Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Chương 6: Chương 6




Beta: Xu

Lúc Chu Dĩ Mạt thay đồ xong, đang từ trong phòng đi ra thì nụ cười trên mặt Thẩm Mặc đã được thu hồi.

Anh đang ôm Chu muội, nói chuyện với nó. Anh vuốt vuốt cái trán cô bé hỏi xem có phải nó đã tốt hơn một chút rồi không, có còn chỗ nào cảm thấy không khỏe. Chu muội đều rành rọt trả lời từng việc.

“Con đã uống thuốc chưa?” Thẩm Mặc hỏi cô bé, Chu Muội sợ nhất là uống thuốc, vội đổi đề tài nhàm chán này lập tức làm nũng Thẩm Mặc: “Ba, chừng nào ba mới dẫn con đi chơi nữa?”

“Không được, bệnh vừa mới tốt lên một chút làm sao mà đi chơi được?”

Thẩm Mặc nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Nói mau, có uống thuốc chưa?”

Chu muội cúi đầu không nói lời nào.

Chu Dĩ Mạt hừ một tiếng: “Chu muội, con suýt chút nữa là hù chết mẹ rồi, qua đây uống thuốc.”

Thẩm Mặc tiếp lời: “Uống thuốc bệnh mới khỏi nhanh. Chờ con hết bệnh ba sẽ dẫn con đi chơi. Con muốn đi chỗ nào? Vườn thú ?”

“Được, con muốn đi coi con voi.” Chu muội khoa tay múa chân: “Con voi, con voi, tại sao lỗ mũi mày lại dài như vậy?”

Thẩm Mặc bị chọc cười ha ha, ngẩng đầu nhìn lên , liếc mắt thấy Chu Dĩ Mạt đang đối diện với ánh mắt anh, trên mặt có chút lúng túng không dám nhìn thẳng Thẩm Mặc.

Trong ấn tượng của Thẩm Mặc dáng vẻ của Chu Dĩ Mạt lúc nào cũng là kiêu ngạo, xa cách thế nhưng bây giờ lại lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng chỉ lập tức cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể mình căng cứng. Chết tiệt, anh tự mắng mình một tiếng, đột nhiên nghĩ mốn xông lên, hung hăng đè cô dưới thân mình, điên cuồng hôn cô, cùng cô ân ái, thật muốn… Nghĩ tới những hình ảnh mãnh liệt, nóng bỏng kia làm anh có cảm giác mình sắp không chịu nổi. Thẩm Mặc có cảm giác mình sắp mất khống chế cho nên quên mất lời định nói.

Chu Dĩ Mạt mở miệng nói: “Thẩm tiên sinh, chúng ta làm hòa, hôm nay tôi có ở nhà nên sẽ vào bếp làm một ít món ăn mời anh, hy vọng anh không từ chối.”

Thẩm Mặc suy nghĩ một lát rồi đáp được. Chu Dĩ Mạt mặc tạp dề bận rộn trong nhà bếp còn Thẩm Mặc ôm Chu muội ngồi trên ghế salon xem phim hoạt hình. Thẩm Mặc dù đang cùng Chu muội chuyên tâm xem phim hoạt hình nhưng trong lòng chỉ để ý Chu Dĩ Mạt, anh quay đầu nhìn người đẹp trong nhà bếp một chút.

Chu Dĩ Mạt khẽ cúi đầu, tóc vén lên thật cao, vài tóc xoăn xoăn rủ xuống đôi má quấn lấy đôi hoa tay ngọc trai của cô.

Tầm mắt của anh rơi vào phía sau tai có vài sợi tóc rơi lả tả của cô, còn có cả cái cổ tinh tế của cô. Anh chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Thẩm Mặc để Chu muội qua một bên nhẹ giọng nói :Con gái, ba đi giúp mẹ con.”

“Dạ.” Ánh mắt Chu muội cũng không có rời khỏi màn hình TV, gật đầu một cái.

Lúc Thẩm Mặc đi vào nhà bếp, Chu Dĩ Mạt có chút bất ngờ, Thẩm Mặc nhe răng cười một tiếng với cô: “Tôi giúp cô, hai người cùng làm sẽ nhanh hơn.”

“Được.” Chu Dĩ Mạt cảm kích cười không nghi ngờ gì. Thẩm Mặc ở bên cạnh rửa rau, xắc thức ăn, lợi dụng thời gian rảnh ngắm nghía cô.

Lần đâu tiên Thẩm Mặc nhìn thấy cô liền cảm giác được vóc người cô thật là nóng bỏng, quyến rũ mà lúc này cô tẩy trang vừa mang vẻ đẹp thành thục lại thêm mấy phần trong sáng, xem ra cô vẫn còn rất trẻ tuổi, tuyệt đối không giống phụ nữ đã sinh con chút nào. Anh càng nhìn càng thích, ánh mắt nhìn cô luyến tiếc không rời.

Lúc Chu Dĩ Mạt xoay đâu lại phát hiện Thẩm Mặc đang nhìn mình không khỏi tò mò hỏi: “Sao vậy?”

“Lại đây, trên mặt cô dính chút vết bẩn.” Thẩm Mặc tỉnh bơ đưa tay lau trên da thịt cô. Da thịt cô mềm mại lại trắng nõn, cảm giác sờ lên thật thích, bởi vì hai người dựa vào nhau khá gần nên anh còn có thể ngửi được mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô.

“Xong chưa.” Chu Dĩ Mạt thấy anh lau một hồi lâu mà vẫn chưa xong, không khỏi thấy có chút kì quái hơn nữa có chút ngượng ngùng.

“Chờ một chút, vết bẩn này hơi khó lấy xuống.” Thẩm Mặc gia tăng lực tay lau một chút nữa mới ngừng tay: “Thì ra là một nốt ruồi, hắc hắc, thật là ngại quá.”

“Hả…” Khóe môi Chu Dĩ Mạt co quắp.

Tay nghề Chu Dĩ Mạt không tệ, Thẩm Mặc được ăn rất vui vẻ, mặc dù đối với anh mà nói, thứ anh muốn ăn nhất chính là cô.

Sau khi Thẩm Mặc về đến nhà, “người anh em” vẫn còn “thức” làm cho anh suốt đêm không ngủ được. Thẩm Mặc vừa tắm nước lạnh vừa cười khổ: “Này, người anh em, mày tới thật là trễ.”

Vốn Thẩm Mặc định nửa tháng sau sẽ ra nước ngoài nhưng mà bây giờ anh đột nhiên anh muốn ở lại.

Thẩm Mặc ở nhà làm việc ba ngày chỉ cảm thấy cảm hứng như suối tuôn, vừa vẽ bản thiết kế vừa nghĩ tới thân thể uyển chuyển của cô, trong lòng càng rung động kịch liệt.

Ba ngày sau, anh dẫn Chu muội đi chơi vườn thú. Anh định dẫn Chu Dĩ Mạt theo, nhưng mà cô lấy lý do công việc nên từ chối, làm cho Thẩm Mặc có chút tiếc nuối.

Đến vườn thú, Thẩm Mặc dẫn theo Chu muội đi xem sư tử, voi, cọp làm cho cô bé vui vui vẻ vẻ. Thẩm Mặc ở bên cạnh hỏi thăm: “Con gái, mẹ con thích cái gì nhất?”

“Tiền.” Chu muội nhanh nhẹn trả lời.

“Hả?” Thẩm Mặc tưởng mình nghe lầm.

“Mẹ thích nhất là tiền. Mẹ cố gắng làm việc như vậy là để kiếm thật nhiều tiền. Chờ khi có đủ tiền là có thể mua căn nhà lớn, ăn thật nhiều món ăn ngon, mẹ cũng có thể dành nhiều thời gian cho con.”

Nghe xong Thẩm Mặc như phát hiện ra cái gì, nụ cười bên môi ngày càng nở rộ.

Ngày hôm sau, khi Chu Dĩ Mạt tan việc bất ngờ nhìn thấy xe Thẩm Mặc đang đậu trước cửa, anh đang vẫy tay về phía cô chào hỏi, nụ cười trên môi vẫn đẹp đẽ như cũ. Trong thời gian này Chu Dĩ Mạt cũng không còn bài xích anh nữa nên cũng lên tiếng chào hỏi lại.

“Này!” Thẩm Mặc tươi cười không biết từ đâu lôi ra một bó hoa nhét vào trong ngực cô: “Thích không?”

“Hả….” Chu Dĩ Mạt trừng lớn hai mắt, ngượng ngùng nhận lấy nhưng trên mặt mang theo một chút bối rối: “Tại sao lại đem tặng tôi?”

Thẩm Mặc nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một cái, không khỏi bật cười khì khì một tiếng. Từ lần trước nhìn cô mặc lễ phục gợi cảm, về sau mỗi lần gặp đều nhìn thấy quần áo của cô toàn kiểu dáng bảo thủ.

Lúc này cô mặc một bộ com lê đen mang cảm giác rất đứng đắn, nghiêm túc nhưng dù vậy ánh mắt của anh cũng có thể xuyên thấu cô, nhìn ra được vẻ hấp dẫn của cô.

Thẩm Mặc nở một nụ cười câu hồn với cô: “Lên xe thôi.”

Chu Dĩ Mạt không biết làm sao cũng không suy nghĩ nhiều chỉ cảm thấy anh không có ác ý nên lên xe của anh, thỉnh thoảng ra ngoài hóng gió một chút cũng tốt.

Thẩm Mặc giúp cô thắt dây an toàn rồi mới lái xe lên đường. “Tôi đã đưa Chu muội về nhà rồi.”

“Cám ơn anh, nếu không có anh chắc Chu muội phải đợi lâu nữa rồi.”

“Ừ, tôi muốn cùng em làm một cuộc giao dịch.” Thẩm Mặc không muốn nói nhiều lời khách sáo, anh cười cười: “Mạt Mạt, tôi muốn làm bạn với em.”

“Hả…bây giờ chúng ta không phải là bạn sao?” Chu Dĩ Mạt thấy anh xưng hô quá thân mật nhưng mà vẫn phản ứng rất nhanh.

“Tôi nói đây không phải là quan hệ bạn bè đơn thuần.” Thẩm Mặc dẩu dẩu môi: “Tôi sẽ cho em một khoản tiền, một khoản tiền cả đời ăn không hết.”

Trên mặt Chu Dĩ Mạt lập tức tràn ngập vẻ u ám, cô liếc anh một cái: “Dừng xe.”

“Mạt Mạt, tôi chỉ muốn…”

Thẩm Mặc chưa nói hết lời thì Chu muội đã giằng lấy tay lái làm cho sợ hết hồn nhanh chóng tấp xe vào lề đường, nghe Chu Dĩ Mạt nói: “Thẩm tiên sinh, tôi không có đánh anh bởi vì anh đã đối xử rất tốt với Chu muội, chẳng qua là không nghĩ tới con người anh lại như vậy, cứ coi như tôi bị mù đi.”

“Mạt Mạt….” Thẩm Mặc ra dấu cho cô dừng lại, anh có lời muốn nói.

Chu Dĩ Mạt cảm thấy rất thất vọng, người đàn ông đầu tiên của cô là anh mà anh lại có thể tùy tiện cùng các cô gái khác lên giường, hơn nữa còn muốn dùng tiền cưỡng ép cô. Mặc dù cô nghèo tiền bạc nhưng cô không nghèo lòng tự trọng.

Cô mở cửa xe, nhìn Thẩm Mặc, gằn từng chữ: “ Đừng tưởng dùng đồng tiền dơ bẩn của anh thì có thể khiến phụ nữ quỳ rạp dưới chân anh, trong mắt tôi, anh không là cái quái gì hết, anh chẳng qua chỉ là một tên đàn ông thối tha.”

Thẩm Mặc nghe cô mắng chửi mà mắt nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi chỉ thấy trong lòng nhộn nhạo. Anh nghe không rõ cô nói cái gì anh chỉ biết anh muốn cô, như con sói đói mà muốn vồ lấy cô, bất kể mọi thứ mà muốn cô. Anh muốn cô tới tỉ mỉ an ủi cái nơi đang căng cứng kia. Hiện nay thứ anh phải làm nhất chính là tạo được ấn tượng tốt với cô, nếu không về sau sẽ rất khó gặp mặt được chân mệnh thiên nữ này.

Anh mở cửa xe đuổi theo, bắt được tay Chu Dĩ Mạt, bày ra bộ dạng thâm tình chân thành nói: “Mạt Mạt, em hãy nghe anh nói.”

“Giữa chúng ta không có gì để nói.” Chu Dĩ Mạt lười dùng cái giọng điệu bình thường mà nói chuyện với tên đàn ông thối tha này. Cô vốn tưởng rằng anh là người đàng hoàng nhưng bây giờ chỉ nghĩ tới những lời anh nói là cô đã muốn lăng trì anh một ngàn lần. Cô chỉ biết người đàn ông này không phải đồ tốt, cô chỉ biết anh cho là cô vì tiền mà có thể bán thân thể mình. Mấy năm qua cũng có rất nhiều đàn ông đề cập tới yêu cầu này với cô. Nếu như cô đồng ý, cô đâu cần trải qua cuộc sống như hôm nay, nhưng khi cô cự tuyệt bọn họ một chút hận ý cũng không có, bởi vì bọn họ không là gì với cô cả.

Thế nhưng người đàn ông này, dù cho anh chỉ là người qua đường bình thường thì anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, là người cho cô cả đêm hạnh phúc!

Thẩm Mặc luyện Judo, sức lực rất khỏe, anh đem cô ôm thật chặt vào ngực dùng cổ mình cọ cọ cô: “Mạt Mạt, em nghe anh nói đi. Em hiểu lầm ý anh rồi, ý của anh là từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã rất thích em. Anh có cảm giác giống như đã từng quen biết em, giống như em đã xuất hiện trong mộng của anh cả ngàn lần.”

Chu Dĩ Mạt nghe xong những lời này không khỏi ngẩn người, chẳng lẽ anh nhận ra cô sao?

“Mục đích anh tiếp cận Chu muội thật ra cũng không đơn thuần bởi vì chủ yếu là là để đến gần em. Anh muốn Chu muội tiếp nhận anh trước sau đó em sẽ chấp nhận anh, anh mới thắng lợi được.”

“Nhưng là….”

“Làm bạn gái anh đi, anh sẽ thương yêu Chu muội thật tốt.” Anh thấy Chu Dĩ Mạt há to miệng, một bộ dạng không thể tin lại muốn nói tiếp, vuốt vuốt đầu cô cưng chiều nói: “Nghe lời.”

Anh chân thành nở một nụ cười trước mặt cô. Anh biết nụ cười có bao nhiêu mê người, anh thấy trên mặt cô xuất hiện hai rạng mây đỏ ửng thì liền biết mình đã thành công một nửa. Chu Dĩ Mạt nện đôi giày cao gót đi thật nhanh, mới vừa rồi, suýt chút nữa cô đã rơi vào đôi mắt sâu thẳm nhu tình của anh, lòng của cô thở ra hơi phù phù, cô thậm chí còn tưởng là anh đã biết mình là nữ chính đêm đó.

Thẩm Mặc từ từ lộ ra nụ cười xấu xa đuổi theo: “Mạt Mạt, em đừng đi vội, anh nói cho em nghe một bí mật có được không?”

“Tôi không muốn nghe.”

“Không được, nếu em không nghe anh sẽ tiếc nuối cả đời.”

Thấy anh nói chuyện đáng thương Chu Dĩ Mạt ngừng lại: “Vậy anh nói đi.”

“Mạt Mạt, Anh đối với em là nhật kiến chung tình.”

Chu Dĩ Mạt ngượng ngùng xoay mặt nhưng trong lòng không khỏi buồn bực, anh ưu tú như vậy mà lại thiếu phụ nữ sao? Cô tò mò hỏi: “Tại sao anh không có bạn gái?”

Thẩm Mặc có chút lúng túng không dám nói ra khỏi miệng: “Bởi vì, bởi vì anh đối với những cô gái khác đều không có hứng thú, cho nên…”

Không thể không nói, Chu Dĩ Mạt vẫn cảm thấy có chút ngọt ngào, đây chính là thỏa mãn lòng hư vinh của cô thật lớn nha. Chỉ là dù thế nào đi nữa cô cũng không phải phụ nữ tùy tiện, cũng không phải chỉ có mỗi người đàn ông này theo đuổi cô sao? Cô đáp ứng nhưng ngoài mặt lại nói cứng: “Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy anh có ý đồ khác với tôi.”

“Anh, anh cũng không phải cóý đó, chỉ là rất thích em. Càng biết rõ con người em lại càng thêm thích em. Em có thể cho anh một cơ hội được không, nếu như anh có chỗ nào không tốt, anh sẽ sửa đổi.” Thẩm Mặc thật bội phục tài năng diễn xuất của mình, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì đều phải thu phục được Chu Dĩ Mạt, cho dù là diễn kịch con bò cười, anh cũng sẽ chấp nhận, bởi vì anh thật sự rất muốn cô.

Chu Dĩ Mạt không thể không nói rằng bản thân cô đối với anh cũng có ấn tượng rất tốt đặc biệt là khi anh chăm sóc Chu muội thật chu đáo. Nhưng cô không thể cứ như vậy mà đáp ứng, cô cũng không hiểu rõ anh lắm, hơn nữa cô dù đã là mẹ nhưng tính tình cũng chỉ là một cô gái mới lớn, cô cũng rất căng thẳng.

Thẩm Mặc đối với phụ nữ là một cao thủ, vẻ mặt cô lúc này nói lên cái gì anh cũng biết, anh sắp thành công. Thẩm Mặc dừng lại một chút: “Mạt Mạt, anh có chút nóng lòng, thôi được rồi, bây giờ anh đưa em về nhà, cho em một chút thời gian suy nghĩ thật kỹ.” Anh cảm thấy có lúc lạt mềm buộc chặt cũng là cách tốt có thể sẽ không để con thỏ nhỏ sợ quá bỏ chạy mất.

Thẩm Mặc đưa cô trở về nhà liền nở một nụ cười với cô: “Nếu như cảm thấy đã suy nghĩ kỹ rồi thì gọi điện cho anh.”

Thẩm Mặc về đến nhà, tắm xong nằm ở trên giường nhắm mắt lại liền nghĩ tới cô, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có cảm giác mình chịu không nổi. Nhớ tới ngày hôm đó lúc cô tắm xong, hình dáng cặp tuyết lê nở rộ kia, trắng trẻo mềm mại đẫy đà đến mức suýt chút nữa rớt ra khỏi chiếc váy ngủ, nghĩ đến mà Thẩm Mặc miệng đắng lưỡi khô, thật là buồn bực liền nhắn cho cô một tin nhắn: Mạt Mạt, em suy nghĩ như thế nào?

Đối phương chưa trả lời, Thẩm Mặc bắt đầu gọi điện cho cô, máy vừa thông đối phương đã lên tiếng: “Này, cuối cùng là anh muốn như thế nào?”

“Mạt Mạt, anh rất nhớ em, nghĩ đến thôi mà đã thật đau lòng, em nói cho anh biết anh phải làm như thế nào bây giờ?”

“Tôi làm sao biết?” Chu Dĩ Mạt còn muốn dùng giọng nói lạnh lùng với anh nhưng phát hiện ra lòng mình không thể nào cứng rắn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.