Lúc Ngô Thanh Sơn đang sứt đầu mẻ trán, bên Triệu Đại Vĩ thì ăn mừng.
Hôm nay Vân Hà chính thức treo bảng trở thành chi nhánh của khách sạn Trường Ca Thái Vi, sau đó giao đấu với khách sạn Thiên Duyệt, không hề rơi vào thế yếu mà ngược lại còn đè ép khách sạn Thiên Duyệt.
Triệu Đại Vĩ hơi vừa lòng với thành tích như vậy.
Nhưng Triệu Đại Vĩ biết rõ, đây mới chỉ là bắt đầu.
Tiếp theo, chỉ cần chờ Ngô Thanh Sơn xuất chiêu.
Diệp Thanh Thu nói: “Triệu tổng, hôm nay may mà có cá và nấm từ thôn Đại Long của anh, khách sạn của chúng ta mới có được thành tích như vậy. Nhưng khách sạn Thiên Duyệt sẽ không ngồi chờ chết, không biết Triệu tổng có biện pháp gì cho sau này hay không.”
Thật ra cô ấy vẫn muốn thử năng lực của Triệu Đại Vĩ một chút.
Triệu Đại Vĩ nhìn Diệp Thanh Thu ngồi ở đối diện, quả thật nhan sắc không tệ, cũng có đầu óc, chỉ là tính cách hơi lạnh lùng, không thích cười.
Ngoài ra, Diệp Thanh Thu khiến anh có một cảm giác kỳ quái.
Có lẽ cơ thể của Diệp Thanh Thu có bệnh gì đó, nhưng chỉ dựa vào mắt thường thì lại không nhìn ra.
Không thể tùy tiện nói lung tung, hơn nữa quan hệ cũng không thân tới mức đó, Triệu Đại Vĩ không muốn nói vấn đề này mà là bàn luận vấn đề của Diệp Thanh Thu ngay lập tức.
Triệu Đại Vĩ nói: “Thật ra tiếp theo tôi sẽ xuất chiêu như thế nào không quan trọng, quan trọng là... Ngô Thanh Sơn xuất chiêu như thế nào. Sau đó, chúng ta gặp chiêu phá chiêu, lại thừa thắng xông lên, một chiêu tóm lấy khách sạn Thiên Duyệt!”
Anh nói tiếp: “Tôi khá giỏi trong việc gặp chiêu phá chiêu, phần này để tôi phụ trách.”
“Thừa thắng xông lên thì là trách nhiệm của chị Diễm Hồng.”
Triệu Đại Vĩ nhìn chằm chằm Phan Diễm Hồng, ánh mắt không cẩn thân dừng lại ở cổ áo của cô ta, cổ áo kia đầy đặn phình lên quả là rất đẹp.
Ánh mắt chợt lóe, tầm mắt anh lập tức nâng lên một chút, dừng ở trên mặt Phan Diễm Hồng.
Phan Diễm Hồng gật đầu: “Tôi biết nên làm thế nào. Triệu tổng yên tâm, chỉ cần phá chiêu thứ nhất của Ngô Thanh Sơn, tôi sẽ thừa dịp Ngô Thanh Sơn bị bệnh mà đoạt mạng anh ta!”
Phan Diễm Hồng có rất nhiều lá bài ở trên tay, vài tấm là có thể khiến khách sạn Thiên Duyệt tổn thất lớn.
Những lá bài đó, bình thường có lẽ sẽ không chết người, nhưng vào thời khắc mấu chốt, chắc chắn có hiệu quả ngoài mong đợi.
Triệu Đại Vĩ cười, nhìn Diệp Thanh Thu: “Còn Diệp tổng thì cần ổn định bên khách sạn Vân Hà. Bởi vì cuộc chiến lớn diễn ra, không thể tránh khỏi việc có người thay lòng đổi dạ. Cô chỉ cần ổn định khách sạn Vân Hà, chúng ta sẽ thắng triệt để!”
Diệp Thanh Thu thấy Triệu Đại Vĩ thừa nước đục thả câu, trong lòng hơi tò mò, lại biết rằng mình không nhận được sự tin tưởng hoàn toàn từ Triệu Đại Vĩ.
Nhưng thấy bộ dáng đã tính trước mọi việc của Triệu Đại Vĩ và Phan Diễm Hồng, cô ấy cũng yên tâm đôi chút.
“Được, Triệu tổng, tôi sẽ làm tốt bổn phận của mình.”
“Ừ, cùng cạn ly!” Triệu Đại Vĩ, Diệp Thanh Thu và Phan Diễm Hồng cụng ly.
Uống rượu xong, lúc muốn rời bữa tiệc, Triệu Đại Vĩ nghĩ ngợi, lặng lẽ đi đến bên cạnh Diệp Thanh Thu, nói: “Diệp tổng, tôi thấy thần sắc của cô hơi khác so với người bình thường. Thật ra ngoại trừ là một ông chủ khách sạn, tôi còn là thần y. Nếu Diệp tổng có chuyện gì, có thể tìm tôi.”
Bộp!
Khuôn mặt tươi cười của Diệp Thanh Thu thay đổi ngay lập tức.
“Triệu tổng, tôi không sao, chắc là anh nhìn lầm rồi.” Ánh mắt của Diệp Thanh Thu né tránh, sắc mặt trông có vẻ không tốt lắm.
Triệu Đại Vĩ thấy Diệp Thanh Thu không muốn nói, anh cũng không nhiều lời.
Triệu Đại Vĩ chuẩn bị lái xe đi về.
Phan Diễm Hồng nói: “Uống rượu thì đừng lái xe. Tôi biết Triệu tổng sẽ không trì hoãn việc lái xe bởi vì uống rượu, nhưng anh phải làm gương đúng không?”
“Vậy làm sao bây giờ?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Tìm người lái xe thay.” Phan Diễm Hồng cười nói.
“Cũng đúng.” Triệu Đại Vĩ nghe theo Phan Diễm Hồng, tìm một người lái xe thay ở trên mạng.
Không bao lâu sau, người lái xe thay đã tới.
“Mẹ kiếp, siêu thật, xe này của anh ít nhất phải vài trăm vạn!” Người lái thay là lão Trương nhìn xe của Triệu Đại Vĩ, hơi kinh ngạc: “Hơn nữa, biển số xe của anh là cái đặc biệt nhất mà tôi từng gặp.”
Triệu Đại Vĩ nói: “Lái xe đi.”
Người lái thay chạy xe đến trên đường tỉnh, còn lại đường huyện và đường làng thì Triệu Đại Vĩ tự lái, bởi vì ở núi không có cảnh sát, cũng sẽ không có người kiểm tra.
Thanh toán tiền, Triệu Đại Vĩ quay về.
Người lái thay lão Trương hâm mộ thốt lên: “Đây là thôn ở trên núi có rồng bay ra, người lắm tiền như vậy lại ở nông thôn, nhưng mà là thôn Đại Long.”
...
Sau khi Triệu Đại Vĩ trở về, anh phát hiện tất cả mọi người đều đang bàn tán.
“Mọi người đang nói gì thế?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Ở thị trấn xảy ra vụ trộm cướp, rất nhiều dây chuyền và vòng tay của người dân bị cướp đi. Hôm nay trên sở thị trấn vừa mới thông báo, hy vọng lúc mọi người đi lên thị trấn, ở trong thành thị không đem đồ có giá trị.” Tiền Mỹ Lâm nói.
“Điện thoại thì sao?” Triệu Đại Vĩ lại hỏi.
“Điện thoại cũng cướp, chỉ có điều phiền phức hơn, không dễ dàng bằng cướp trang sức.” Tiền Mỹ Lâm đáp: “Hơn nữa, bây giờ người đi ra khỏi cửa đều mang theo điện thoại, không thể làm gì. Còn trang sức, người trong thôn đều đồng ý sẽ không mang theo mấy thứ đó khi đi ra ngoài.”
Nói tới đây, Tiền Mỹ Lâm nhẹ nhàng thở dài.
“Chỉ đáng tiếc, mẹ của Hồng Hồng vừa mới mua vòng tay bằng vàng hơn một vạn là đã bị cướp mất, bây giờ cứ khóc mãi.”
“Thím Lệ Cúc có sao không?”
Triệu Đại Vĩ có thể tưởng tượng được lúc này Trịnh Lệ Cúc suy sụp đến mức nào.
Chắc cái vòng tay hơn một vạn kia là dùng tiền lương của Tôn Hồng Hồng để mua.
Tiền lương một tháng của Tôn Hồng Hồng là bốn năm vạn, nhưng dù sao cũng chỉ mới nhận được một tháng, bây giờ bốn năm vạn đã mất đi hơn một vạn, người nhà không xót mới là lạ.
“Đại Vĩ, thím Lệ Cúc cũng đáng thương thật, hiện tại Hồng Hồng là nhân viên của em, hay là em đi xem thử đi.”
“Được!”
Triệu Đại Vĩ cảm thấy bản thân phải đi xem thử.
Anh đi đến nhà Tôn Hồng Hồng.
May là Tôn Hồng Hồng đã nhờ vài người bạn giúp đỡ, bây giờ áp lực trên người cũng giảm bớt không ít.
Tôn Hồng Hồng đang an ủi Trịnh Lệ Cúc.
Ba của Tôn Hồng Hồng là Tôn Quyền Quý vừa hút thuốc, vừa mắng: “Tôi đã bảo bà đừng phung phí tiền, không cần mua những thứ này rồi mà bà không nghe, đừng khoe rằng nhà mình có tiền. Bây giờ thì hay rồi, vòng tay không có, tiền không có, mặt mũi cũng không!”
“Tôi chỉ muốn mua một món trang sức đẹp thôi! Khi tôi kết hôn, ông đâu có đi với tôi đâu! Trịnh Lệ Cúc khóc.
Lúc này, Triệu Đại Vĩ đi đến.
“Đại Vĩ.” Tất cả ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ nói: “Thím, chú, hai người đừng vì chuyện này mà cãi nhau. Chỉ là một cái vòng tay, đừng làm sứt mẻ tình cảm.”
Triệu Đại Vĩ nghĩ ngợi, nói: “Hay là thế này đi, tôi mua cho thím một cái vòng tay giống như vậy nhé?”
“Sao làm thế được.” Thật ra trong lòng Trịnh Lệ Cúc vẫn rất muốn, nhưng lại ngượng ngùng từ chối.
Bà ta nói: “Đại Vĩ, thím biết cậu đối xử với thím rất tốt, thím không thể khiến cậu tốn kém, cho nên thím nhận tấm lòng của cậu.”
“Đúng rồi, Đại Vĩ, thật ra hôm nay Hồng Hồng cũng bị uất ức, cánh tay của Hồng Hồng bị tên du côn dùng dao nhỏ rạch ra.”
“Hả?” Triệu Đại Vĩ nhăn mày: “Hồng Hồng, đưa cánh tay đây cho anh xem.”
Mặt Tôn Hồng Hồng đỏ lên cười: “Không sao đâu anh Đại Vĩ.”
“Đưa cho anh xem.” Triệu Đại Vĩ kiên trì.
“Vậy vào phòng em đi.” Tôn Hồng Hồng mà cởi trực tiếp quần áo ở phòng khách thì cũng không ổn, dù sao vị trí của vết thương có hơi gần bả vai.