Tiểu Thư Cappuccino

Chương 19: Chương 19




Sao phải giấu tôi?

Giờ tôi đã không phải làm quản gia cho cá sấu nữa rồi, nhưng vẫn chưa trả chìa khóa nhà cho hắn. Căn bản là hắn chả nhắc, mà bộ não uyên bác của đâu có thừa kB mà nhớ cái chuyện vớ vẩn này. Vì thế mà tôi vẫn ra vào nhà cá sấu như đúng rồi.

“phụt!”

==”

Vừa mở cửa, một cảnh tượng cực kì huy hoàng đập vào mắt khiến tôi phải xịt máu mũi, mắt mồm há hốc, đứng chết trân ở cửa.

Cá sấu nghe có tiếng động thì quay ra, và thấy tôi đứng đó. Hắn cực kì hoảng hốt, tức giận hét lớn:

- “Ai cho cậu vào đây? Cậu cút ra ngay cho tôi!!”

Tiếng gì thế nhỉ? Hình nhưu tôi nghe có người đang hét vào mặt tôi thứ gì đó. Chả quan tâm. Trong mắt tôi giờ chỉ còn hình ảnh kì vĩ của một mĩ nam với tấm lưng to rộng, rồi đến bờ vai, khuôn ngực rắn chắc, rồi đến cơ bụng sáu múi chảy đẫm máu.

Vậy là tôi tiếp tục đứng chết trân ở đó và tiếp tục… xịt máu mũi ==”



=”=

Khoan đã.

Tôi vừa nhìn thấy gì cơ?

Sao bụng mĩ nam lại “đẫm máu”???

- “Hoài An. Hoài An! Cậu… không sao chứ? Mau, mau ngồi xuống đi. Tôi xin lỗi lần sau tôi sẽ không quát cậu nữa đâu. Ê… Ê! Cậu bình thường lại đi. Tôi không quát cậu nữa rồi mà. Ê!!!”

Mĩ nam cá sấu khoác tạm lên người cái áo sơ mi trắng, nhanh chóng đỡ tôi ngồi xuống trong khi cúc áo vẫn chưa cài. Rồi hắn lấy bông rịt vào mũi tôi cho máu ngừng chảy.

Còn tôi, vẫn đang thẫn thờ nhìn xuống bụng cá sấu, vệt máu loang đỏ cả áo sơ mi trắng.

- “Bụng cậu… làm sao thế?” – như bừng tỉnh sau cơn mê muội, tôi cuống cuồng tra hỏi cá sấu.

- “Không có gì. Là một vết rạch thôi mà.”

- “Sâu thế kia mà gọi là vết rạch à? Lại còn không có gì? Đây rõ ràng là một vết chém mà. Để tôi xem nào.”

- “Đã bảo không sao là không sao. Nhiều chuyện thế nhỉ.”

- “Tôi bảo có sao là có sao! Mau cởi áo ra!”

- “Này. Cậu có phải là con gái không đấy? Lao xồng xộc phòng riêng của một thằng con trai, rồi đụng chạm vớ vẩn, rồi còn bắt nó cởi áo. Chuyejn này có vẻ không được trong sáng lắm. Nếu để người ngoài nghe được thì sao nhỉ?”

Ách. Chết thật!

Mải săm soi vết thương mà không để ý tôi và hắn đang ở trong một không gian cực kì ám muội, với tư thế cực kì ám muội, và lời nói của tôi cũng cực kì ám muội!

Trên ghế cái giường to đùng, cá sấu bị tôi đè cả người xuống, hai chân ghì lên người cá sấu để hắn bớt động đậy, tay trái vung vẩy cản tay hắn, còn tay phải ra sức vạch tấm áo sơ mi ra. Cá sấu thì hình như bị đầu gối của tôi đè đúng sườn nên bị nhột, sức phản kháng trở nên yếu ớt.

Trông tôi cực giống giống một nữ dâm tặc đang dở hành vi đồi với con trai nhà lành

+_+

Thế đấy. Tôi lại đành phải cun cút cụp đuôi đi ra ngoài, ngượng chín mặt.

XẤU HỔ QUÁ ĐI!!! :( (((((((

Tôi hận không thể nhảy sông Hoàng Hà để rử nỗi nhục này. Hình tượng trong trắng của tôi nay còn đâu?

Cũng may một nỗi là sông Hoàng Hà ở xa quá, nếu không đã bị tôi nhảy xuống rồi.

- “Đến đây có việc gì?”

Mải khóc khóc thương cho kiếp hồng nhan của mình (trong tưởng tượng ==”), cá sấu đã ra ngoài từ lúc nào. Hắn đã băng vết thương lại và mặc quần áo chỉnh tề.

Hic. Mặc áo rồi à? Biết thế lúc nãy tôi không cãi nhau, tranh thủ ngắm cho đỡ phí T_T

Mà cũng lạ nhá. Cá sấu có biết võ vẽ hay là thể dục thể hình gì đâu mà body lại “đô” thế nhỉ?

À. Hôm qua cá sấu có nói là hắn đai đen cái gì gì đó thì phải. Hình như là thật. Chứ không thì làm sao chân tay rắn như đá thế được. Đánh hắn chỉ hại mình đau tay chứ hắn thì được thể nhăn nhăn nhở nhở.

- “Tôi hỏi cậu đến đây có việc gì?” Nghe thấy không?!!”

- “À… tôi mua đò ăn đến cho cậu… tẩm bổ.”

- “Hả?” – *mặt ngu*

- “Đừng có hiểu lầm. Là tôi tốt bụng mua cho cả cậu, Việt Anh, và Huy nữa. Chứ chẳng phải mình cậu đâu.”

Hơ. Hình như hắn vừa cười thì phải ==”

- “Thế đồ “tẩm bổ” đâu?”

- “Đồ ăn… Ở? Đâu rồi? Đồ ăn đâu?”

- “Sao hỏi tôi? Cậu mang đến cơ mà.”

- “Tôi à? Ừ đúng rồi tôi… Oái! Hình như lúc nãy ở nhà Huy vội về quá, quên luôn túi đồ ăn ở đấy rồi :( (“

- “Ặc! Cái đồ não phẳng này. Cậu mau đi lấy về cho tôi!”

- “Bây giờ á? Thôi tha cho tôi đi mệt lắm rồi. Thật đấy!”

- “Tôi không cần biết. Cái đấy mua cho tôi cơ mà. Lấy nhanh!”

- “… Hứ! Đã thế không lấy nữa. Bực mình! Hôm qua cậu chẳng xây xát tí gì, đáng lẽ không được “bồi dưỡng” đâu. Thế lại còn đòi hỏi. Cho nhìn luôn!”

- “… Cậu… không nhìn thấy bụng tôi thế nào hả?”

- “Á?… Bụng cậu…”

Chẳng lẽ vết thương ở bụng cá sấu là do hôm quá?

- “Lúc vặn tay tên đó ra sau, tôi bị rạch một nhát vào bụng. Đã thế khi về lại còn bị cậu đấm đúng chỗ đau. Cậu tính thế nào đây?”

- “Ơ. Lúc đấy cũng tại cậu…” – aissss, mới nghĩ đến thôi mặt tôi đã nóng ran lên rồi – “Thế, sao hôm qua không thấy bụng cậu chảy máu?”

- “Thì lúc bị chém tôi không mặc áo khoác mà. Ngay sau đó tôi khoác áo cài vào luôn nên không nhìn thấy.”

Oh God! Lại một siêu nhân nữa. Lúc nãy, tôi đã nhìn thấy, vết thương khá sâu. Thế mà cậu ta chịu đựng được từ lúc đó đến khi về nhà à?

- “Thế sao cậu không để cho ai biết? Cũng chẳng đi bệnh viện luôn lại còn bảo hai người kia về trước, một mình đưa tôi về nhà. Cậu điên rồi hả? Nhỡ cậu mất máu lăn ra giữa đường thì sao? Cậu chán sống hả???”

Cái đồ ngu si đần này. Thế mà lúc nào cũng kêu tôi não phẳng. Não hắn còn phẳng hơn não tôi nhé!

- “… Tại tôi… tại lúc đó tôi không muốn ăn đồ tẩm bổ của cậu. Nhưng mà bây giờ tôi lại muốn rồi! ==”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.