CHƯƠNG 17: ÁC BÁ ĐÙA GIỠN MỸ NHÂN
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, nghe tiếng bước chân đã đi xa, nữ tử ngồi trên giường bưng mặt khóc nức nở. Theo tiếng ‘chi nha’, cánh cửa lại bị mở ra, nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn, sau khi thấy người đi vào, thất vọng gục đầu xuống, ngồi ngẩn người.
“Tiểu thư, aiz…”
Tiểu Thúy bưng bồn nước ấm đặt trên bàn, khẽ thở dài, vắt khô chiếc khăn giúp nàng rửa mặt, mà Tích Ngưng Sương cũng không hề nhúc nhích, tùy nàng loay hoay.
Dường như không đành lòng nhìn bộ dạng tiểu thư nhà mình như vậy, Tiểu Thúy suy nghĩ một lúc, bất chợt lên tiếng: “Tiểu thư, nô tỳ nghĩ thiếu gia cũng chỉ là bận tâm tới thể diện cùng lời hứa, mà vị tiểu thư Vân gia kia xem ra cũng không thích thiếu gia nhà chúng ta. Nô tỳ nghĩ bọn họ vì hỷ sự này mới gặp nhau. Nếu không thể khuyên giải đại thiếu gia, sao người không ra tay với vị tiểu thư Vân gia kia, khiến nàng chủ động rời khỏi thiếu gia không phải được rồi sao?”
Tích Ngưng Sương vẫn cúi đầu không nhúc nhích, nhưng những lời của Tiểu Thúy nàng hoàn toàn nghe rõ. Qua một hồi lâu, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, không phải vẻ mặt thống khổ cùng chán nản mà là vô cùng quyết tâm. Tiểu Thúy vừa vui vẻ lại vừa lo lắng, chính mình giúp tiểu thư nghĩ ra biện pháp này, nhưng thực tế phải làm như thế nào còn phải xem tiểu thư tự mình quyết định, chỉ mong không gặp phải điều gì bất trắc.
Hòa Ninh trấn là một tiểu trấn nhưng lại kề biển nên kinh tế cũng không tồi. Ăn uống, vui chơi, kỹ viện, sòng bạc, trà quán không thứ gì là không có.
Vân Phi Vũ vừa ra khỏi khách *** lập tức giống như một chú chim thoát khỏi ***g, chạy nhảy khắp nơi, tới từng quầy hàng nhìn ngắm, ngay cả mấy quầy bán đồ ăn cũng không tha, nhưng là… mấy gian hàng tơ lụa, y phục, trang sức, son phấn mà nữ tử yêu thích thì y chẳng thèm liếc mắt dù chỉ một lần. Bích Nha có thể hiểu được nguyên do, nhưng Trương Quân, Trương Bảo theo sau thì vô cùng nghi hoặc, chỉ dám nghĩ thầm: Ngũ tiểu thư quả thực giống như trong lời đồn, đặc biệt kỳ quái.
Dạo qua trà quán cùng quầy bán vũ khí. Ở quầy vũ khí, Vân Phi Vũ cầm thanh chủy thủ(đoản kiếm) sáng loáng yêu thích không buông tay, nhưng vì ba người phía sau luôn trừng trừng nhìn lại, y đành phải lưu luyến đặt xuống. Ra khỏi quầy vũ khí, sờ sờ bụng, híp mắt nhìn mặt trời trên cao, vung tay lên: “Đi, chúng ta tìm một tửu quán đi.”
Đi khắp phố nửa ngày cũng chỉ nhìn thấy một tiệm bánh nướng, một tiệm mỳ, không sao tìm được một cái tửu quán. Vân Phi Vũ bất đắc dĩ phái một người đi dò hỏi mới biết được nơi đây là đường nhỏ, phải đi tới cuối phố rồi rẽ phải mới ra được đường lớn, đó mới là nơi có đủ thứ ăn nhậu, chơi bời, là trung tâm Hòa Ninh trấn.
Tiến vào đường chính, Vân Phi Vũ liếc mắt nhìn quanh liền phát hiện tòa lầu xa hoa nhất cách đó không xa, một tửu lâu vô cùng tuyệt mỹ. Chạy một mạch tới nơi lại thấy đại môn đóng chặt khiến Vân Phi Vũ không khỏi buồn bực, thầm nghĩ: “Ban ngày là thời điểm buôn bán tốt nhất, tại sao lại đóng cửa như thế này chứ?”
Cảm giác được phía sau có người kéo kéo mình, Vân Phi Vũ quay đầu lại, phát hiện Bích Nha liên tục nháy mắt với mình, kêu y mau rời khỏi nơi này.
Vân Phi Vũ không hiểu, liền chỉ vào lâu vũ nói: “Vì sao phải đi? Đây không phải là nơi tới ăn cơm sao? Muội xem, bảng hiệu cũng ghi Túy Tiên Lâu, nhất định sẽ có rượu cùng thức ăn ngon nha.”
“Tiểu thư” Bích Nha bất đắc dĩ nói: “Nơi này không phải tửu ***, mà là… là thanh lâu a.”
“Sao?” Mờ mịt ngẩng đầu nhìn kỹ, dùng sức ngửi ngửi liền cảm thấy nơi này tản ra mùi son phấn nhè nhẹ, đúng là không có chút hương thơm của đồ ăn cùng rượu, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Nga… Hóa ra đây chính là kỹ viện a!”
Thanh âm của y lớn đến nỗi thu hút sự chú ý của mọi người chung quanh, rất nhiều người đều khó hiểu nhìn bốn người bọn họ, rõ ràng nhìn giống nữ nhi nhà danh giá, mà vị nữ tử thoạt nhìn như thiên kim tiểu thư kia lại không biết ngượng ngùng mà đứng trước của kỹ viện, vừa ngắm nghía vừa trầm trồ bình luận.
“Đáng tiếc, thực là quá đáng tiếc. Ban ngày lại không chịu mở cửa. Lão bản của kỹ viện này thực không biết cách làm ăn, nếu mà… Uhm uhm….!”
Bốn người trở thành quái vật để người ta chỉ trỏ. Trương Quân, Trương Bảo là nam nhân nên không cảm thấy gì, bọn họ chỉ cảm thấy kinh ngạc với lời nói của ngũ tiểu thư cùng hành động vô cùng lớn mật. Bích Nha lại là một tiểu cô nương, đã sớm đỏ mặt, thế nhưng tiểu thư nhà mình hoàn toàn không phát hiện, còn đứng trước cửa cảm thán, nàng thực không nhịn nổi, đành phải tiến lên che miệng y lại, lôi kéo y chạy khỏi đám người.
Trốn vào một ngõ nhỏ vắng lặng, hai người thở hổn hển dựa vào tường nghỉ ngơi, mà Trương Quân cùng Trương Bảo khẽ nhìn chung quanh, sau đó im lặng đứng ở một bên.
“Tiểu Nha… Muội… muội kéo ta tới nơi này làm gì? Không phải chúng ta muốn đi ăn cơm hay sao?” Vân Phi Vũ vịn eo nhỏ, buồn bực nhìn nàng.
Chờ nghỉ ngơi đủ rồi, Bích Nha đứng thẳng, trợn mắt nhìn y: “Còn không phải do tiểu thư hay sao? Đã nói với người đó là thanh lâu mà người vẫn đứng ở đó không chịu đi. Làm gì có nữ tử trong sạch nào lại đứng trước cửa thanh lâu không rời bước, trừ phi muốn bán thân. Người không chỉ là thiên kim tiểu thư gia tộc danh giá, còn là phu nhân của đương kim võ lâm minh chủ, nếu như để người khác biết được còn sợ không bị chê cười tới chết hay sao? Người không lo lắng cho mình thì cũng phải lo lắng cho những người bên cạnh chứ!”
Vân Phi Vũ vừa nghe mấy lời này đã muốn phản bác nhưng lại thấy hai người bên cạnh, y đành cố đè chủ đề này xuống. Sau đó cẩn thận nghĩ lại cũng hiểu được: Chính mình mặc nữ trang đứng trước cửa thanh lâu quả thực không ổn chút nào. Sau khi nghĩ thông suốt, y nhìn Bích Nha cười hối lỗi: “Kích động quá nên ta quên mất! Thực có lỗi, thực có lỗi!”
Biết tiểu thư đã hiểu được vấn đề, Bích Nha nhẹ nhàng thở ra, quay đầu ra sau lại thấy Trương Quân, Trương Bảo nghi hoặc nhìn mình, trong lòng cả kinh, vội vàng xoay người quỳ xuống trước mặt Vân Phi Vũ: “Tình thế cấp bách, nô tỳ nhất thời ăn nói vô lễ, xin tiểu thư trách phạt.”
Vân Phi Vũ vốn theo phía sau Bích Nha, thấy tiểu nha đầu xoay người sang chỗ khác rồi lại đột nhiên vòng lại đây, quỳ xuống trước mặt mình. Y còn đang suy nghĩ nàng định đùa giỡn, bỗng nghe câu nói kia, sau đó nhìn huynh đệ song sinh phía sau, nhất thời hiểu rõ.
“Quên đi, việc hôm nay là sơ suất của bổn tiểu thư. Là ngươi giữ gìn danh dự cho ta mới nhất thời lỡ lời, cho nên ta sẽ không trách phạt, nhưng về sau phải chú ý, biết không?”
“Vâng! Lần sau nô tỳ sẽ không dám như vậy… nữa.” Bích Nha nhịn không được, trong lòng cười thầm, trên mặt lại lộ vẻ cung kính.
“Ân, tìm một nơi ăn cơm đi. Chạy một chút ta càng thấy đói rồi, nhanh lên nào.”
Vân Phi Vũ đi trước, dẫn mọi người ra khỏi ngõ nhỏ, sau đó nhìn qua một tòa lầu với biển hiệu lớn trước mắt, phía trên viết “Nhất phẩm tửu lâu”, nghĩ : “ Lần này chắc không sai đâu.”, sau đó nhanh chóng chạy tới. Bích Nha lắc đầu theo sát phía sau. Hai huynh đệ họ Trương nhìn nhau rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Nhìn tửu lâu còn cách mình mấy trượng, bụng Vân Phi Vũ kêu càng lợi hại, cước bộ mỗi lúc một nhanh. Bị người qua lại ngăn cản, khoảng cách giữa y cùng ba người phía sau ngày một xa, nhưng giờ phút này, trong đầu y mải nghĩ tới thức ăn ngon, căn bản không rảnh nhìn bọn họ có đuổi kịp hay không.
Rốt cuộc tới trước tửu ***, Vân Phi Vũ ngừng lại một lúc thở dốc. Quay đầu lại không thấy ba người kia, đang do dự có nên quay trở về tìm họ hay không, lúc này, đột nhiên có bảy, tám nam nhân từ bốn phía tiến lại vây quanh y.
Một tên nam tử trung niên dáng người gầy gò, mặt dài, đôi mắt tam giác, ria cá trê.. tự cho là tiêu sái, phe phẩy quạt tiến lên trước, vẻ mặt thèm chảy nước miếng đáng khinh: “Tiểu mỹ nhân, một người ở nơi này làm gì chứ? Muốn ăn cơm sao? Đi, đại gia ta mời nàng!”
Nói xong, định tiến lên ôm vai y, Vân Phi Vũ chán ghét lui ra sau từng bước, nhìn bốn phía tìm sự giúp đỡ lại không biết người qua đường đã tản đi từ lúc nào. Y âm thầm cười khổ, nghĩ: “Cầu người không bằng cầu mình.”
Vừa nãy bị vây lại, Vân Phi Vũ thực sự hoảng sợ, nhưng bây giờ đã tỉnh táo, dù sao kiếp trước cũng là quyền vương, mấy tên du côn cao thấp mập ốm linh tinh… y tuyệt đối không để vào mắt. Bất quá, đó là trước kia, hiện tại thì chỉ có thể kéo dài thời gian chờ ba người kia tới.
Quan sát nam nhân đáng khinh trước mắt, chắc hẳn là kẻ cầm đầu: “Sắc mặt hắn vàng như nến, mắt đục ngàu, mấy ngón tay cầm quạt cũng có màu vàng, hẳn là người hút thuốc phiện lâu ngày.” Trong lòng hạ quyết định.
Vân Phi Vũ đạm mạc, duyên dáng yêu kiều tựa hoa sen mới nở, nhất thời khiến mọi người chung quanh quên hô hấp, mà nam nhân đáng khinh kia lại như bị quỷ ám, vươn tay định chạm tới đóa sen xinh đẹp.
Vân Phi Vũ âm thầm cười lạnh một tiếng, không chút do dự nắm lấy cơ hội này, nhẹ nhàng lướt ra phía sau nam tử, một tay ghìm cổ, một tay nhanh chóng gỡ cây trâm trên đầu xuống, dùng đầu sắc nhọn nhắm ngay cổ họng hắn, hét lớn: “Tránh ra! Tránh hết ra cho ta! Nếu không ta liền làm thịt hắn.”
Nói xong, Vân Phi Vũ đem cây trâm sắc nhọn nhẹ nhàng đẩy mạnh vài phần vào cổ họng hắn.
Những người còn lại do dự nhưng nam tử lập tức kêu gào như heo bị thịt: “Cút ngay, đều cút hết cho lão tử. Các ngươi muốn tạo phản có phải không? Còn không mau cút hết cho ta.”