Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 209: Chương 209: Tiền Mỹ Lâm và Lâm Tuyết Nhã cạn lời




“Ai đấy?” Người mở cửa là Khương Tử Nhiếp.

Khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, cô ấy vừa mừng vừa sợ.

“Đại Vĩ, sao anh lại tới đây, ông nội tôi đang nhắc đã lâu rồi anh không tới đấy!” Khương Tử Nhiếp chuẩn bị tiến lên kéo Triệu Đại Vĩ, kết quả lại vấp phải cái cửa, cả người nhanh chóng lao về phía Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ thấy thế, vội vàng đỡ Khương Tử Nhiếp, thế nhưng vẫn bị Khương Tử Nhiếp lao vào lòng.

Anh vội vàng giơ tay lên: “Thầy à, con không lợi dụng Tử Nhiếp nhé.”

“Hừ!”

Khương Tử Nhiếp sắp bị Triệu Đại Vĩ làm cho tức chết, câu nói vừa rồi đủ khiến tối nay cô ấy ăn ít đi nửa chén cơm!

Quả đấm nhỏ của cô ấy nện vào ngực Triệu Đại Vĩ, nói: “Đại Vĩ, dù sao tôi cũng là người đẹp, anh không lợi dụng tôi chẳng phải đang xem thường tôi sao?”

Triệu Đại Vĩ: “…”

“Được rồi, Tử Nhiếp, đừng quấy, cháu nhìn mình đi, chẳng cẩn thận gì.” Khượng Trừng Hải cười vui vẻ: “Mau để Đại Vĩ vào đi.”

Lúc này Triệu Đại Vĩ mới bước vào cửa nhà Khương Trừng Hải.

“Đại Vĩ, lần này cậu trò đây chắc chắn là có chuyện!”

“Vâng là tới vì chuyện đậu hủ thối.”

“Tôi biết.” Khương Trừng Hải cũng đoán được ý đồ của Triệu Đại Vĩ: “Thầy đã biết chuyện trò được nhận giải vì dùng đậu hủ thối thôn Đại Long, trò muốn hỏi ý thầy đúng không?”

“Đúng thế, học trò định dùng đậu hủ thối thôn Đại Long làm thành một thương hiệu, như thế chẳng những kiếm tiền từ đậu hủ thối mà còn có thể mang tới danh tới cho thôn Đại Long.” Triệu Đại Vĩ trả lời.

Khương Trừng Hải hiểu ý cười.

Người thanh niên như thế, bây giờ quá hiếm thấy!

Ông cụ cũng rất thích phong cách như thế của Triệu Đại Vĩ.

“Đại Vĩ, trươc đó thầy đã nói, trò muốn dùng đậu hủ thối để kinh doanh đều có thể, đây vốn là quà thầy tặng cho trò!”

Khương Trừng Hải đã già nhựng còn có thể dạy được một học sinh như Triệu Đại Vĩ, có thể nói là dốc sức truyền thụ cho, còn thân hơn cả con ruột!

Triệu Đại Vĩ nói: “Mặc dù là thế nhưng trong đó vẫn có công lao của thầy, học trò không thể làm như không thấy, nếu không trong lòng trò sẽ thấy bất an.”

“Thế này đi, thầy, học trò cho thầy ba mươi phần trăm cổ phần của thương hiệu đậu hủ thối thôn Đại Long.”

Bởi vì nếu không có Khương Trừng Hải, sẽ không tồn tại đậu hủ thối thôn Đại Long gì đó, vì thế chuyện sử dụng ba mươi phần trăm cổ phần không được xem là cao.

“Thật sự không cần.” Khương Trừng Hải kiếm tiền cả đời, tới khi già đã sớm xem tiền là nước chảy mây trôi.

Hơn nữa Khương Trừng Hải thiếu tiền sao?

Không thiếu tiền!

Có một học sinh có thể ông cụ toàn tâm toàn ý dạy dỗ cũng khiến ông yên tâm cả đời!

“Vậy nếu không thế này nhé, học trò sẽ cho Tử Nhiếp ba mươi phần trăm cổ phần này.” Thấy Khương Trừng Hải thật sự không muốn nhận, Triệu Đạik Vĩ đổi cách khác để Khương Trừng Hải chấp nhận.

Khương Trừng Hải lắc đầu một cái, cười nói: “Cũng được, nếu trò đã kiên định như thế vậy thì cho Tử Nhiếp ba mươi phần trăm đi. Cho nhiều con bé sẽ không cố gắng, đồng nghĩa với việc con bé sẽ càng làm càn.”

“Ông nội!

Giang Tử Nhiếp tương đối bất mãn đối với sự đánh giá mà Khương Trừng Hải dài cho mình!

Thế nhưng lại không thể làm gì.

“Được!” Triệu Đại Vĩ thuận tay cầm cá vào: “Thầy, đây là cá của thôn Đại Long, nguyên liệu nấu ăn tuyệt vời.”

“Ừ, thế Đại Vĩ, tối nay ăn cơm ở đây nhé?” Khương Trừng Hải hỏi.

“Được!”

Đã lâu không ăn cơm cùng thầy Khương Trừng Hải, Triệu Đại Vĩ cảm thấy hôm nay cần phải ở lại.

Gọi điện thoại nói một tiếng với Tiền Mỹ Lâm, Triệu Đại Vĩ ở lại nhà của Khương Trừng Hải.

Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Đại Vĩ cưỡi mô tô ba bánh trở về khách sạn Trường Ca Thải Vi.

Khương Tử Nhiếp nói: “Đại Vĩ bao giờ cũng đi nhanh như thế.”

“Cháu thích Đại Vĩ?” Khương Trừng Hải hỏi.

Mặt Khương Tử Nhiếp ửng hồng: “Cũng không tính là thích chỉ là cháu thấy anh ấy có chút đặc biệt.”

“Cháu đấy, thích thì cứ can đảm theo đuổi, mấy người trẻ giống như Đại Vĩ, bên cạnh không thiếu mỹ nhân.” Khương Trừng Hải là người từng trải, suy nghĩ đủ nhiều, cảnh báo Khương Tử Nhiếp.

“Biết rồi.” Khương Tử Nhiếp bĩu môi, trong lòng thầm nói bản thân mình có thể theo đuổi được.

Đến bây giờ cô ấy cũng không nhìn ra Triệu Đại Vĩ có ý đó với cô ấy.

“Nhàm chán.” Khương Tử Nhiếp đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến Triệu Đại Vĩ động lòng với mình?



Triệu Đại Vĩ trở về khách sạn.

Lúc trở lại khách sạn, anh mua cho Tiền Mỹ Lâm một chiếc áo đen cổ chữ V kết hợp với một chiếc váy ôm mông màu trắng.

Đây là anh chuẩn bị để Tiền Mỹ Lâm thay quần áo cho anh xem.

Dọc đường đi, trong lòng anh vô cùng kích động.

Triệu Đại Vĩ xách quầnc áo, đi vào cửa phòng làm việc của Lâm Tuyết Nhã.

Trong phòng làm việc, Tiền Mỹ Lâm đang nói chuyện phiếm với Lâm Tuyết Nhã.

Tiền Mỹ Lâm nói: “Tổng Triệu tổng, cô đẹp như thế, vẫn chưa tìm được người trong lòng sao?”

“Quá bận rộn công việc, không có thời gian.” Lâm Tuyết Nhã nói.

“Tôi cảm thấy Đại Vĩ rất tốt, thật ra tổng Triệu tổng cũng có thể cân nhắc một chút.” Mặc dù Tiền Mỹ Lâm thích Triệu Đại Vỹ nhưng cuối cùng cũng là người đã gả đi, cho nên cô ấy vẫn hy vọng Triệu Đại Vĩ có hạnh phúc của riêng mình.

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Tuyết Nhã đỏ hơn bất cứ thứ gì.

Trong lòng cô ấy cũng thích Triệu Đại Vĩ, thế nhưng bởi vì quan hệ chức vụ với Triệu Đại Vĩ, nói gì mà giữa cấp trên và cấp dưới trong công ty, làm chuyện thế này là không ổn.

Lâm Tuyết Nhã không thể làm gì khác hơn, nói: “Chị dâu, tôi lớn hơn Triệu tổng rất nhiều, chị không nên kết hợp bậy bạ.”

Tiền Mỹ Lâm xấu hổ lúng túng cười một tiếng, không biết tại sao cô ấy lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

“Đáng ghét, sao bây giờ tôi lại biến thành kiểu hèn hạ bỉ ổi thế này!” Tiền Myhx Lâm vô cùng tự trách.

Thật ra thì trong lòng Tiền Mỹ Lâm còn có chút mâu thuẫn.

Một mặt cô muốn Triệu Đại Vĩ có hạnh phúc riêng, mặc khác, mỗi người phụ nữ đều có tâm tư, sao có thể chịu chắp tay nhường người mình thích cho người khác.

Đơn giản, Tiền Mỹ Lâm chỉ đang cân nhắc cho Triệu Đại Vĩ mà thôi, nếu cân nhắc cho mình, đương nhiên Tiền Mỹ Lâm vẫn hy vọng Triệu Đại Vỹ thuộc về một mình cô ấy.

Nhưng cô ấy cảm thấy mình không thể quá ích kỷ!

Tác hợp không thành công, trong lòng Tiền Mỹ Lâm phức tạp.

Lúc này, Triệu Đại Vĩ gõ cửa một cái.

Tiền Mỹ Lâm suýt nữa té xuống đất.

“Đại Vĩ!” Tiền Mỹ Lâm vô cùng lúng túng nói: “Lời vừa nãy, không phải cậu nghe hết rồi chứ?”

“Lời gì? Chị dâu, không phải chị và chị Tuyết Nhã nói xấu tôi đó chứ?” Triệu Đại Vĩ giả vờ không biết gì cả.

“Không có, nếu cậu không nghe được thế thì tốt.” Tiền Mỹ Lâm hỏi: “Đại Vĩ, cậu ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, còn chị dâu thì sao?”

“Yên tâm đi, đã sắp xếp cho chị dâu ăn rồi.” Lâm Tuyết Nhã tranh thủ khoe công.

“Thế thì vô cùng cảm ơn chị Tuyết Nhã đã chăm sóc chị dâu tôi.”

Triệu Đại Vĩ nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi và chị dâu về đây.”

“Ừ, hẹn gặp lại Triệu tổng.”

Tạm biệt Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm, trong lòng Lâm Tuyết Nhã nghĩ tới những lời vừa rồi của Lâm Tuyết Nhã, gương mặt xinh đẹp lại thẹn thùng.



Cuối cùng, Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm cũng trở về nhà.

Bởi vì Triệu Đại Vĩ đã nói với Lương Thu Tĩnh từ trước, bảo cô ấy nghỉ ngơi một ngày, cbo nên hôm nay Lương Thu Tĩnh ra ngoài luyện công, cũng không có mặt ở nhà.

“Chị dâu, tôi mua cho chị một bộ quần áo, chờ một lát nữa thay cho tôi xem được không?” Triệu Đại Vĩ cười hì hì, đưa quần áo cho Tiền Mỹ Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.