Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 73: Chương 73: Tôi là người đứng đắn




“Một trăm năm mươi vạn không thành vấn đề, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, chất lượng nhất định phải tốt. Hơn nữa không được thua kém biệt thự trong ảnh quá lớn, bằng không tôi sẽ không thanh toán.”

Triệu Đại Vĩ không phải người tốt trời sinh, cũng không phải một thằng nhóc tán gia bại sản gì cả, anh sẽ không để tiền của mình bị giày xéo một cách trắng trợn.

Dường như Hàn Vũ Chân không ngờ Triệu Đại Vĩ sẽ nói như vậy, cô ta gật đầu với vẻ vô cùng tự tin: “Không thành vấn đề! Cậu là khách hàng đầu tiên của Hàn Vũ Chân tôi, hơn nữa mới vừa nãy cậu còn cứu tôi. Mặc kệ nói như thế nào, biệt thự của cậu tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý hoàn thành!”

Nói xong, cô ta lại giải thích một số chi tiết của biệt thự.

Sau khi phần lớn các chi tiết đều đã được phân tích xong xuôi, Hàn Vũ Chân mới nói: “Thợ công trình chúng tôi đều phải được thanh toán theo từng đợt. Trước hết cậu cứ đặt cọc đại khái khoảng năm mươi vạn đi, cậu thấy thế nào?”

“Có thể.”

Hàn Vũ Chân nghe vậy, chuẩn bị làm hợp đồng cho Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ nhìn hợp đồng, cảm thấy không có vấn đề gì cho nên lập tức ký tên.

“Hợp tác vui vẻ!”

Hàn Vũ Chân chìa tay.

Bình thường cô ta cũng không phải một người thường bắt tay người khác, thế nhưng đối với Triệu Đại Vĩ, cô ta cảm thấy mình cần phải thực hiện lễ tiết cho đầy đủ.

“Hợp tác vui vẻ.”

Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng bắt tay Hàn Vũ Chân rồi buông ra ngay tức khắc, lúc này mới nói một ít chuyện riêng: “Chị Hàn, chuyện công chúng ta đã nói xong rồi, bây giờ nói một ít chuyện tư đi. Tôi muốn biết chuyện xảy ra với người đàn ông vừa rồi chị định xử lý như thế nào.”

“Cậu nói Lục Viễn Dương sao?”

Trong lòng Hàn Vũ Chân không khỏi thở dài một hơi.

Nợ của người ta một trăm vạn, đúng là vẫn phải trả lại.

Tuy rằng Lục Viễn Dương là một người xấu xa, nhân phẩm cũng rất tồi tệ, nhưng đây cũng không phải lý do để thiếu nợ không trả.

Mặt khác, cô ta cũng hiểu ý của Triệu Đại Vĩ khi hỏi như vậy.

Dù sao cô ta cũng sắp nhận khoản dự chi năm mươi vạn của Triệu Đại Vĩ, nếu như cô ta lấy số tiền này trả nợ, vậy chẳng phải hợp đồng giữa cô ta và Triệu Đại Vĩ sẽ phải chấm dứt sao?

Nếu như không giải quyết vấn đề này, cô ta nghĩ trong lòng Triệu Đại Vĩ cũng sẽ có chút bất an.

Ngay sau đó, Hàn Vũ Chân nói: “Trước đây khi tôi không có tự tin gì đối với cuộc sống thì có lẽ tôi sẽ thật sự không biết nên làm thế nào. Nhưng bây giờ nhờ vào đơn công trình này của cậu, tôi nghĩ thực ra tình huống của tôi cũng không đến mức khó khăn như thế.”

Cô ta nghiêm túc nói: “Tôi muốn bán căn nhà này đi, đến lúc đó sẽ có một số tiền. Lúc còn sống chồng tôi có một chiếc BMW, bán ra ngoài rồi gom góp thêm chắc cũng được khoảng một trăm vạn.”

“Tiền sinh hoạt của tôi và con trai cũng không tốn bao nhiêu, số còn dư lại dùng để chống đỡ qua ngày hẳn là vẫn ổn.”

Nghe phương án của Hàn Vũ Chân xong, Triệu Đại Vĩ không khỏi cảm thấy có chút khâm phục đối với dũng khí của người phụ nữ trước mắt.

Một người phụ nữ sống trong thời đại tiền chính là tất cả này, có thể làm được đến mức đó quả là không dễ dàng gì.

Cho nên Triệu Đại Vĩ trấn an nói: “Nếu như thật sự khó khăn thì có thể tìm tôi.”

“Cảm ơn ông chủ Triệu.”

Hàn Vũ Chân cảm kích Triệu Đại Vĩ từ tận đáy lòng, trong lòng cũng âm thầm thề rằng, nhất định phải thực hiện công trình mà Triệu Đại Vĩ giao phó cho cô ta một cách thập toàn thập mỹ.

“Khách sáo gì chứ.” Triệu Đại Vĩ khoát tay: “Chuyện của tôi đã nói xong rồi, tôi sẽ không ở lại nơi này nữa.”

“Không ăn cơm rồi mới đi sao?”

“Không cần đâu.” Triệu Đại Vĩ chợt nghĩ đến một vấn đề: “Khi nào thì mọi người có thể chính thức khởi công?”

“Ngày mai tôi đi xem đất, còn thời gian chính thức khởi công thì có lẽ là hơi lâu một chút, khoảng chừng một tuần lễ.”

Bởi vì chồng cô ta qua đời, rất nhiều người trong đội xây dựng đều đã rời đi, cho nên muốn triệu tập mọi người lại lần nữa thì khẳng định là năm ba ngày sẽ không đủ.

“Được, tôi chờ chị.”

Triệu Đại Vĩ rời khỏi nhà của Hàn Vũ Chân.

Chờ Triệu Đại Vĩ đi rồi, Hàn Vũ Chân thật sự là vô cùng kích động. Cảm giác này giống như là một chiếc thuyền nhỏ cô độc không nơi nương tựa đột nhiên nhìn thấy tia sáng của đèn pha vậy.

Vô hình chung cô ta loáng thoáng có cảm giác ỷ lại đối với Triệu Đại Vĩ, mà thậm chí là chính bản thân cô ta cũng không nhận ra.



Rời khỏi nhà của Hàn Vũ Chân, dựa theo lệ cũ, Triệu Đại Vĩ đi học lái xe. Sau đó anh sẽ đi cùng Khương Tử Nhiếp đến nhà của Khương Trừng Hải là ông nội của cô ta.

Ở nhà họ Khương, anh học một ít tay nghề của Khương Trừng Hải, điều này giúp anh được lợi rất nhiều.

Chạng vạng tối, cô giáo Phan Thanh Thanh gọi điện thoại cho anh.

“Cô giáo?”

Triệu Đại Vĩ vô cùng nghi hoặc, dù sao thì anh và Phan Thanh Thanh cũng ít khi trò chuyện.

Đại khái là anh rất thông minh, vừa học đã nắm được nguyên do, trên cơ bản loại chuyện tập lái xe này anh cũng ít khi tham dự, không cần Phan Thanh Thanh phải bận tâm nhiều.

Phan Thanh Thanh nói: “Triệu Đại Vĩ, tối nay cậu có tới tập không?”

“Tối nay tập sao?”

Triệu Đại Vĩ thầm nói mình điên chắc, trễ như thế này mà chạy đi tập lái xe.

Phan Thanh Thanh nói: “Tối nay cậu cứ qua đây tập đi, còn chuyện vì sao tôi lại gọi cậu thì khi cậu tới sẽ biết.”

Nói xong, Phan Thanh Thanh cúp điện thoại.

Triệu Đại Vĩ nghĩ thầm chẳng lẽ Phan Thanh Thanh uống lộn thuốc?

Nhưng dù sao đó cũng là người dạy anh học lái xe, hơn nữa người ta cũng có lòng tốt, anh khó lòng cự tuyệt, vì vậy anh vẫn lái chiếc moto ba bánh chạy tới trường dạy lái xe.

Lúc này cửa trường đang đóng chặt.

Phan Thanh Thanh đứng ở cửa chờ Triệu Đại Vĩ, cất giọng nghiêm túc nói: “Gọi cậu tới thật ra thì để cậu xem người anh em của cậu một lát. Là thế này, hiện tại cậu ta đã làm một chuyện rất nguy hiểm, có lẽ đêm nay cậu ta sẽ xảy ra chuyện.”

“Anh em của tôi?”

Triệu Đại Vĩ tỏ vẻ buồn bực.

Anh em cái gì chứ?

Chẳng lẽ ngay cả việc có một người anh em mà anh cũng không biết?

Thấy sắc mặt nghi hoặc của Triệu Đại Vĩ, Phan Thanh Thanh nói: “Là Vương Đại Trụ!”

“Đại Trụ!”

Trái tim của Triệu Đại Vĩ căng thẳng!

Vương Đại Trụ vẫn luôn thành thật, hơn nữa còn là bạn học của anh. Nếu như Vương Đại Trụ xảy ra chuyện gì, quả thật anh sẽ cảm thấy rất bất an.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đi theo tôi sẽ biết, lên xe.” Phan Thanh Thanh nói.

Triệu Đại Vĩ vội vàng lên xe.

“Đưa thẻ vào, đừng lãng phí thời gian làm thủ tục.” Phan Thanh Thanh dặn.

Triệu Đại Vĩ bất đắc dĩ nghe theo như kẻ ngốc nghếch, tiến hành chứng thực nhận diện gương mặt.

Sau đó chứng thực hoàn tất.

Lúc này Triệu Đại Vĩ mới lái xe đi.

Đại khái khoảng mười phút sau, Phan Thanh Thanh mang theo Triệu Đại Vĩ đi tới một quán rượu.

“Cô giáo, có phải chị hiểu sai về tôi không?” Triệu Đại Vĩ híp mắt một cái: “Tôi là người đứng đắn…”

“Tôi cũng là người đứng đắn.”

Phan Thanh Thanh trợn trắng mắt, thậm chí còn muốn đánh Triệu Đại Vĩ một trận.

“Đi vào chờ đi, tôi nghĩ chắc là rất nhanh người anh em Vương Đại Trụ của cậu sẽ tới.”

Triệu Đại Vĩ khinh khỉnh trả lời: “Không thể nào! Đại Trụ không phải người như thế. Lúc nào cậu ta cũng thật thà, không thể nào lại xuất hiện ở một nơi như quán bar được.”

“Hơn nữa, cậu ta không còn tiền mà.” Triệu Đại Vĩ nhún vai, sau đó khoanh hai tay biểu thị chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Thế nhưng sau đó tình huống lại xoay chuyển nhanh như chong chóng, Triệu Đại Vĩ cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Chẳng là anh vừa dứt lời, bóng dáng Vương Đại Trụ đã xuất hiện ngay trong quán bar.

Nội tâm của Triệu Đại Vĩ sốc nặng, điều này khiến anh phải nhìn lại Vương Đại Trụ một lần nữa.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó anh đã lập tức nhìn thấy bên cạnh Vương Đại Trụ có một mỹ nữ vóc dáng ít nhất cũng phải bảy tám điểm, đó là một em gái mặc váy ngắn có mái tóc màu vàng, thoa một lớp son môi rất dày.

Quan trọng nhất là em gái này còn lôi kéo cánh tay của Vương Đại Trụ.

Triệu Đại Vĩ cau mày.

Ngược lại không phải là ước ao được mỹ nhân làm bạn như Vương Đại Trụ, mà là anh có cảm giác trong chuyện này có vấn đề rất lớn.

Quả nhiên.

Triệu Đại Vĩ vừa mới nghĩ như vậy, sự tình hỏng bét cũng bắt đầu xảy ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.