Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Chương 1: Chương 1




Edit: Nana

Beta: Xu

Hôm nay là lễ thành hôn của bạn tốt Lăng Tuần, nhưng đối với Thẩm Mặc mà nói là vừa vui mừng vừa ghen tỵ.Vui mừng chính là cuối cùng đã không còn ai đồn đãi 2 người bọn họ là gay, ghen tỵ chính là rõ ràng bọn họ có phúc cùng hưởng, hôm nay cậu ta đã tìm được vợ, còn mình vẫn một thân một mình. Dường như Lăng Tuần cũng cảm nhận được tâm tình của anh, hờ hững nhìn anh một cái, trong mắt lóe lên tia không vui: “Đừng nói với mình là cậu đang ghen tỵ đấy.”

“Mình ghen tỵ thì sao?” Thẩm Mặc tức giận nhìn cậu ta, không che giấu mùi chua trong giọng nói chút nào: “Cậu lại có thể không giữ lời hứa, nói nào là đồng cam cộng khổ, lại len lén tìm vợ để kết hôn, đã vậy còn có em bé rồi, vậy mình đây thì sao?”

Cô dâu Lâm Vũ Đồng đứng bên cạnh khì khì cười một tiếng, Lăng Tuần dịu dàng liếc mắt nhìn vợ mình, ôm cô vào ngực, nói với Thẩm Mặc: “Hôm nay khách nữ tham dự đa số đều là người đẹp độc thân, nếu cậu có hứng thú, mình có thể làm mai giúp cậu.”

Thẩm Mực ngoài mặt xem thường “Hừ” một tiếng nhưng thật ra, trong lòng vẫn có chút mong đợi: ‘Hi vọng mình có duyên.’

Có duyên phận là gặp được người phụ nữ có thể làm anh rung động. Anh rời khỏi cô dâu chú rễ, ngoảnh mặt đi đến phía trong hội trường, ánh măt đột nhiên lóe lên sáng ngời.

Anh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, tóc dài uốn lượn gợn sóng đến vai, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người ma quỷ làm cho người ta nhìn xong muốn huýt gió.

Ánh mắt anh tiếp tục đi xuống, rốt cuộc nhìn thấy con bé bên cạnh chân cô, làm anh thất vọng không nhịn được tiếc nuối: hoa đã có chủ rồi, lại còn mang theo con nữa chứ.

Sau khi được Lăng Tuần giới thiệu, anh mới biết được người đẹp kia là đồng nghiệp của cô dâu Lâm Vũ Đồng, tên là Chu Dĩ Mạt, mà cô bé cô ấy mang theo tên là “Chu Muội”, do 2 vợ chồng Lăng gia thuê về làm “Tiểu hoa đồng” (*)

(*): cô bé cầm váy cho cô dâu.

Thẩm Mặc không biết rằng, khi anh chú ý đến Chu Dĩ Mạt là lúc vòng quay số phận bắt đầu chuyển bánh.

Với tư cách là phù rể, thân hình Thẩm Mặc thon dài, khuôn mặt anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt đào hoa đa tình, lại khoác lên mình bộ lễ phục bảnh bao, giơ tay nhấc chân đều mang khí chất vương giả, nghiễm nhiên trở thành một vị công tử.

Mặc dù hôm nay không phải anh có chủ ý nhưng vẫn được nhiều thiếu nữ ưu ái, đem tầm mắt đặt trên người anh, nói cho cùng thì đàn ông độc thân bao giờ cũng quý báu hơn đàn ông đã lập gia đình.

tửu lượng Thẩm Mặc không tồi, thay chú rễ tiếp rất nhiều rượu xong mà bước chân vẫn rất vững vàng. Bởi vì uống quá nhiều rượu mà anh phải đi WC, lúc ra khỏi lại nhìn thấy một bé gái ăn mặc thật xinh đẹp.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt đen lúng liếng. Thẩm Mặc chợt nhớ tới cô gái nhỏ này là “Tiểu Hoa đồng” Chu muội, liền ngồi xổm xuống, hỏi 1 tiếng: “Em gái nhỏ, làm sao vậy”?

“Chú, cháu muốn tiểu.” Chu muội nhào tới ôm lấy bắp đùi anh.

Thẩm Mặc chỉ kem chút nữa là sặc nước miếng của chính mình, khì khì bật cười một tiếng, sờ sờ gương mặt trắng nõn nà của bé: “Em gái nhỏ, việc này cháu không phải là nên tìm mẹ cháu hay sao?”

“Không cần đâu, chú giúp cháu đi.” Chu tiểu muội ôm lấy bắp đùi anh nũng nịu mà ôm anh, giọng nói mềm mại làm anh không thể từ chối.Anh bị cuốn lấy không cách nào liền ôm cô bé vào WC nam.

Từ trong phòng WC đi ra, Thẩm Mặc ôm Chu tiểu muội rửa tay: “Em gái nhỏ, chú dẫn cháu đi tìm mẹ nhé.”

Không thể không nói, Thẩm Mặc giờ phút này còn muốn đến gần bắt chuyện với người mẹ xinh đẹp kia một chút. Nhưng mà Chu muội không biết chuyện như thế nào, ỷ lại dựa vào người anh như là một thói quen, vù vù vung 2 cánh tay béo mập nhỏ bé: “Chú, cháu mõi quá. Chú …ôm ôm.”

Thẩm Mặc không nhịn được cười lên thành tiếng, cúi đầu bế cô bé lên. Đây là tuổi đáng yêu nhất của trẻ nhỏ, trên người cô bé mang theo hương vị thơm ngát.

Cô bé tựa vào ngực anh lầm bầm cái gì đo mà Thẩm Mặc nghe không rõ, nhưng anh hỏi bé: “Sao lại không ngoan ngoãn đi theo mẹ cháu?”

“Bởi vì cháu thích chú mà.” Chu muội ở trong ngực anh, xấu xa mà cười hắc hắc một tiếng, trong mắt mang theo một tia cười ranh mãnh. Thẩm Mặc bế cô bé đến hội trường, Chu muội chỉ vào điểm tâm nói: “Chú, cháu đói bụng,đói bụng muốn ăn bánh ngọt…”

trong lòng Thẩm Mặc không khỏi suy nghĩ: trở lại vị trí kia cũng để tiếp rượu thôi thì không bằng ở đây tiếp đãi cô bé đáng yêu này. Vì vậy, anh đặt bé lên cái ghế dựa, lấy thật nhiều đồ ăn vào dĩa.

Trong lúcc vô tình, anh nhìn lại thấy mẹ của Chu muội- Chu Dĩ Mạt đang đứng trong đám người phía sau, chẳng qua là đang lạnh lùng nhìn anh, trong mắt ánh lên một chút chế giễu.

Thẩm Mặc không hiểu, không khỏi ngẩn ra, mình không đắc tội cô mà, anh đối với cô không có ấn tượng gì, có ý nghĩ thoáng qua bỗng chốc bị cắt ngang. Mà Chu muội lại còn quấn quýt, chốc chốc lại muốn ăn cái này, chốc chốc lại uống cái kia, ăn xong lại muốn đi WC.

Thẩm Mặc gấp đến mức sức đầu mẻ trán, nhưng mà Chu Dĩ Mạt đứng đằng xa lại không có một chút ý tứ giúp đỡ. Thẩm Mặc không khỏi nổi cáu. Đây là mẹ gì chứ? Đứa nhỏ này là con ai chứ? Nhưng mà tức giận cũng chỉ là tức giận, Chu muội mềm mại mà gọi anh một tiếng chú ơi, cơn tức giận lại dễ dàng tan biến.

Lúc đầu Thẩm Mặc vốn có chút khó chịu, nhưng càng tiếp xúc nhiều với cô bé lại ngày càng càng yêu thích bé con dễ thương này, mặc dù có chút nịnh nọt thái quá, ví như: “Chú ơi, cháu có thể gọi chú là ba không?”

Thẩm Mặc thiếu chút nữa phun hết ra ngoài, anh sờ sờ đầu bé: “Không được, chú còn chưa kết hôn, như vậy sẽ bị hiểu lầm.”

“Nhưng cháu rất muốn coi chú là ba cháu”

“Ba cháu đâu?”

“Cháu không có ba….” Chu muội cúi đầu, mím môi làm vẻ mặt muốn khóc: “Mẹ nói ba ở chỗ rất xa, không biết lúc nào mới về.”

Thẩm Mặc nghe xong cũng biết là lời nói dối trẻ nhỏ của người lớn, không khỏi đau lòng đem Chu muội ôm lên ngực mình, cúi đầu hôn mặt cô bé, thuận ý nói: “Được rồi, về sau lúc không có ai, cháu có thể len lén gọi chú là ba.”

Chu muội cười ngọt ngào, hôn một cái thật kêu: “Ba”.

Thẩm Mặc dở khóc dở cười nhéo gương mặt nhỏ nhắn của bé: “ Quỷ tinh nghịch”.

“Baba, ba tên gì vậy?” ánh mắt Chu muội lóng lánh sáng ngời nhìn anh

“Ba tên là Thẩm Mặc.” Thẩm Mặc gật đầu khẳng định.

Chu muội lầm bầm: “Vậy là sau này mình có thể gọi là Thẩm muội rồi, Chu muội thật là khó nghe.”

Thẩm Mặc không nghe rõ lắm, hỏi lại một tiếng: “Cái gì”

Chu tiểu muội bất ngờ hắc hắc cười khan một tiếng, cánh tay béo mập vù vù chỉ vào bánh pút- đing trước mặt nói: “Ba, con muốn ăn cái bánh pút-đing đó.”

“Được.” Thẩm Mặc đứng lên, đem bánh đưa đến trước mặt bé, Chu muội gần như no rồi, dựa lưng vào ghế dựa, vuốt vuốt cái bụng nhỏ, trên mặt thỏa mãn liếm môi nói: “Bụng no thật no.”

Nói xong liếc nhìn Thẩm Mặc: “Ba xoa bụng giúp con.”

Thẩm Mặc không hiểu ý gì, Chu muội nói: “Con ăn nhiều mẹ sẽ xoa xoa bụng cho con, để trợ giúp tiêu hóa đó.”

Thẩm Mặc không tự chủ được mỉm cười, cái cô gái nhỏ đáng yêu này anh không biết nói thê nào cho phải, liền ôm bé ngồi trên đùi mình, xoa tròn cái bụng tròn vo của bé, lắc đầu nói: “Con nhóc này, con cứ ăn đến cái bụng tròn vo thê này thì sẽ trở thành tiểu trư đó.”

“Con đã béo sẵn rồi, tất cả mọi người đều nói tên Chu muội rất hợp với con.”

“Không sao đâu, con còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ xinh đẹp thôi.”

“Thật vậy sao?”

“Thực sự.” Thẩm Mặc cổ vũ bé, tiếp tục nói: “Baba hồi bé cũng béo, đều bị mọi người gọi là ‘Tiểu mập mạp’, cho đến khi lớn lên, baba không ăn bậy nữa, thường xuyên tập thể dục , hiện tại baba đẹp trai không?”

“Đẹp, dáng vẻ so với mẹ còn đẹp hơn.”

Thẩm Mặc bật cười, vuốt đầu cô bé: “Ai dạy con biết nói chuyện như vậy.”

Hôn lễ gần đến lúc kết thúc, cùng tàn tiệc Chu muội nhào vào ngực Thẩm Mặc, mắt to ầng ậng nước long lanh, mặt quyến luyến không rời: “Ba, sau này con có thể tìm ba không?”

“Có thể, dĩ nhiên có thể.” Thẩm Mặc mỉm cười.

“Có thật không? Vậy ba có thể cho con số điện thoại không?” Chu muội vươn tay về phía Thẩm Mặc, giương đôi mắt nhìn anh với vẻ mặt đáng thương còn có chút khó tin.

Thẩm Mặc không do dự lấy bút ra, ghi trên tay của cô bé một dãy số: “Sau này gọi số điện thoại này tìm ba”

.

“Ai nói anh là ba của con bé chứ, lời như vậy không thể nói lung tung.”

Một bóng dáng cô gái mặc lễ phục màu đỏ bước nhanh tới đứng trước mặt hai người, ôm lấy Chu muội, lạnh lùng nhìn Thẩm Mặc, sau đó lại nhìn về phía Chu muội, nhẹ giọng nói: “Con gái, chúng ta về nhà thôi.”

Tóc quăn rủ xuống, mơn trớn gò má kiều mỵ, cô tiện tay vén vài sợi tóc ra sau gáy, ngẩng đầu lên tức tối mà liếc Thẩm Mặc một cái.

Thẩm Mặc quan sát cô gái trước mặt này, đây không phải là Chu Dĩ Mạt mẹ của Tiểu muội sao? Anh hừ một tiếng, thái độ cũng không tốt lắm.

Chu tiểu muội khéo léo gật đầu, giơ tay trái lên: “Mẹ, chú cho con số điện thoại, mẹ giúp con nhớ được không?”

“Chú ấy rất bận, sẽ không có thời gian nhận điện thoại của con đâu.” Chu Dĩ Mạt trả lời.

“Ai nói tôi không có thời gian?” Thẩm Mặc hừ một tiếng, một tay đoạt lấy điện thoại Chu Dĩ Mạt đang cầm trên tay, lưu số mình vào: “Chu tiểu thư, xin cô làm mẹ có trách nhiệm một chút, ngay cả đưa đứa nhỏ đi nhà vệ sinh cũng phiền người khác.”

“Anh…”

“Bây giờ cô coi tôi thành kẻ xấu sao? Vừa rồi không phải nhìn thấy tôi chăm sóc con bé sao, sao lại không ngăn cản? Cô làm như vậy cũng quá mâu thuẫn rồi.” Thẩm Mặc hừ lạnh một tiếng: “Người mẹ như cô sao có thể nuôi được một đứa bé đáng yêu như vậy, thật kì lạ.”

Sắc mặt Chu Dĩ Mạt thoáng qua mấy phần tức giận, lại mang theo mấy phần phức tạp, cuối cùng không nói thêm một chữ nào, kéo Chu muội rời đi, cô xoay người đi khẽ cắn môi dưới, lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, cố có ý tưởng của cô, sao anh lại chỉ trích cô? Cô chẳng qua là tạo cơ hội cho họ gặp nhau lần đầu một cách tốt đẹp mà thôi.

Đang trong lúc tức giận, cô đột nhiên nghe tiếng của tiểu muội: “Mẹ…đau.”

“A! thật xin lỗi.” Cô hoảng hốt phản ứng, lại mới phát hiện vừa rồi bóp chặt tay tiểu muội.

Thẩm Mặc nhìn theo bóng lưng họ rời đi, tầm mắt dừng lại ở dáng người nóng bỏng của Chu Dĩ Mạt, không hiểu sao…Lòng hơi rung động, nhưng lại vỗ vỗ gáy mình: “Nghĩ cái gì, tính tình cô ta quá cao ngạo.

Thẩm Mặc vừa trở về nước không lâu, bạn thân Lăng Tuần đang tận hưởng cuộc sống hai người, một mình anh cũng không biết đi chỗ nào chơi, không thể làm gì hơn là lái ôtô trở về nhà mướn.

Anh vốn là từ nước ngoài về nghỉ phép, nhưng sau khi trở về lại bận rộn, không giúp Lăng Tuần làm tài xế, thì chính là làm phù rể cho Lăng Tuần, rất vất vả.

Lúc rảnh rỗi rồi lại không biết mình nên làm gì. Kể ra thì cũng buồn cho anh, năm năm trước, anh còn có thể đi quán ăn đêm ở những địa phương lưu luyến kia, chẳng qua là kể từ lúc gặp gỡ một cô gái, anh giống như bị hạ lời nguyền, bị ‘bất lực’, cho dù đối mặt với người đẹp, nữ nhân gợi cảm, anh lại không có một chút muốn…ngắm hay xơi gì cả.

Nhớ tới việc này Thẩm Mặc lại buồn bực, anh vốn rất khỏe mạnh, rất có bản lĩnh đàn ông, là đàn ông cực kì bình thường ( là “Chuẩn men” đó =]]), bình thường đối với đàn bà gợi cảm vẫn có phản ứng bình thường, nhưng không biêt tại sao lại như thế này?

Anh thở dài một hơi không khỏi nhớ lại cái đêm năm năm về trước…

Hôm đó Thẩm Mặc vì tranh cãi vấn đề thời trang cùng cấp trên, nên tâm trạng không tốt đến quán ăn đêm, ngồi trong một góc sáng uống rượu giải sầu, anh đã có chút say, cặp mắt hoa đào khẽ híp lại, ánh lên vẻ tà mị, một tay cầm cầm ly rượu thản nhiên nhìn xung quanh chốn xa hoa trụy lạc này. Nơi này thật có năng lực dung nạp đủ loại người muôn hình muôn vẻ.

Anh đem từng ngụm rượu từ từ nuốt xuống, tầm mắt lơ đãng dừng lại trên người cô gái ngồi đối diện, bởi vì trang phục cuả cô quá mức khác biệt, trên người cô là bộ đồng phục học sinh, lại ở nơi này thì thật quá đặc biệt, đột nhiên anh thấy cô rất thú vị. Nơi này, cô gái nhỏ này sao có thể đến? Thoạt nhìn, cô không có bao tuổi. Vừa lúc đó một tên đàn ông mập xấu xí đi về phía cô gái, trên mặt hiện lên nụ cười bỉ ổi: “Em gái nhỏ sao thế? Tâm tình không vui? Có muốn anh đây an ủi một chút hay không?”

“Không cần, cảm ơn…” Cô gái nhỏ lắc đầu sợ hãi lên tiếng.

“Em gái đi một mình sao?Để anh đây chăm sóc em.” Anh ta đến gần cô, vươn đôi bàn tay heo ra sờ mặt cô.

“Không cần, tôi đang đợi bạn.” Cô gái có vẻ sợ hãi dựa lưng về phía sau.

“Vậy khi nào bạn em tới, anh đây sẽ đi.” Trong mắt tên kia hiện lên ánh nhìn xấu xa lại gần cô hơn.

Thẩm Mặc đứng ngồi không yên, trong lòng suy nghĩ: nếu cứ tiếp tục như vậy cô gái nhỏ này sẽ bị ăn hết, đứng lên đi tới nắm tay cô gái kia, mắt nhìn tên đàn ông bẩn thỉu, thẳng tắp cười lạnh một tiếng rồi nói: “Tôi tới rồi, vậy anh chừng nào thì đi?”

Thẩm Mặc đứng thẳng mà nhìn người đàn ông kia, hờ hững mím môi, gương mặt anh tuấn cùng với khí thế của anh làm gã kia híp mắt lập tức bỏ chạy.

Cô gái nhỏ quay người lại, biết ơn mà nhìn Thẩm Mặc một cái: “Cám ơn anh.”

Thẩm Mặc uống quá nhiều rượu, dường như tinh thần không còn minh mẫn mà nhìn rõ ràng dáng vẻ của cô gái nữa, lại gần một chút lại thấy màu sắc lem nhem trên gương mặt cô, không khỏi bật cười ha hả, vươn tay ra sờ sờ mặt cô cười nói: “Sao lại xấu như vậy chứ? Y như con mèo.”

“Đừng.” Cô gái nhỏ sờ sờ mặt mình, cười ngượng ngùng: “Phấn trang điểm bị tôi khóc nên lem hết rồi.”

“Tại sao khóc?” Tuy rằng lúc này trên mặt cô còn bôi lớp phấn trang điểm thật dày, nhưng không hiểu sao anh cảm thấy nghe cô gái này nói chuyện rất an tâm, giọng của cô có chút non nớt mềm mại, nghe rất thoải mái. Anh ngồi bên cạnh cô, chống tay lên nhìn tròng mắt ầng ậng nước mắt, là dáng vẻ cực kì đáng thương.

“Bởi vì thất tình.” Cô gái nhỏ nhìn anh một cái, không biết vì sao, cô đối với người đàn ông đã giúp mình giải vây này có ấn tượng rất tốt, suy nghĩ muốn nói cho anh biết tất cả uất ức, tự giễu nói: “Anh nói xem, tại sao tất cả đàn ông đều kỳ quái như vậy? Bởi vì không muốn dễ dãi mà trao thân cho anh, anh lại chia tay, chẳng lẽ cùng phụ nữ nói chuyện tình cảm đều là vì lên giường?”

“Không phải, tùy từng người” Thẩm Mặc ngả ngớn nắm lấy một chòm tóc của nàng để trong tay vuốt vuốt.

“Không ư? Vậy tại sao tôi lại quen biết tên khốn kiếp như vậy chứ? Nói gì yêu tôi thật ra chỉ là muốn chiếm đoạt thân thể tôi mà thôi, chẳng lẽ tình cảm lại kém thứ đó sao?” Càng nói càng tức, cô gái nhỏ rót một ly rượu bực tức: “Hừ! Anh ta muốn thế ư, tôi thà cho người khác tốt hơn.”

Vừa nói cô gái kia đột nhiên đứng lên, kéo tay anh ra ngoài: “Đi!”.

“Đi đâu?” Thật ra Thẩm Mặc đối với tất cả lời cô nói đều không chú ý lắng nghe.

“Đi khách sạn.” Cô gái nói một cách kiên định.

“Cái gì?” Thật ra thì giờ phút này, Thẩm Mặc chỉ thấy buồn ngủ quá, muốn gọi cho bạn thân Lăng Tuần chở anh về nhà, bây giờ lại bị cô gái này lôi kéo chạy loạn xạ, thế nhưng cô gái nhỏ rất kiên quyết kéo anh đi ra ngoài, Thẩm Mặc nghiêng ngả đi, sau lưng không biêt trời đất gì, không ngừng hỏi cô: “Cô gái nhỏ, em có biết em đang làm cái gì không vậy hả?”

“Tôi biết, tôi muốn thân mật với anh.” Cô bạo dạn nói, khôn mặt nhỏ nhắn khẽ nâng lên, mang theo vẻ kiên quyết.

Thẩm Mặc vì say rượu không lái xe được, bị cô kéo lên taxi, trên xe hai người tiếp tục tái diễn đoạn đối thoại như vậy, ngay cả bác tài xế ngồi trước nghe cũng phải xấu hổ.

Thẩm Mặc xuất thân giàu có, nhưng cũng không phải tùy tiện tán tỉnh phụ nữ, nhưng vì uống say, tay lại bị cô nắm lấy, ấm áp không tự chủ cũng có mấy phần muốn…. xơi, anh ngang nhiên tựa người vào bả vai cô. Trong xe hơi tối, hai người dựa vào quá gần, có thể cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng và hơi thở của đối phương truyền đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.