng cười khổ ngồi xuống bên cạnh Triệu Đại Vĩ, cảm thán: “Bị Triệu thần y nói trúng hết rồi, không biết Triệu thần y có giải pháp gì không?”

“Tôi đã đến bệnh viện, bác sĩ nói thể chất tôi suy nhược, tử cung lạnh, rất khó mang thai, dù mang thai cũng sẽ bị sảy.”

“Cho nên, dù thụ thai nhân tạo thì tôi cũng không cách nào sinh đứa bé được.”

Cô ta buông lỏng tay: “Vì điều này mà chồng tôi đã tìm phụ nữ bên ngoài, trong công ty tôi cũng thường bị người khác chỉ trỏ.”

Triệu Đại Vĩ có thể hiểu được kiểu tình huống thế này: “Chị đưa tay ra đây, tôi bắt mạch cho chị.”

Sau khi bắt mạch cho Nhiếp Trường Hồng xong, anh lắc đầu: “Thể chất âm hàn, từ nhỏ thể chất chị đã có vấn đề rồi. Muốn giải quyết căn bệnh này, loại thuốc bình thường rất khó chữa khỏi được.”

“Vậy là không có cách nào chữa được sao?”

Nhiếp Trường Hồng ngồi xụi lơ trên ghế sô pha, hồn phách như thể đã đột ngột rút bay đi mất.

Triệu Đại Vĩ đáp: “Có cách giải quyết!”

“Làm thế nào?”

“Châm cứu!” Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi đây châm cứu không phải như bình thường, chị không cần phải nghi ngờ thực lực của tôi. Tôi đảm bảo, sau một lần châm cứu, thể chất của chị sẽ thay đổi rõ rệt.”

“Sau đó lại kết hợp với thuốc trị liệu, không quá một tháng nhất định sẽ khiến cho chồng chị hồi tâm chuyển ý.”

“Hả?” Mí mắt Nhiếp Trường Hồng nhướng lên.

“Thật sao?” Cô ta kích động: “Nếu như bệnh này của tôi có thể trị khỏi, tôi sẵn sàng trả cho Triệu thần y một trăm vạn tệ tiền chữa bệnh.”

Triệu Đại Vĩ xua tay: “Tôi không kiếm tiền dựa vào y thuật, vì vậy một trăm vạn của chị tôi không nhận. Nhưng tôi có một chuyện cần chị Nhiếp giúp đỡ.”

“Là chuyện gì vậy?”

“Trị khỏi bệnh trước đã.”

Triệu Đại Vĩ bảo Nhiếp Trường Hồng đi vào phòng ngủ, cởi quần áo ngoài ra.

Tuy rằng Nhiếp Trường Hồng hơi xấu hổ nhưng vì để chữa khỏi bệnh chứng thể chất âm hàn này, chuyện gì cô ta cũng chịu đựng được.

Triệu Đại Vĩ nhìn thoáng qua dáng vẻ căng thẳng của Nhiếp Trường Hồng, cười nhạt nói: “Không cần căng thẳng, chị sẽ nhanh chóng cảm nhận được hiệu quả thôi.”

Nói xong, anh liền dùng kim châm kích thích ***** ** dương khí toàn thân của Nhiếp Trương Hồng.

Đây chính là phương pháp “Kim châm bổ dương” trong giới y học cổ truyền Trung Quốc đã thất truyền từ lâu.

Đại khái tầm mười phút.

Đột nhiên Nhiếp Trường Hồng cảm thấy khắp cơ thể lưu truyền một dòng chảy ấm áp.

Luồng ấm áp này chảy toàn thân, đến nỗi sự lạnh nhạt của cô ta đối với chuyện nam nữ cũng dường như đã sản sinh ra biến đổi rất lớn.

Bỗng nhiên cô ta… có chút muốn đàn ông!

Nghĩ đến điều này, Nhiếp Trường Hồng cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Cô ta đã ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, sắp đến thời kỳ mãn kinh rồi mà cơ thể vẫn còn phát sinh chuyện thế này.

Hơn nữa, cô ta cũng không dám nói chuyện này cho Triệu Đại Vĩ nghe.

Lỡ như Triệu Đại Vĩ cảm thấy mình ám chỉ thì làm thế nào đây?

Nhưng rõ ràng là Nhiếp Trường Hồng đã nghĩ nhiều.

Trước đây, đại mỹ nhân Lâm Tuyết Nhã đẹp như thế, nhiều lần ra ám hiệu cho Triệu Đại Vĩ mà anh đều không hề phạm sai lầm.

Nhiếp Trường Hồng muốn Triệu Đại Vĩ phạm sai lầm sợ là độ khó hơi bị cao.

Nửa giờ nữa lại trôi qua, Triệu Đại Vĩ cũng toát mồ hôi: “May mà không hổ thẹn! Thành công rồi! Chị Nhiếp, có phải bây giờ chị cảm thấy cơ thể rất ấm áp không, hơn nữa không còn cảm giác vô cảm với đàn ông như trước đây nữa?”

“Chính là vậy.”

“Vậy thì tốt rồi.” Triệu Đại Vĩ đáp: “Chị Nhiếp, chị mặc quần áo vào đi, tôi đợi chị ở phòng khách.”

“Đợi chút…” Nhiếp Trường Hồng ấp úng: “Chồng tôi đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài rồi. Triệu thần y, không phải cậu nói cậu không cần tiền khám bệnh sao? Vậy, tôi lấy…”

Nhiếp Trường Hồng nằm thẳng, hít một hơi thật sâu, vừa chuẩn bị nói thì nghe Triệu Đại Vĩ đáp: “Chị Nhiếp không cần như vậy, thực sự tôi còn có chuyện muốn nói, tôi đợi chị ở phòng khách.”

Nhiếp Trường Hồng ngẩn người.

Tuy rằng cô ta không phải là đại mỹ nhân gì nhưng cũng có chút tư sắc, huống hồ cô ta còn là một trưởng ban có chút quyền lực.

Phụ nữ với chức vị thế này, không phải rất hấp dẫn đối với đàn ông sao?

Nhưng Triệu Đại Vĩ lại không hề động lòng.

Nhiếp Trường Hồng chọn một bộ quần áo trang nhã mặc lên, bước ra phòng khách, ngượng ngùng: “Triệu thần y còn trẻ, đáng lẽ đang ở độ tuổi thể lực cường tráng, nhưng lại định lực như vậy, tôi thật bội phục.”

“Triệu thần y, không biết cậu muốn nói chuyện với tôi vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.