Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 213: Chương 213: Tua rua tháng chín




Triệu Đại Vĩ đứng ở của hang, sau khi cảm giác được bên trong chắc chắn có một con trăn lớn, anh đáp: “Sau này đừng xuất hiện trong thôn hay trước mặt người khác nữa.”

“Đây là phần thưởng cho ngươi.”

Triệu Đại Vĩ sử dụng Hành Vân Bố Vũ Quyết, trong hang động rơi xuống một chút linh thủy.

Đột nhiên, động tĩnh trong hang trở nên rất lớn.

Một con trăn khổng lồ nhô đầu ra khỏi hang.

Cái đầu đó, lớn hơn nhiều so với đầu của Triệu Đại Vĩ.

Nếu như người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, sợ rằng sẽ bị dọa cho vỡ gan, nhưng Triệu Đại Vĩ vẫn đứng yên, vẻ mặt uy nghiêm.

Con trăn khổng lồ gào lên, gật gật đầu, nhưng dường như vẫn mong Triệu Đại Vĩ cho thêm chút linh thủy.

Triệu Đại Vĩ cạn lời.

“Bỏ đi, cho ngươi thêm một chút vậy.”

Triệu Đại Vĩ lấy một chiếc lá lớn, sau đó dùng chiếc lá làm thành một cái bát rồi hứng hết linh thủy vào chiếc lá.

Con trăn khổng lồ gật đầu, nhưng cũng không uống mà tiếp tục gào lên, giống như phát tín hiệu.

Ở nơi không xa.

Vận Hàm ngồi trên thuyền ngó đông ngó tây.

Bỗng dưới nước có tiếng sủi lên ùng ục.

Ngay sau đó, đầu một con trăn khổng lồ xuất hiện phía sau Vận Hàm.

“A!”

Vận Hàm cảm thấy sai sai, quay lại nhìn thấy đầu con trăn khổng lồ, bất ngờ bị dọa cho hồn vía lên mây.

Trước đây cô ấy còn nói cái gì mà chỉ cần thứ đáng để cho cô ấy chụp được, cô ấy sẽ không sợ hãi, nhưng thật sự nhìn thấy con trăn, cô ấy thẳng thừng quên sạch những lời mình đã nói.

“Anh Triệu… Có… Có trăn khổng lồ!” Vận Hàm sợ hãi đến mức điên cuồng bò đi, ngay cả máy quay phim cũng quên mất luôn.

Triệu Đại Vĩ nhanh chóng xông xuống.

Con trăn và Vận Hàm tiếp tục giằng co.

Triệu Đại Vĩ xuống dốc, nhảy lên thuyền, bảo vệ Vận Hàm: “Đừng sợ, có tôi đây.”

Vận Hàm bị dọa đến mức ý thức hơi tán loạn, cả người chết lặng.

Triệu Đại Vĩ nói với con trăn khổng lồ: “Còn chưa đi? Sau này đừng xuất hiện trong làng nữa, đặc biệt là trước mặt con người.”

Con trăn khổng lồ gào rít, quay người đi về hướng con trăn khổng lồ khác.

Cảnh cáo con trăn khổng lồ xong, lúc này Triệu Đại Vĩ mới cấu vào người của Vận Hàm, giữ vững ba giây.

Phù!

Vận Hàm hít thở từng ngụm, hoàn toàn tỉnh táo hồi phục lại, thân thể cũng cử động được.

“Anh Triệu!”

Vận Hàm ôm lấy cổ Triệu Đại Vĩ, lúc này trong lòng vẫn sợ hãi.

Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng vỗ lưng cho Vận Hàm.

Trên người cô gái này rất thơm, dưỡng da cũng rất tốt, vỗ vào lưng Vận Hàm, trong lòng anh có một loại cảm giác khác biệt.

Một lúc lâu sau, Vận Hàm bỗng ân hận: “Tiêu rồi, gặp phải trăn khổng lồ mà tôi lại không chụp ảnh!”

Triệu Đại Vĩ lập tức gõ hai cái lên đầu Vận Hàm: “Vẫn muốn làm chuyện này, còn muốn sống nữa hay không?”

“Được rồi.”

Vận Hàm cũng cảm thấy bản thân khá mất mặt.

“Về thôi.” Triệu Đại Vĩ đáp.

“Anh giải quyết việc mình xong rồi?” Vận Hàm nhớ rõ Triệu Đại Vĩ đến tìm kiếm trăn khổng lồ, là muốn ngăn cản con trăn khồng lồ xuất hiện trước mặt con người, vậy Triệu Đại Vĩ dùng cách gì để ngăn chặn?

Hiện tại, cô ấy dường như không hề thấy Triệu Đại Vĩ có hành động gì đặc biệt.

“Giải quyết rồi.” Triệu Đại Vĩ gật đầu.

Vận Hàm trợn tròn mắt, nhưng nhớ đến nơi đây rất nguy hiểm, cô ấy cũng không hỏi tiếp vấn đề này.

Xuôi theo dòng chảy.

Triệu Đại Vĩ và Vận Hàm ngồi cùng thuyền.

Vận Hàm đáp: “Anh Triệu, cám ơn anh đã cứu tôi, nếu không có anh tôi cũng không biết nên làm thế nào.”

“Chụp thêm vài tấm ảnh trên núi để cảm ơn tôi đi, bức ảnh lần trước cô chụp thu hút rất nhiều du khách.”

“Được!”

Vận Hàm phụ trách chụp ảnh, Triệu Đại Vĩ bên cạnh phụ trách việc điều khiển hướng đi của con thuyền.

Sau một thời gian dài.

Lúc sắp đến thôn Đại Long, đột nhiên Vận Hàm gọi: “Anh Triệu, đó là gì? Trong núi hình như có cây nở hoa rồi.”

Triệu Đại Vĩ nhìn theo hướng tay của Vận Hàm, phát hiện ra một cây tua rua cực lớn.

Anh rất kinh ngạc.

Thời gian cây tua rua nở hoa là từ tháng sáu đến tháng bảy, nhưng nay đã tháng chín rồi, sao cây tua rua lại ra hoa, hơn nữa trông hoa nở rất sum suê.

“Đến đó xem thử.” Triệu Đại Vĩ khẽ động trong lòng.

Anh nghĩ, chắc tua rua tháng chín, có thể xoay chuyển được sự chú ý của mọi người với con trăn, hơn nữa còn thu hút được nhiều du khách đến thôn Đại Long tham quan.

“Được!”

Vận Hàm mang theo máy ảnh, nhưng được Triệu Đại Vĩ giữ lấy: “Tôi cầm cho cô trước.”

“Cám ơn.” Thật sự hơi nặng, Vận Hàm nói cảm ơn.

Hai người cẩn thận dè dặt lên núi.

Triệu Đại Vĩ đi trước mở đường cho Vận Hàm.

Cuối cùng.

Hai người đã đến dưới gốc cây tua rua.

“Woa, cây tua rua này thật lớn nha!” Vận Hàm ngạc nhiên: “Ít nhất đã có vài trăm năm lịch sử.”

“Chẳng qua, hoa cây tua rua không thơm, chắc do nở trái mùa,có thể cây này có vấn đề.” Vận Hàm hiểu biết chút ít về cây tua rua nên nói thế.

Triệu Đại Vĩ cũng nhận ra được sự khác thường của cây tua rua này, thế là sờ sờ thân cây, sau khi quan quát tỉ mỉ, anh đáp: “Thật sự có bệnh, nhưng chữa được.”

Âm thầm cho xuống một ít linh mưa, Triệu Đại Vĩ làm cho linh mưa nhỏ giọt trên cây tua rua, bỗng có hương thơm nhàn nhạt từ cây tỏa ra.

“Mưa rồi?” Vận Hàm trong núi cũng không biết tình hình bên ngoài, cô ấy chỉ nhận thấy đột nhiên có mưa, không hề nghi hoặc điều gì khác.

Nhưng ngửi thấy hương hoa, Vận Hàm kinh ngạc vui mừng: “Hương hoa! Có hương thơm của hoa rồi!”

“Lúc nãy mũi tôi bị nghẹt không ngửi được à?” Vận Hàm cứ nghi ngờ do mũi của mình.

Vận Hàm lập tức quay phim, vừa chụp cảnh tuyệt đẹp của tua rua tháng chín vừa giới thiệu bản thân làm sao phát hiện ra được cái cây lớn này, cùng với vị trí của cây.

“Ok!” Vận Hàm đáp: “Tua rua tháng chín là chuyện hiếm lạ, anh Triệu, sợ rằng thôn Đại Long sắp nổi tiếng nữa rồi.”

“Ừm.” Triệu Đại Vĩ gật đầu.

Vận Hàm nói: “Anh Triệu, anh nói xem dưới gốc cây tua rua này, bây giờ chỉ có hai chúng ta, có phải là ý trời không.”

Triệu Đại Vĩ hồi hộp trong lòng.

Vận Hàm mỉm cười, tập kích bất ngờ hôn Triệu Đại Vĩ một cái: “Tôi cảm thấy thế này rất lãng mạn.”

“Được rồi, đừng nói những lời khác, chúng ta về thôi.”

Vận Hàm biết rõ quan hệ giữa hai người, còn chưa tiến đến bước kia, hơn nữa vẫn còn liên quan với Khương Tử Nhiếp, cô ấy không thể quá đà: “Trong núi có rất nhiều côn trùng, phải mau chóng quay về mới được.”

Triệu Đại Vĩ ngẩn người, sờ vào chỗ bị hôn, hơi chút dư vị: “Được.”

Nhưng lúc anh định đi, bỗng phát hiện một con bọ màu đỏ đang bò ở trong đống lá khô dưới gốc cây.

Vốn anh không hề để ý nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó liền lập tức quay người ngồi xổm xuống, bắt con bọ nhìn kỹ, nét mặt không giấu được ý cười: “Vậy mà lại là loài bọ này.”

Vận Hàm thấy Triệu Đại Vĩ ngồi xổm xuống, còn bắt một con bọ cánh cứng, không nhịn được hỏi: “Anh Triệu, anh bắt bọ chi vậy?”

“Đây không phải con bọ bình thường.”

Triệu Đại Vĩ giải thích: “Loài bọ này tên là Dương Hỏa, sau khi đàn ông ăn vào sẽ trở nên uy vũ. Hơn nữa, chủ yếu là thứ này ăn số lượng ít không hại lắm, nhưng kết quả cao, là thứ quan chức quý tộc, ngay cả hoàng đế nhà Tần trước đây thích nhất.”

“Nhưng về sau không thấy ghi chép, hẳn là đã tuyệt chủng mới đúng.” Triệu Đại Vĩ hưng phấn: “Không ngờ ở đây lại còn phát hiện ra một con.”

Vận Hàm đứng bên, sau khi nghe Triệu Đại Vĩ nói cô ấy hiểu ngay.

Sau đó khuôn mặt xin đẹp đỏ ửng, cô ấy cạn lời đáp: “Không quan tâm đến anh nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.