Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 151: Chương 151: Triệu Huệ Lan cảm động




Triệu Đại Vĩ nắm lấy tay Triệu Huệ Lan, thấy tay cô ta đã bị ửng đỏ một mảng, vừa nhìn là biết ngay bị bỏng.

Triệu Huệ Lan bị Triệu Đại Vĩ bắt ngay tại trận, vẻ xấu hổ ẩn hiện trên gương mặt xinh đẹp, cô ta cúi đầu nói: “Triệu tổng, sao chú biết vậy?”

“Chị còn nói, người bình thường có ai chắp tay sau lưng nói chuyện với người khác không? Hơn nữa, chị Huệ Lan cũng không phải kiểu người này.” Triệu Đại Vĩ giải thích.

Triệu Huệ Lan cảm thấy hành động của mình thật sự hơi vụng về nên đành nói: “Hôm nay lúc xào rau không cẩn thận làm đổ nồi dầu khiến dầu bắn lên tay.”

“Tôi biết ngay mà.” Triệu Đại Vĩ kéo Triệu Huệ Lan sang một bên, kiểm tra tình trạng bỏng của cô ta, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Không vấn đề gì, tôi đắp cho chị ít thuốc, qua một tối là khỏi thôi.”

“Với lại cũng do tôi không suy nghĩ thấu đáo, đáng lẽ phải gọi thêm vài người đến giúp chị.”

“Thế này đi, sau này chị chính là bếp trưởng của nhà hàng chúng tôi, mỗi tháng tôi không tính toán phân chia cho chị nữa, tiền lương cố định hàng tháng của chị là bốn vạn tệ, cuối năm còn có lương thưởng. Tôi đảm bảo thu nhập một năm của chị không dưới sáu mươi vạn tệ!”

“Cái gì?” Trong lòng Triệu Huệ Lan thầm nghĩ như này cũng quá nhiều rồi đó.

“Đa phần đầu bếp ngoài kia đều có mức giá này, tôi không cố ý thiên vị chị, chị cứ yên tâm nhận đi.” Triệu Đại Vĩ cười nói.

“Vậy sao? Nhưng như này có vẻ hơi nhiều.” Triệu Huệ Lan cảm thấy bản thân có thể nuôi gia đình sống tạm bợ qua ngày là được rồi, chưa từng nghĩ mình có thể có thu nhập cao như vậy.

“Không sao đâu, sau này chị sẽ biết thôi.”

Triệu Đại Vĩ không muốn bạc đãi người khác, không muốn để sau này nhà hàng làm ăn lớn rồi lúc đó Triệu Huệ Lan lại đến oán trách lương của mình thấp quá.

Thấy Triệu Huệ Lan vẫn do dự, Triệu Đại Vĩ dứt khoát nói: “Nếu chị vẫn không đồng ý vậy thì tôi đi đây, không làm phiền chị nữa.”

“Được, Triệu tổng...”

“Ở trong nhà thì không cần khách khí như vậy, cứ gọi Đại Vĩ là được rồi.” Triệu Đại Vĩ nói tiếp: “Trước đây chẳng phải chị vẫn gọi tôi là Đại Vĩ hay sao? Bây giờ trở nên xa cách như vậy không hay cho lắm.”

“Đại Vĩ...”

Sụt sịt!

Nói đến đây, Triệu Huệ Lan lại thấy nghẹn ngào.

“Sao thế, chị Huệ Lan?” Triệu Đại Vĩ sợ nhất là thấy phụ nữ khóc.

Triệu Huệ Lan nói: “Không có gì, chỉ là từ trước đến nay chưa từng có ai quan tâm chị như vậy. Đại Vĩ, chú tốt với chị như này, chị cũng là người luôn báo đáp ơn huệ. Sau này, chị sẽ làm trâu làm ngựa cho chú, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với chú!”

Triệu Huệ Lan vừa nói vừa lau nước mắt.

Triệu Đại Vĩ đã nghe nói về chuyện của Triệu Huệ Lan, cũng biết rõ đây là một người phụ nữ đáng thương. Anh đưa hai tay ra khẽ vỗ lên vai cô ta: “Không cần vậy đâu, sau này cũng sẽ có người đối xử tốt với chị như thế.”

“Nhưng bọn họ sẽ không đối xử tốt với chị lúc chị nghèo khó như này.” Triệu Huệ Lan nói một ra một sự thật.

Sau này, Triệu Huệ Lan giàu có rồi, có lẽ sẽ tìm được người đối xử tốt với cô ta nhưng lúc nghèo khó sẽ không có một ai đối tốt với cô ta như này, đối tốt với cô ta như Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ hơi cảm thán: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Triệu Huệ Lan không kìm được, dựa vào vai Triệu Đại Vĩ khóc nức nở.

Nghĩ tới bao nỗi xót xa trong nhiều năm nay, cô ta cảm thấy cuộc sống trước đây của mình thật sự quá kìm nén và ấm ức, giờ đây mới có được cuộc sống an nhàn.

Khóc mất mấy phút.

Triệu Huệ Lan mới vội vàng ngẩng đầu khỏi vai Triệu Đại Vĩ, hơi hoảng hốt xen lẫn xấu hổ: “Đại Vĩ, xin lỗi, chị...”

“Không cần giải thích, tôi đi tìm ít thảo dược để điều trị miệng vết thương cho chị.”

“Cảm ơn Đại Vĩ.” Triệu Huệ Lan đỏ mặt nói.

Triệu Đại Vĩ ra ngoài tìm thảo dược.

Loại thuốc trị vết bỏng này cũng không khó tìm, rất nhanh sau đó Triệu Đại Vĩ đã mang được thảo dược về, dùng răng nhai nhuyễn, đắp lên miệng vết thương của Triệu Huệ Lan.

Sau đó, một tia long khí truyền đến miệng vết thương của Triệu Huệ Lan, đẩy tác dụng của thuốc thấm sâu vào tế bào.

Triệu Huệ Lan cảm thấy trên tay mình mát lạnh, toàn thân cũng rất thoải mái!

“Đại Vĩ, y thuật của chú cao thật, bây giờ chị thấy thoải mái lắm.”

Nói xong, Triệu Huệ Lan lại cảm thấy không đúng lắm.

Ngay sau đó.

Vù!

Nghĩ tới lời mình vừa nói, Triệu Huệ Lan chỉ muốn tìm một đường nứt dưới đất mà chui xuống.

Triệu Đại Vĩ băng bó vết thương cho Triệu Huệ Lan xong mới nói: “Chị Huệ Lan, mai chị đi tìm vài người đáng tin đến xào rau cùng chị. Đến lúc đó chị dạy bọn họ làm rau như nào, còn về tiền lương, lương mỗi tháng là mười hai vạn, cuối năm sẽ có lương thưởng.”

“Đúng rồi, đừng tìm người lớn tuổi quá, nếu không sẽ chịu không nổi đâu.”

“Còn tôi sẽ đi đăng thông báo tuyển vài nhân viên bưng bê, rửa rau, thái rau, cả rửa bát nữa.”

“Ừ, được!” Triệu Huệ Lan vui vẻ đáp lời.

Thật ra chuyện Triệu Đại Vĩ dặn dò cũng dễ làm, dù sao lương cao như vậy, người bình thường có cầu cũng chẳng được.

...

Trở về từ chỗ Triệu Huệ Lan, Triệu Đại Vĩ gọi điện cho Lý Vũ Mai.

Ở đầu dây bên kia Lý Vũ Mai chúc mừng anh: “Đại Vĩ, cô thấy kế hoạch của em rồi, rất thành công, chúc mừng nhé, sau này e là thôn Đại Long các em sẽ trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng của Phong Lâm rồi!”

Triệu Đại Vĩ nói ngắn gọn: “Cô Vũ Mai, em tìm cô cũng là vì chuyện này, bởi khách du lịch đã phát hiện ra bia đá giả cổ nên tiếp sau đó em cần phải chính thức khắc ba chữ “Động Kỳ Hợp” lên sơn động.”

“Bên cạnh đó, em cần một tấm bia đá hoàn toàn mới, đặt tại cửa sơn động.”

“Chuyện này khá gấp, hay là ngày mai cô bảo người họ hàng kia đến?” Triệu Đại Vĩ nói thêm: “Về tiền công, em tuyệt đối sẽ không bạc đãi, em có thể đưa thêm một vạn!”

Lý Vũ Mai nói: “Lần trước em đưa cho người ta một vạn, người ta kiên quyết không nhận vì thấy nhiều quá. Có điều em cứ đưa tiền cho chú ấy đi.”

“Cô đoán lần này chú ấy sẽ không nhận tiền đâu. Còn về chuyện em muốn chú ấy làm, chắc chắn chú ấy sẽ vui vẻ mà làm thôi.”

“Biết vì sao không?” Lý Vũ Mai hỏi.

“Vì sao?”

Lý Vũ Mai cười: “Bởi vì tuấn mã thì nhiều, mà Bá Lạc thì lại ít. Em là Bá Lạc của chú ấy nên chú ấy không muốn nhận nhiều tiền của em.”

Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Được, vậy ngày mai phiền ông ấy đến thôn Đại Long một chuyến, em sẽ đích thân đến thành phố nói bên đó đi đón.”

“Ừm!”

Nói xong chuyện chính, Lý Vũ Mai nói: “Đại Vĩ, lần chữa trị tới hay là chúng ta đổi chỗ khác đi, cô sợ con trai cô ở nhà...”

Khì khì!

Triệu Đại Vĩ tiếp lời: “Cô Vũ Mai, cô muốn chữa trị ở chỗ nào thì lúc đó báo với em một tiếng là được.”

“Được!” Lý Vũ Mai đáp.

Trong lòng Triệu Đại Vĩ lại hơi bối rối, cô Vũ Mai sẽ không giống như lần trước đâu nhỉ?

Có điều.

Vấn đề nào cũng sẽ được giải quyết thôi, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ mấy chuyện vụn vặt này.

...

Hôm sau.

Người họ hàng biết khắc đá kia của cô giáo Lý Vũ Mai gọi điện tới, nói tấm bia đá đã được làm xong sau mấy đêm liền rồi nên không di chuyển bằng đường thủy nữa, trực tiếp đi đường chính trong thôn.

Có điều, ông ta không biết nhà Triệu Đại Vĩ ở đâu nên muốn bảo anh đứng đợi ở đầu thôn.

“Điều nên làm mà, cháu ra đầu thôn đợi chú.”

Anh đã biết tên đối phương từ chỗ Lý Vũ Mai, ông ta tên là Đinh Hán Văn, được coi như một nghệ nhân điêu khắc đá.

Triệu Đại Vĩ đứng ở đầu thôn, đợi mười mấy phút.

Ầm ầm, một chiếc xe chở hàng từ đầu thôn bên này đi tới.

Trên xe có một già một trẻ, người già hơn có lẽ là Đinh Hán Văn, người trẻ tuổi hơn là một phụ nữ, nhìn qua có nét duyên dáng dịu dàng, không biết đó là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.