Tiểu Thư Cappuccino

Chương 42: Chương 42




Tứ thiên tranh hùng

Từ sau cuộc thi Super Miss City, sáu người chúng tôi nổi như cồn và được cả trường tôn vinh vì đem lại vinh quang cho nhà trường với bốn giải hoa hậu và hai giải á hậu. Mọi người tôn sùng và gọi chúng tôi là “Lục công chúa”, thậm chí chúng tôi còn có cả fanpage nữa cơ. Ngay hôm sau đến trường, tôi ngỡ ngàng khi bắt gặp mấy trăm bản sao của Hoài An, Minh Thu, Thu Quỳnh, Bảo Linh, Hà Anh và Thu Trang xuất hiện khắp nơi trên sân trường ==” Đại loại là gặp mấy chục “Bảo Linh” đi giày sneakers đè lên gót như dép lê và áo len dài đến đầu gối, mấy chục “Minh Thu” quàng khăn voan dài ngây ngô trên sân trường, mấy chục “Thu Quỳnh” đeo mp3 mở cỡ to nhất rồi cài tai nghe lên cổ áo chứ không đeo vào lỗ tai, mấy chục “Thu Trang” duyên dáng với cả cây hồng trên người, mấy chục “Hà Anh” với kiểu băng đô hình xích chó, nhẫn khủng bố và khuyên tai hình máy bay tung tẩy đi lại, và mấy chục “Hoài An” với cái thắt lưng treo nặng móc chìa khóa đủ các loại hình mà không có cái khóa nào. Chúng tôi trở thành thần tượng để mọi người ngưỡng mộ và làm theo. Hầy, cảm giác được làm người nổi tiếng vui thật ^^

Còn nhóm người đã bắt cóc tôi hôm đó, cá sấu đã điều tra ra người đứng sau vụ này là một thí sinh tham gia thi hạng mục văn học của trường khác. Tôi chỉ thắc mấc là tôi ngu gần nhất hội đấy, tại sao lại bắt tôi chứ không phải mấy người giỏi giang xinh đẹp khác? Thật khó hiểu.

Đấy, nhắc đến cá sấu lại đau đầu. Hắn và Duy suốt ngày chành chọe nhau, không để tôi yên ổn được phút nào. Hôm nay lại tiếp tục hành tôi ra Moon cafe để làm gì không biết. Mệt thế.

- “Mấy người cho tôi yên ổn làm việc được không? ==”

Tứ đại mĩ nam cùng ngũ đại công chúa (thêm cả tôi là lục) dã tề tựu đông đủ ở Moon cafe, mà cứ mỗi lần họ đổ bộ chỗ này là số cốc chén tôi phải rửa nhiều gấp đôi mọi ngày.

Như mọi khi, tôi uống cappuccino, cá sấu chọn mocha, Huy là Americano, Latte của Duy và Pepsi kem của đầu vàng. Còn năm công chúa kia mỗi hôm gọi một món.

- “Hoàng Minh, cậu giải thích rõ về sợi dây chuyền của cậu đi. Cậu đã đánh một cái giống của chúng tôi đúng không?”

- “Haizz, hỏi nhiều thế nhỉ? Câu này cậu hỏi đến cả tỉ lần rồi đấy, không chán à? Đã bảo là tôi không biết rồi mà, từ bé tôi đã đeo sợi dây này rồi. Như vậy là ba chúng ta có duyên từ bé chứ không chỉ riêng cậu với con rùa kia đâu.”

- “Ê Sấu, cho tôi mượn cái dây của cậu, cả Duy nữa.”

Tôi cầm ba sợi dây giống y hệt nhau trên tay. Chúng giống nhau đến từng cái mắt dây. Tôi đã đếm số mắt dây của cả ba sợi, là bằng nhau. Ngay cả đến cái quai tách cà phê cũng bằng nhau luôn, không có điểm gì khác biệt. A, chờ đã, có cái này khác.

- “Mọi người nhìn này! Mặt sau của ba mặt dây chuyền có khắc chứ, là những chữ cái khác nhau.”

- “Ờ đúng rồi, sợi của An có chữ H, sợi của Duy có chữ M, còn sợi của Minh có chữ N, những chữ cái này có ý nghĩa gì nhỉ?”

- “Ừ, An là chữ A mà. Hay là Hoài An, lấy chữ H ở chữ Hoài?”

- “Vậy thì của Duy phải là chữ N chứ, Nhật Duy mà. Còn của Minh phải là chữ H.”

- “Cái này từ đầu chưa phải là của chúng tôi, mà là của các mẹ. Đúng rồi, chữ H của An tức là Hoài, mẹ của Hoài An, còn chữ M của tôi là Mai, mẹ tôi. Vậy của Hoàng Minh...”

- “Mẹ tôi tên Thủy mà.”

- “Ủa, thế thì không phải rồi.”

- “Chờ đã, Minh, mẹ ruột của cậu tên Nguyệt mà!”

- “Hà Anh, sao mày biết?”

- “Ờ đúng đấy, mẹ nó sao mày biết?”

- “Hai người có gì mờ ám hả?”

- “Trời ơi mờ ám cái gì chứ. Tao là chị họ của Hoàng Minh.”

- “Hả?”

- “Trời, hai người là chị em mà sao bọn này không biết?”

- “Thì bọn tao cũng mới biết thôi”

- “Mới biết là thế nào? Sao hai người lại có quan hệ chị em thế?”

- “Thì tao là con của anh của bố của Hoàng Minh. À không, giờ phải gọi là Vương Minh chứ nhỉ?”

- “Tôi không phải họ Vương, đừng có gọi tôi là Vương Minh.”

- “Hai người nói gì bọn tôi chẳng hiểu.”

- “Không hiểu thì thôi.”

Đúng rồi, Hà Anh cũng họ Vương mà. Hóa ra Hà Anh là chị của Minh, thảo nào tính cách họ giống nhau thế, đều tinh ranh, quái vật và hiếu chiến như nhau. Thế mà đã có lúc tôi thấy họ đẹp đôi cơ đấy ==” Tất cả lũ kia đều không hiểu, chỉ có Minh, Hà Anh, và tôi biết chuyện...

- “Vậy nói chung là mẹ ruột của Hoàng Minh có liên quan đến hai người mẹ của Duy và An đúng không?”

- “Chính xác, cơ mà liên quan ở điểm nào thì chịu.”

*****

Nữ sát thủ Vũ Hoài An đang đứng trên đỉnh cao của bạo lực, cầm trên tay khẩu súng dài bắn người không chớp mũi súng lạnh lùng của tôi.

- “Này, mày chết rồi cơ mà, sao lại mở mắt?”

- “Mở mắt để xem khi nào mày hết đạn.”

- “Oái oái, dừng lại, sao mày bắn tao tàn bạo vậy?”

- “Ha ha, trông Hoài An như con tắc kè ý nhỉ? Trên người toàn màu xanh xanh đỏ đỏ.”

- “Ya, chết đi, bọn ta phản công đây!

Vậy là sát thủ Hoài An hi sinh anh dũng bên khẩu súng sơn. Chán thật, tôi bị bắn nhiều quá, màu chắn hết lớp kính bảo vệ, chẳng nhìn thấy tên nào để bắn. Cơ mà công nhận trò này vui quá, vui hơn trò bắn súng nước nhiều. Đầu vàng sướng thật đấy, bố làm chủ tịch cả một tập đoàn giải trí, chẳng bao giờ mất tiền để chơi trò chơi. Hôm nay bọn tôi đi cùng đầu vàng nên cũng được miễn vé luôn. Vì hôm nay tôi được về sớm nên cả lũ rủ nhau đi bắn súng sơn. Dạo này chị Hà hay dọn quán sớm nên tôi cũng được nghỉ sớm theo, chắc dạo này chị bận nhiều việc lắm đây.

Cơ mà buồn cười nhỉ? Nãy giờ tôi toàn bắn nhau với ngũ công chúa, còn tứ đại mĩ nam cứ nhảy ra một góc bắn nhau, không thèm bắn với bọn tôi. Hứ, dám kì thị con gái hả? Nhìn bọn tôi điệu đà thế này thôi, chứ bắn cũng ác lắm đấy.

Nhưng vẫn phải công nhận một điều, nhìn bọn con trai bắn nhau trông khác hẳn. Bốn người họ bắn nhau cứ như kẻ thù thật vậy, xem sướng mắt cực, y như phim hành động.

- “Bỏ cuộc đi.”

- “Không bỏ thì sao?”

- “Đừng có suốt ngày lôi cái mác thanh mai trúc mã vào đây.”

- “Ờ đúng đấy, thanh mai trúc mã thì sao? An cũng thích chơi với tôi lắm mà.”

- “Cuối cùng cậu cũng thể hiện ra rồi. Thế còn cậu, Huy, còn không chịu thừa nhận?”

- “Tại sao tôi phải thừa nhận? Lần ở phòng y tế tôi cũng nhận An là bạn gái mà. Vậy còn gì để thừa nhận nữa à?”

- “Tốt, vậy bắt đầu từ bây giờ, chúng ta cạnh tranh công bằng!”

- “Các cậu tốt hơn là nên cố gắng hết mình, vì tôi không biết nhường là cái gì đâu.”

- “Hoàng Minh, hình như cậu hơi tự tin quá thì phải.”

Ơ hơ hơ, nói gì chẳng hiểu. Đã bảo não tôi nó phẳng lắm mà, nói thì nói cho rõ ràng người ta mới hiểu được chứ. Thôi lại ra bắn nhau với năm con vịt kia vậy, chứ bắn với bốn người này thể nào cũng thua.

*****

[Lớp 10A15]

Hôm nay lớp tôi khác hẳn mọi ngày: trên tường, trên cửa sổ được trang trí đầy bóng và dây kim sa, ở dưới sàn nhà cũng rải đầy bóng, tiếng nhạc xập xình phát ra từ cái laptop trên bàn giáo viên, bọn con trai thì tất bật ra ra vào vào để bê vác, trang trí, bày đồ ăn và quà. Yes, hôm nay là mồng 8 tháng 3 ^^

Mọi thứ hôm nay đều do con trai chuẩn bị, con gái chúng tôi chỉ việc ngồi buôn dưa lê, tán phét với nhau, chờ đến giờ là đánh chén nhiệt tình >v”

- “Thôi, cậu tặng quà xong rồi thì về đi.”

- “Hơ, bây giờ còn biết đuổi tớ nữa cơ đấy.”

- “Cậu có thể ngồi nói chuyện với dì Huệ cũng được, tớ lên phòng đây.”

Hừ, cá sấu đáng ghét, dám không tặng quà mình. Bảo sao bị tôi gọi là Cá Sấu.

Duy vẫn ngồi nói chuyện với dì Huệ ở dưới nhà. Duy ơi sao cậu lại thích tôi chứ? Lại còn được cả cá sấu dở hơi cứ thích chành chọa với Duy nữa. Hắn bảo câu nói trước cửa phòng y tế là thật? Có bị ngu đần mới tin là thật! Tôi nghĩ hắn chỉ làm thế để chọc tức Duy thôi. Cơ mà nhỡ thật thì sao nhỉ?

Thật hay giả thì cũng bóc quà cái đã. Vứt hết đống quà của fan sang một bên, tôi mở quà của Duy trước. Oái, đôi giày này trông giống giống đôi giày Duy đi lúc nãy nhỉ? Thích chơi đồ đôi hả? Có vẻ không cần thiết lắm đâu ==”

Quà của đầu vàng là một con gấu bông. Hình như tên này bị cuồng thú nhồi bông thì phải, lần sinh nhật tôi đầu vàng tặng con chó bông, lần này là gấu bông.

“Cậu có nhìn thấy đuôi con gấu không? Đấy, bóp vào đó và chờ nhé. Chúc cậu mồng 8 tháng 3 vui vẻ. Yêu cậu.”

0_o

C... cái... cái từ cuối... là sao? Thiệp chúc mừng gì mà lủng củng khó hiểu.

Tôi lật mông con gấu bông lên để bóp đuôi nó, đầu vàng có trò gì hay nhỉ?

- “Một ngày không nắng không mưa

Tôi khẽ mỉm cười

Vì chợt nhận ra

Người luôn làm tôi mỉm cười

Người luôn làm tôi mong nhớ

Là em.

Và tôi yêu

Đôi mắt trong veo

Và tôi yêu

Miệng cười xinh xắn

Tất cả là em

Là em

Là em...

...

Hoài An, chú ý này, cậu nghe cho rõ nhé. Tớ-Yêu-Cậu!!”

0_o

Tôi tưởng người yêu của đầu vàng là cá sấu chứ nhỉ? Sao giờ lại là tôi à? Cá sấu ơi, cậu đâu rồi, cho tôi một lời giải thích đi. Sao quà tặng hôm nay toàn thứ kì quặc quá!! Còn nữa, còn quà của hoàng tử nữa, tôi không muốn ăn mì tôm trừ bữa đâu.

Bên trong lớp bọc quà màu da cam - một quả cầu thủy tinh. May thật, không phải mì tôm. Quả cầu to lấp lánh, bên trong có hình thần Cupid cùng hai trái tim ==” Quà kiểu này dễ hiểu lầm quá, sao không tặng hình gì khác chứ, nhiều hình đẹp lắm mà ==”

“Bíp”

Tin nhắn của Huy. Vừa sờ đến quà của cậu mà đã nhắn tin rồi, siêu như thánh ý.

[Cậu thích món quà chứ?]

[Ừ, nó đẹp lắm]

[An này]

[Sao?]

[Tớ đang định.. tỏ tình]

[Với cái người ngu ngu đần đần lần trước cậu kể ý hả?]

[Ừ. Có nên không nhỉ?]

Hu hu hoàng tử ơi, cậu làm thế thật à? Đau lòng quá T_T

[Thì cậu cứ làm đi] - ==” có một sự không vui nhẹ.

[Dù tớ có bày tỏ không thành công thì cô ấy vẫn và tớ vẫn sẽ là bạn chứ?]

[Tất nhiên rồi, cậu tốt bụng lắm mà, ai dám bỏ cậu được]

[Haizz, đến cửa nhà cô ấy rồi, có nên vào không nhỉ?]

[Can đảm lên]

[Vậy tớ bấm chuông nhé?]

[Ừ]

“Kính coong.”

- “An ơi, bạn con này.”

- “Dạ, con xuống liền.”

0_o

- “Huy, tớ tưởng cậu đang đi... tỏ tình cơ mà?”

- “Ừ đúng rồi ^^”

- “Thế sao còn ở đây?”

- “Vì tớ tỏ tình ở đây mà.”

- “Bạn gái cậu đâu? Định dẫn đến cho tớ xem mặt à?”

- “Ngốc. Là cậu đấy.”

“Ruỳnh”

- “An, an, cậu sao thế?”

- “Không... không có gì, tớ... trượt chân thôi mà.”

- “Người tớ thích là cậu đấy An ạ ^^ tặng cậu bó hoa, đẹp đúng không?”

- “Huy, tớ...”

- “Cậu đồng ý chứ? Đồng ý cho tớ yêu cậu chứ?”

- “Huy, tớ...”

- “À. Tớ biết cậu định nói gì rồi, thôi đừng nói không tớ buồn lắm. Cậu cứ nhận lấy bó hoa với hộp chocolate này đi. Là cậu xui tớ tỏ tình đấy nhé, cho nên cậu phải nhận.”

- “Huy...”

- “Quả cầu thủy tinh có hình thần Cupid và hai trái tim, cậu thấy chứ?”

- “Ừ.”

- “Chút nữa lên rọi đèn pin vào chính giữa quả cầu nhé, đẹp lắm đấy.”

- “Ừ...”

- “... Thôi được rồi, tớ cũng chẳng giỏi ăn nói. Đáng lẽ nên chuẩn bị kĩ hơn rồi mới nói chuyện này với cậu, nhưng tự nhiên lúc nãy tớ lỡ nhắn tin cho cậu mất rồi, nên có vẻ hơi đường đột nhỉ? Vậy giờ cậu lên nhà đi, tớ về luôn đây. Nhớ rọi đền pin vào quả cầu nhé.”

- “Ơ, cậu về luôn à?”

- “Ừ... An này, tớ sẽ đợi...”

Tôi độn thổ đây!

Bọn này điên hết cả lượt rồi. Sao đột kích tôi kinh quá. Duy, rồi đầu vàng, rồi Huy, họ bị dở hơi tập thể à, hay muốn làm tôi tức chết đây. Rõ ràng hoàng tử và đầu vàng là người yêu của cá sấu, cơ mà hình như đầu vàng còn có cảm tình với Duy nữa cơ. Bây giờ lại quay hết sang thích tôi là thế nào được.Tôi điên lên mất, chỉ tội nghiệp cái hộp quà trên bàn học bị tôi hất bay.

Ủa? Hộp quà trên bàn học mọc ở đâu ra thế? Bên trong là một bộ pizama màu hồng có hình rùa ==”

“Khi đi ngủ cậu nên mặc cái này, sẽ đỡ hại thần kinh cho người đến gọi cậu dậy hơn cái váy ngủ đấy. Mà nhớ giờ cậu đang là bạn gái của tôi đấy, đừng có nhận quà của con trai. Thân!”

Không kí tên, nhưng tôi thừa biết là ai ==”

.....

Sau ba năm mất tích, Duy trở về bất ngờ như thiên thạch rơi vào trái đất, để giờ đây tôi phải đứng giữa tình thế nan giải: cùng một lúc bị “đánh úp” bởi một thiên thần, một thiên quỷ, một thiên thạch và một thiên... cún ==”

Bốn bạn “Thiên” này làm tôi đau đầu chết mất. Thường thì trong những cuốn tiểu thuyết tôi đọc, những chuyện tình nhiều tay rất thú vị, nhưng khi chính mình bị rơi vào hoàn cảnh này, tôi mới thấy cái “thú vị” đó nó khủng khiếp như thế nào. Mới đây là hai người mà đã chí chóe cả ngày, giờ là bốn người thì khéo xảy ra chiến tranh thế giới thứ ba quá, thiên hạ sẽ rơi vào cảnh đại loạn, và tôi sẽ là nạn nhân đáng thương nhất của cuộc chiến tranh phi nghĩa. Có ai nói cho tôi cách giải quyết chuyện này với T_T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.