“Cô ấy là bạn gái tôi!”
Sau ngày hôm đó, sáng nào mở cổng tôi cũng nhìn thấy bốn cái mặt của bốn người mà bạn cũng biết là ai rồi đấy. Bọn họ nói sợ tôi lại gặp chuyện gì trên đường nên đến “rước” tôi đi học.
Chẳng là cái hôm bị đán xong, tôi ức chế quá, gọi điện kể lể với Duy. Chỉ “lỡ mồm” có tí thôi mà Duy nổi đùng nổi đóa lên, còn định tìm mấy người đánh tôi để xử lí cơ. Duy lúc nào cũng thế, từ bé đã thế rồi, lúc nào cũng bảo vệ tôi. Nhưng mà tôi chẳng dám nói người hại tôi là ai, vì không biết sau đó Duy sẽ làm gì họ đâu. Vâng thế là tôi chính thức có thêm cái đuôi nữa hộ tống đến trường các ngày trong tuần, cả học chính lẫn phụ đạo.
Ngày đầu tiên, cả bốn người cùng đi xe hơi đến đón tôi. Ầy, tôi sốc suýt ngất ra đấy cơ. Tôi biết cả bốn người đều là “siêu nhân” rồi nhưng nhìn cảnh tượng đó tôi vẫn không khỏi xúc động. Bốn siêu xe đỗ xịch thẳng hàng trước cổng ngõ nhà tôi: Cá sấu với Lamborghini Veneno đỏ chóe, hoàng tử với Ferrari Four trắng kinh điển, đầu vàng nổi bật không kém cạnh cá sấu với Bugatti Veyron vàng, và Duy, bất di bất dịch với màu đen Rolls Royce.
Thực sự tôi không biết ngồi xe nào. Tôi ghét phải lựa chọn. Đắn đo một lúc, tôi quyết định lên xe… đạp ==” Vậy là tôi lóc cóc đạp xe tới trường, theo sau là bốn siêu xe của bốn mĩ nam siêu siêu hot. Điều này khiến tôi khá nổi bật. Sau đó Duy về, tôi cùng ba mĩ nam còn lại vào trường vào trường. Hàng ngàn cái nhìn soi mói găm thẳng lên người tôi, mặc dù ca sáng chỉ có mấy trăm học sinh. Chẳng sao, từ hồi chơi với mấy đứa này, tôi đã quen với việc bị soi mói rồi.
Đấy là hôm đầu, rất hoành tráng, rất rực rỡ. Sáng hôm sau, mở cửa ra vẫn là bốn gương mặt đấy, nhưng họ xuất hiện với bốn siêu xe mới: siêu xe hai bánh dộng cơ đạp, người ta gọi tắt là “xe đạp”! Tập đoàn năm cái xe đạp cứ hiên ngang rong ruổi ngoài phố, mặc cho bao người sái hàm, rụng mắt khi há hốc nhìn chúng tôi. Tại sao à? Thì tôi đã nói rồi đấy, họ là những mĩ nam siêu siêu hot không chỉ trong trường mà còn cả ở ngoài trường, nổi tiếng bởi nhan sắc và gia thế, thế mà hôm nay lại lóc cóc đạp xe đi học, thiên hạ ngạc nhiên là phải rồi. Đường đường là những thiếu gia của tập đoàn kinh doanh nội thất quốc tế, tập đoàn kinh doanh thời trang, tập đoàn quản lí dịch vụ giải trí và tập đoàn kinh doanh khách sạn, khu nghỉ dưỡng, toàn là những tập đoàn đình đám ở Việt Nam, thế mà lại đi học bằng xe đạp thì rất là mất hình tượng. Đấy là cái Trang nói thế, chứ tôi thấy có sao đâu. Ba tôi kinh doanh bất động sản, cũng đi Mercedes, BMW, nhưng tôi vẫn đạp xe tới trường đấy thôi. Chẳng có gì là mất hình tượng ở đây cả, chỉ có những ai thích phô trương khoe mẽ mới suốt ngày để xe đưa xe đón cho dù nhà cách trường có một cái ngõ ==”
Lúc đầu, tôi cũng khá thích điều này, vì có cảm giác… oai oai. Chứ lại chẳng oai khi bạn được đi học cùng bốn hot boy bằng xe đạp. Nhưng giờ thì hết rồi. Tôi nhận thấy: nổi tiếng chẳng làm được cái gì cho đời (tôi) cả.
Ngay hôm nay đây, ngay bây giờ đây, tôi phải ngồi trong phòng y tế cũng vì cái nổi tiếng đến nổi bật từ việc đi học chung với hot boy. Chẳng là sang nay, như mọi ngày, tôi cùng cá sấu, hoàng tử, milu, Duy đạp xe đến trường. Cơ mà đến cổng trường, để xe rồi, tôi lại nhìn thấy Diệp và bảo các hot boy lên lớp trước đi, tôi muốn rủ Diệp đi ăn sáng. Lúc đầu bọn họ cứ nằng nặc đòi theo nhưng tôi chỉ lườm xéo một cái là cả ba bơi hết lên lớp. Oai chưa ^o^ Tôi “tách đàn”, chạy ra phía Diệp:
- “Diệp! ^^”
- “An, cậu khỏe hẳn rồi à?”
- “Ừ. Tớ là siêu nhân mà. Cậu ăn sáng chưa? Đi ăn với tớ đi.”
- “Ok.”
Chúng tôi ra ngoài cổng trường, gọi hai bát nui xào bò. Tôi cực thích cái vị ngọt ngọt dai dai của nui. Không biết thiên tài nào đã sáng tác ra món ăn này, hâm mộ quá đi >v
Rồi tôi với tay lấy lọ tương cà chua, bạn nữ ngồi đối diện giúp tôi lấy. Hình như là cố tình, cái bạn đó đưa kiểu gì mà tuột tay làm rơi lọ tương cà vào người tôi, bung cả nắp, tương cà chua dính hết lên áo trắng.
- “Ô, áo bạn bẩn hết rồi, xin lỗi nha, tại cái nắp lỏng quá. Haizz, chẳng hiểu ai vặn nắp ngu thế.”
*bác bán hàng lườm xéo*
- “Thôi để tớ lau giúp cậu.” - Diệp lấy một tờ giấy ăn lau tương cà chua rớt trên áo tôi. Cơ mà Diệp chẳng biết lau gì cả, cứ xoa xoa làm vết bẩn càng loang rộng ra, trông kinh quá!
- “Cái con này mày bất cẩn quá. Bạn đây là bạn cực thân của người nổi tiếng, mày làm thế là mang tội vào thân rồi.”
Vâng câu nói sực mùi xiên xỏ từ cái miệng xinh xắn của một cô bạn khác có mái tóc đỏ nâu, tôi tức đến đỏ mặt. Bực mình, không ăn nữa. Tôi đứng lên để vào trường. Tự dưng cái đứa làm đổ tương cà lên người tôi ngã uỵch một cái, theo hiệu ứng domino làm cho bạn của nó là tóc đỏ nâu cũng nghiêng người, rồi xô vào người tôi một cái rất mạnh. Tôi loạng choạng ngã người sang bên phải, nơi có chảo dầu đang chiên nem chua tí tách. Cũng may tôi kịp nhìn thấy, cố nhoài người né sang một bên nên chỉ có tay trái bị chạm vào thành chảo, rát muốn chết. Đã thế tóc đỏ nâu còn “lỡ” đánh rơi lọ hạt tiêu xuống đầu tôi, vừa đau vừa ngứa. Không ổn rồi, nếu tôi còn khong mau đứng dậy thì không biết bọn nó sẽ còn làm gì tôi nữa.
- “AN!! ... CHÚNG MÀY LÀM GÌ BẠN TAO ĐẤY? MUỐN CHẾT HẢ?”
Và tôi thấy Hà Anh. Giờ này nó mới đi học, đến cổng trường thì nhìn thấy tôi như vậy, vô cùng tức giận. Nó lao đến như con sư tử xổng chuồng, đẩy dúi cả hai đứa vừa chơi tôi ngã ngã ngửa ra đất, rồi cúi xuống đỡ tôi dậy. Ay da, chân tôi bị sái thì phải, đau quá.
- “Còn cả cậu nữa! Thấy An bị bắt nạt mà cứ đứng đấy nhìn, chẳng làm gì, cũng chẳng gọi ai. Cậu thích An bị làm sao lắm à?”
- “Tớ… tớ…”
- “Thôi đi Hà Anh, Diệp hiền quá, làm gì được hai đưa kia.”
Trong lúc đó thì hai đứa bị đẩy ngã đã đứng đậy, mỗi đứa tay cầm lọ tương ớt nhào đến Hà Anh. Nhưng mà con này thân thủ phi phàm đã né được, còn tặng ỗi đứa một bắt nui vào mặt, đấy là hai bát nui của tôi và Diệp ăn dở lúc nãy.
- “Muộn rồi. Tạm tha cho chúng mày. Nhưng tao không chắc “một số người” sẽ tha cho chúng mày đâu. Đi thôi.”
Hà Anh buông lời cảnh cáo hai đứa kia, lườm xéo Diệp một cái rồi quay người đỡ tôi vào trường. Diệp bị Hà Anh dọa, không dám đi theo chúng tôi vào trường. Tội nghiệp.
Trong phòng y tế chật ních người: Hà Anh, Quỳnh, Linh, Trang, Thu, cá sấu, hoàng tử, milu, một số người lớp tôi, và cả đống quà, đồ ăn, thuốc. Trước cửa phòng y tế còn kinh hoàng hơn với bao nhiêu là nữ sinh cứ nhấp nha nhấp nhổm nhìn vào trong. Một số người còn sun soe nịnh bợ, hỏi han tôi, mặc dù tôi chẳng biết họ là ai ==” Chỉ là một học sinh bị tai nạn học đường bình thường thôi mà, có cần thiết phải làm lớn chuyện lên thế không?
Biết thế lúc đầu tôi để cá sấu, hoàng tử và milu đi cùng. Để bây giờ không thảm thê như thế này. Mấy vết bầm từ hôm bị hội đồng còn chưa khỏi hẳn, giờ lại bị bỏng với sái chân, trên người thì đầy sặc mùi hạt tiêu với tương cà chua. Đã thế còn phải nghe cá sấu, milu với hoàng tử trách móc, cái tội không nghe lời họ, không để họ đi cùng. Và còn phải nghe cái giọng the thé của Bảo Linh chửi bới hai đứa bắt nạt tôi sau khi nghe Hà Anh kể chuyện. Thu và Trang thì nhìn tôi với ánh mắt thương cảm, như kiểu sắp tiễn người ra đi ấy _ Có mỗi Quỳnh là im thin thít, chỉ ngồi suy nghĩ thứ gì đó, trông rất trầm tư, đậm chất conan!