Phùng Nam nghe vậy, thật là sửng sốt.
“Không phải một cỗ xe Mercedes-Benz thôi sao? Một trăm vạn còn không có được?”
Nói xong, anh ta không khỏi vây quanh xe của Triệu Đại Vĩ, trước xe sau xe đều dạo qua một vòng.
Xoay xong sau, mặt của anh ta có chút đen.
Anh ta phát hiện, giá của Mercedes-Benz Đại G của anh ta có thể không bằng được với chiếc Maybach S680 này của Lâm Đại Vĩ.
Hơn nữa, cái biển số xe năm số tám kia của Triệu Đại Vĩ thật sự quá chói mắt làm cho người ta không thể không hoài nghi thực lực bối cảnh của anh rốt cuộc hùng hậu đến cỡ nào!
Hiện tại, Triệu Đại Vĩ cũng không nói chuyện chỉ lẳng lặng nhìn, trên mặt Phùng Nam càng ngày càng lúng túng.
Thật lâu sau, mặt Phùng Nam âm trầm, không phục nói: “Không phải Mercedes-Benz Maybach sao? Nhà tôi cũng mua được, chỉ là tôi thích Mercedes-Benz Đại G hơn mà thôi!”
“Tôi vẫn là câu nói đó, tôi khuyên anh tránh Thư Du ra xa một chút, bằng không coi như là anh có tiền thì cũng vẫn sẽ bị chỉnh đốn!” Phùng Nam vì sự mất mặt của chính mình, điên cuồng kiếm cớ, đến nỗi uy hiếp.
Phương Thư Du đứng ở một bên cũng cảm giác được Phùng Nam mất hết mặt mũi rồi, kết quả là tên này vẫn còn giả bộ.
Vốn còn có chút hảo cảm đối với hành động tặng thẻ ngân hàng của Phùng Nam, giờ thì không còn chút hảo cảm nào nữa rồi.
Phương Thư Du nói: “Phùng Nam, chuyện của tôi không cần anh quan tâm, anh còn dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Triệu tổng, tôi sẽ vĩnh viễn không để ý tới anh nữa!”
“Đợi chút!” Đột nhiên Triệu Đại Vĩ đặc biệt muốn biết kế tiếp Phùng Nam còn có thể nói cái gì, vì vậy nói: “Bà chủ Phương, cô để cho anh ta nói tiếp.”
“Một lần nghe cho hết, về sau cũng tôi đỡ phải tiếp tục nghe anh ta nói.” Triệu Đại Vĩ nhàn nhạt nói.
Anh muốn nhìn xem, Phùng Nam còn giả bộ như thế nào.
Phùng Nam thấy Triệu Đại Vĩ kiêu ngạo như vậy, anh ta lập tức nói: “Tôi không có lời nào đáng để nói, tôi chỉ là cảnh cáo anh, phụ nữ của tôi không cho phép anh động! Động vào rồi thì anhphải chuẩn bị sẵn cái giá phải trả ra đi!”
Uy hiếp như vậy khiến cho Triệu Đại Vĩ rất thất vọng.
Anh còn tưởng rằng Phùng Nam có thể nói chút thứ gì có tính thực chất, kết quả là không có, ngay sau đó Triệu Đại Vĩ thất vọng gọi điện thoại cho Vương Hổ, nói: “Phùng Nam là bạn của anh à?”
“Anh Triệu!” Vương Hổ thấy là Triệu Đại Vĩ, lập tức vô cùng vui vẻ, thế nhưng cũng hơi nghi hoặc, nói: “Phùng Nam là bạn của tôi, sao anh biết được thế?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Đức tính giống với anh trước đây, tăng thêm bối cảnh thân phận cũng không tệ, vì vậy tôi đoán đấy.”
“Anh Triệu anh thật lợi hại, cái này cũng có thể đoán được! Phùng Nam đúng là bạn của tôi, chẳng qua gần đây tôi có chút bận bịu, đã có đoạn thời gian không liên hệ với anh ta rồi. Anh ta đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lời vừa hỏi ra, đột nhiên anh ta kịp phản ứng lại!
“Anh Triệu! Phùng Nam ở bên cạnh anh đúng không? Anh đưa điện thoại cho anh ta, để tôi đến nói với anh ta!” Vương Hổ cuối cùng cũng hiểu ra, chắc chắn là Phùng Nam đắc tội Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ đưa điện thoại cho Phùng Nam.
Phùng Nam nghi hoặc nhận lấy điện thoại, sau đó chợt nghe thấy Vương Hổ mắng: “Phùng Nam, anh điên rồi sao? Đầu óc anh có vấn để hả? Anh Triệu là nhân vật đến cha tôi cũng không dám đắc, vậy mà anh dám đắc tội anh Triệu!”
“Nhanh chóng xin lỗi anh Triệu đi!” Vương Hổ gần như là dùng giọng ra lệnh nói.
“Anh gọi anh ta là anh Triệu? Cha của anh cũng đắc tội không nổi?”
Trong nội tâm Phùng Nam xôn xao, cảm giác mình tiến vào vực sâu vạn trượng.
“Anh ta lợi hại như vậy sao? Anh ta có bối cảnh gì thế?” Trong lòng Phùng Nam vẫn không chịu phục, muốn vật tay với Triệu Đại Vĩ.
Vương Hổ thấy Phùng Nam còn không hết hi vọng, trong nội tâm thất vọng về người bạn này đến cực điểm.
Anh ta cảm thấy sau này phải cách Phùng Nam xa một chút, tránh cho bị ngu xuẩn mang đi mất số mệnh.
Vương Hổ nói: “Cứ như vậy đi, nếu ai đắc tội anh Triệu, nhà họ Lưu tôi sẽ là người đầu tiên muốn giết chết anh ta!”
Phùng Nam: “...”
Tuy rằng trong nhà Phùng Nam có không ít tiền, nhưng bàn về thế lực ở Phong Lâm thì vẫ kém hơn nhà Vương Hổ đấy, vì vậy nghe thấy loại uy hiếp này, chân anh ta lập tức có chút run rẩy không thôi.
Anh ta khiếp đảm nhìn về phía Triệu Đại Vĩ, trong mắt tràn đầy nịnh nọt và nịnh nọt: “Anh Triệu... Tôi sai rồi... Cái đó, ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi đi, tôi vừa rồi đều là đang nói xạo...”
Bỗng nhiên Triệu Đại Vĩ nói: “Sợ là không tha cho anh được!”
Anh ta trầm mặt: “Nhà kính trồng nấm của bà chủ Phương chính là anh đốt đúng không? Bằng không, tại sao anh sẽ đưa tiền trước tiên, còn chạy giúp tích cực như vậy.”
“Anh Triệu, anh đừng đổ oan cho tôi như vậy!” Phùng Nam kinh sợ rồi, bởi vì việc này đúng là chủ mưu đằng sau đấy.
Triệu Đại Vĩ hừ nhẹ: “Anh ngược lại thì cãi ngang còn được.”
Anh ta cầm qua điện thoại, nói với Vương Hổ: “Có thể giúp tôi điều tra chuyện nhà kính trồng nấm của Phương Thư Du ở thôn Lâm Thủy bị cháy không? Nếu có thể tra được thứ gì, tôi tặng anh một lọ rượu thuốc!”
Vương Hổ vui lên!
Rượu thuốc này, anh ta đã nghe nói qua từ lâu chỉ là xấu hổ mở miệng đòi hỏi Triệu Đại Vĩ.
Hôm nay có cơ hội này, anh ta lập tức nói: “Anh Triệu, tôi lập tức cho người đi điều tra, vận dụng tất cả lực lượng của tôi!”
Anh ta lại nói: “Anh Triệu, hẳn là anh nghi ngờ Phùng Nam làm? Yên tâm, nếu như là anh ta làm, tôi không cần một ngày, nhất định có thể điều tra ra được!”
Vương Hổ rất quen thuộc Phùng Nam, vì vậy Phùng Nam tìm người nào làm việc, anh ta đều biết rõ.
Vương Hổ có chút tự tin bổ sung: “Nếu mà nhanh, nói không chừng trong ba phút có thể hoàn thành!”
Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Tôi chờ anh ba phút, nếu không được cũng không cần miễn cưỡng.”
Cúp điện thoại, Triệu Đại Vĩ đơn giản nói việc Vương Hổ đi điều tra cho Phùng Nam biết.
Trong lòng Phùng Nam lập tức càng căng thẳng hơn.
Phương Thư Du nghi hoặc nhìn Phùng Nam, sau đó nói với Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, có lẽ không phải là Phùng Nam đâu? Tuy rằng anh ta làm người không được tốt lắm, nhưng chắc có lẽ không làm ra loại chuyện này.”
Vừa dứt lời, Vương Hổ lập tức gọi điện thoại cho Triệu Đại Vĩ nói: “Anh Triệu, thật đúng là bị tôi vừa đoán liền trúng, chuyện đốt nhà kính trồng nấm của Phương Thư Du, thuộc hạ của Phùng Nam đã khai rồi, chính là Phùng Nam sai khiến!”
Triệu Đại Vĩ mở loa ngoài, vì vậy lời Vương Hổ nói, Phùng Nam nghe thấy rất rõ.
“Anh Hổ, chúng ta là bạn bè đó!” Phùng Nam khó có thể tin, Vương Hổ lại phản bội anh ta như vậy!
Vương Hổ nói: “Từ giây phút anh đối đầu với anh Triệu kia trở đi, chúng ta đã không phải là bạn bè nữa! Anh tự giải quyết cho tốt!”
Triệu Đại Vĩ hỏi Phùng Nam: “Anh còn lời gì muốn nói không?”
Phùng Nam khẩn trương nói: “Anh Triệu, tôi bồi thường, tôi bồi thường còn không được sao!”
Phương Thư Du hoàn toàn không tin được: “Thật sự là anh làm hay sao?”
Ánh mắt Phùng Nam lập loè.
Đùng!
Phương Thư Du tát một cái tát lên trên mặt Phùng Nam: “Tôi quá thất vọng về anh rồi, cút!”
Phùng Nam bụm mặt, cuống quít rời khỏi.
Triệu Đại Vĩ nói: “Nhớ bồi thường.”
Anh lại suy ngẫm, nhìn về phía Phương Thư Du: “Bà chủ Phương, có bồi thường rồi, cô sẽ có tiền vốn để làm lại từ đầu, cô xác định cô còn muốn làm việc ở dưới quyền tôi không?”
Anh muốn xem thử nhân phẩm của Phương Thư Du thế nào.
Phương Thư Du ủy khuất nói: “Triệu tổng, anh coi tôi là thành người nào vậy! Anh yên tâm đi, tôi nguyện ý làm việc dưới quyền của anh!”
Cô ta nghĩ thầm, nếu không phải Triệu Đại Vĩ đừng nói đến bồi thường, nói không chừng bây giờ cô ta đã bất đắc dĩ bị ép nương thân bên tên hung thủ Phùng Nam này rồi!
Ân tình của Triệu Đại Vĩ đối với cô ta còn lớn hơn trời!
“Tốt!” Triệu Đại Vĩ thưởng thức gật đầu.