Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 95: Chương 95: Xấu hổ và ghen tị




Triệu Huệ Lan sợ nghèo nên cô ta thật sự có thể chịu đựng mọi khó khăn gian khổ.

Trước đây cô ta có thể mong manh yếu đuối một chút, như giờ đây cuộc sống đã mài mòn mọi góc cạnh của cô ta. Có thể nói, chỉ cần là chuyện không trái với lương tâm, dù là chuyển gạch hay đào than, chỉ cần có thể kiếm được tiền cô ta đều có thể làm.

“Chuyện này đừng nói tới vội, trước tiên phải xem bệnh tình của chị đã.” Triệu Đại Vĩ bảo Triệu Huệ Lan đưa tay ra, anh muốn bắt mạch cho cô ta.

Triệu Huệ Lan không nghĩ gì nhiều, hào phóng đưa tay ra.

Vì làm việc đồng áng nên đôi bàn tay này có hơi thô ráp, vẫn còn nhớ rằng mấy năm trước đôi bàn tay của Triệu Huệ Lan nổi tiếng vì trắng nõn, mềm mại.

Triệu Đại Vĩ bình tâm lại, bắt đầu chẩn đoán và điều trị cho Triệu Huệ Lan.

Sau khi bắt mạch xong, Triệu Đại Vĩ thở dài: “Chị Huệ Lan, may cho chị là có tôi ở đây nếu không thì mạng chị khó giữ rồi.”

“Sao lại vậy?” Triệu Huệ Lan sửng sốt.

Triệu Đại Vĩ hỏi: “Chị Huệ Lan, có phải trước khi sốt cao chị còn có triệu chứng nào khác rất khó chịu không? Ví dụ như trên người có mấy chỗ sưng tấy, nổi nốt đỏ, kiểu như vậy?”

“Cái này…”

Triệu Huệ Lan cảm thấy cực kỳ kinh ngạc: “Đại Vĩ, đến cái này mà chú cũng biết!”

Cô ta chợt lo lắng.

Nghe những lời Triệu Đại Vĩ vừa nói hẳn là cô ta mắc bệnh gì đó rất nặng.

Triệu Đại Vĩ đáp: “Chị bị bọ ve cắn, nếu không được xử lý kịp thời có thể gây ra các loại bệnh như viêm não do ve gây ra (TBE), sốt phát ban. Với hoàn cảnh của chị sợ là không sống nổi.”

Mặc dù Triệu Huệ Lan không biết bệnh TBE hay sốt phát ban là gì, nhưng cô ta biết hai từ “viêm não” này, cực kỳ cực kỳ đáng sợ.

“Đại Vĩ, vậy phải làm sao bây giờ?” Triệu Huệ Lan lo lắng hỏi.

“Đừng lo, có tôi ở đây, chị sẽ không sao đâu” Triệu Đại Vĩ cười thoải mái và an ủi cô ta: “Để tôi xem chỗ chị bị sưng.”

“Được.”

Triệu Huệ Lan cởi quần để lộ đôi chân trắng nõn, nhưng giờ trên đó xuất hiện một vết sưng to màu đỏ đen cỡ ngón tay út, nếu quan sát kỹ có thể thấy một con bọ ve ở bên trong nốt sưng đó.

Màu đỏ là chỗ da bị viêm, còn màu đen là con bọ ve đã cắn Triệu Huệ Lan.

Mặc dù nam nữ thụ thụ bất thân nhưng Triệu Huệ Lan lại càng lo lắng cho sức khoẻ mình hơn nên dù hơi ngượng ngùng, cô ta vẫn phải nhịn lại. Hơn nữa cô ta là một người phụ nữ đã ly hôn, chú trọng mấy cái đó làm gì.

Triệu Huệ Lan kinh hãi: “Đã to như vậy rồi, vết sưng này trước đó không lớn như vậy!”

“Chị Huệ Lan không cần lo lắng, thực ra trong đó có một con bọ ve, chỉ cần lấy nó ra sau đó tôi giúp chị khử trùng tiêu viêm, căn bản sẽ không có chuyện gì đáng lo nữa.”

Triệu Đại Vĩ lấy kim châm cứu ra.

Triệu Huệ Lan hơi sợ đau nên cố gắng nghiến chặt răng

Triệu Đại Vĩ dùng kim châm chặn đường đi của con bọ ve rồi bất ngờ đánh mạnh vào đùi của Triệu Huệ Lan.

Bốp!

“Au!” Triệu Huệ Lâm giật mình hét lên, cả cơ thể cô ta run lên.

Triệu Đại Vĩ hơi mất tập trung nhưng sau đó lại tập trung vào việc chính.

Sau khi bị vỗ mạnh một cái, con bọ ve kia đã chồi nửa thân ra ngoài.

Thấy vậy Triệu Đại Vĩ nhanh tay lẹ mắt tóm lấy con bọ ve ném xuống mặt đất, giẫm chết!

Sau đó anh lại dùng châm bịt kín các huyệt đạo để ngăn chất độc còn lại của bọ ve ngấm vào trong cơ thể Triệu Huệ Lan.

Triệu Đại Vĩ hỏi: “Có rượu trắng không?”

“Có!” Triệu Huệ Lan chỉ một vị trí.

Triệu Đại Vĩ đi đến chỗ cô ta chỉ và nhanh chóng tìm rượu.

Anh bôi một ít rượu trắng lên chân Triệu Huệ Lan để khử trùng sau đó dùng long khí để tăng cường hiệu quả tiêu độc rồi nói: “Xong rồi!”

Nhìn thấy con bọ ve bị lôi ra, Triệu Huệ Lan càng thêm kinh ngạc: “Cảm ơn Đại Vĩ, nếu không có chú tôi chắc chắn đã chết rồi.”

“Đã nói không cần khách khí, chị lại còn khách khí với tôi.”

Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng cười: “Chữa bệnh xong rồi, chúng ta nói đến chuyện kiếm tiền. Là như này, tôi định xây một khách sạn trang trại nhưng lại thiếu một đầu bếp giỏi. Nếu chị đồng ý, tôi sẽ dạy chị cách nấu ăn, sau đó chị sẽ làm việc trong khách sạn. Lương sẽ tính theo lương cơ bản và hoa hồng. Lương cơ bản là tám nghìn tệ, nếu doanh số hàng tháng của khách sạn trên mười vạn tệ thì tôi sẽ chia cho chị thêm ba nghìn tệ tiền hoa hồng, doanh số cứ thêm mười vạn tệ thì chị sẽ có thêm ba nghìn tệ.”

“Tám nghìn tệ!” Triệu Huệ Lan sửng sốt.

Thậm chí cô ta còn chưa bao giờ nghĩ đến mức lương này.

“Chị sẵn lòng học hỏi từ chú!” Triệu Huệ Lan hào hứng nắm lấy tay Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ cảm thấy ngượng ngùng: “Chị Huệ Lan, có phải chị nên mặc quần trước không?”

Triệu Đại Vĩ nhanh chóng tháo châm để Triệu Huệ Lan mặc quần vào trước.

Mặt Triệu Huệ Lan đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Triệu Đại Vĩ đứng dậy: “Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu học, hôm nay chị cứ nghỉ ngơi dưỡng thương đã.”

“Ừ!” Triệu Huệ Lan nhìn theo bóng lưng Triệu Đại Vĩ đang rời đi, trong lòng thầm nghĩ nếu cô ta còn trẻ nhất định phải tìm một người đàn ông như Triệu Đại Vĩ. Đáng tiếc là cô ta lớn hơn Triệu Đại Vĩ rất nhiều, bỏ lỡ thì vẫn là bỏ lỡ.

“Người phụ nữ sau này có thể gả cho Đại Vĩ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc nhỉ? Không biết người phụ nữ nào trong tương lai có được may mắn đó.” Cô ta nghĩ ngợi.

...

Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm lần lượt thuyết phục Triệu Huệ Lan và Lý Trân.

Mặc dù Lý Trân nghĩ rằng mở một cửa hàng nhỏ khó kiếm được tiền và cô ấy cũng không có vốn, nhưng Tiền Mỹ Lâm nói rằng có thể cho cô ấy vay tiền trước. Nếu cửa hàng không làm ăn được thì Tiền Mỹ Lâm sẽ mua lại cửa hàng nhỏ và trả vốn cho Lý Trân.

Lý Trân bớt lo lắng hơn và cũng sẵn lòng thử.

Sau khi thuyết phục cả hai xong cũng đã cực kỳ muộn.

Vì Lương Thu Tĩnh xin nghỉ phép, nói buổi tối muốn đi thăm anh trai nên nhà họ Triệu tối nay chỉ có hai người Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm.

Triệu Đại Vĩ mặt dạn mày dày đến phòng Tiền Mỹ Lâm: “Chị dâu, tôi đến ngủ ké điều hoà được không?”

“Đến đây, không phải trước nay đều luôn như vậy sao?” Tiền Mỹ Lâm trợn mắt, trong lòng lại nói không hiểu thằng nhóc này đang nghĩ cái gì nữa.

“Vâng!”

Triệu Đại Vĩ nhanh chóng leo lên giường Tiền Mỹ Lâm, chỉ là ngủ ở một cái túi ngủ khác.

Lần này, hai người họ đã ngủ cùng với nhau mấy ngày nay, trong thâm tâm cả hai đều rất bồn chồn nhưng không ai dám chọc thủng lớp giấy mỏng manh này cả.

Đúng lúc này, Lâm Tuyết Nhã gọi điện đến và nói rằng đã chuẩn bị xong video để đăng, tình hình bây giờ rất bất lợi với khách sạn Trường Ca Thái Vi.

“Vậy thì hãy đăng video đi, thu lại tất cả những lợi ích trong thời gian này, phải để Thiên Triều Hổ và những người đằng sau ông ta trả giá xứng đáng về hành vi của mình!”

“Được!” Lâm Tuyết Nhã vui vẻ nói: “Tôi không chờ nổi khoảnh khắc này nữa.”

Lâm Tuyết Nhã đăng tải video thực tế lên, sẵn sàng đảo ngược dư luận và phản công đến cùng.

Sau khi Triệu Đại Vĩ cúp máy, Tiền Mỹ Lâm ở bên cạnh không khỏi ghen tị: “Đại Vĩ, thanh âm phụ nữ kia là của tổng giám đốc khách sạn chú phải không? Giọng nghe hay thật đó.”

Triệu Đại Vĩ có cảm giác muốn nổ tung, nhanh chóng nói: “Chị dâu, tôi thề, tôi với Lâm Tuyến Nhã không hề có quan hệ ngoài luồng nào!”

Hì hì!

Trong lòng Tiền Mỹ Lâm rất vui nhưng lại nói: “Có cũng không sao. Chị dâu không cấm chú yêu đương, chú nên tìm một người vợ để nối dõi hương hỏa nhà họ Triệu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.